Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm giải quyết xong việc liền lặng lẽ cùng lão sư tới đây, chuẩn bị chia sẻ một chút bí mật nhỏ.
Kẻ xâm nhập đợt này đều rất mạnh, có Thế Giới cảnh, tài phú rất kinh người,
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, lần này đồ nhi giết hai cường giả Thế Giới cảnh, thu hoạch rất lớn.
Hắn chỉ cần công pháp, không quan tâm thứ khác.
Lâm Phàm không để bụng ai trong kẻ xâm nhập đến, từ sau khi bất tử thì hắn chưa sợ qua ai.
Đánh không lại, cùng lắm chạy trốn.
Nếu chơi ác hơn, không thể không giết, vậy hắn sẽ dùng vận rủi cuồn cuộn giết chết đối phương.
Thiên Tu hỏi:
- Thế Giới cảnh? Đó là gì?
Cảnh giới này nghe khá cao cấp, lão chưa gặp bao giờ.
Lâm Phàm kể đại khái cách phân chia cảnh giới này.
Thiên Tu hơi bất đắc dĩ, lại thêm một cảnh giới, có thể cho người chút hy vọng không?
Nhưng lão phải biểu hiện bình tĩnh khi ở trước mặt đồ nhi không thể bị cảnh giới cỡ này hù sợ.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- À, thì ra còn có Thế Giới cảnh, nhưng không sao, mấy thứ này với vi sư không phải cảnh giới không thể bắt kịp và vượt qua.
Lâm Phàm gật gù đồng ý.
Lão sư đã nói thì dù không thể cũng phải tin có thể.
- Sư huynh, Tiểu Phàm . . .
Đúng lúc này, phương xa đi tới bóng dáng làm người ta bất đắc dĩ.
Hỏa Dung trưởng lão cười tươi, bước chân nhanh nhẹn đến sơn phong, dường như đang mong điều gì.
Lâm Phàm kêu lão sư mau cất trữ vật giới chỉ, bên trong quý nhất là hai trữ vật giới chỉ của kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh.
Thiên Tu tức bể phổi:
- Ài, Hỏa Dung sư đệ càng ngày càng khiến người trơ trẽn.
Đồ nhi đang chia sẻ thứ tốt với lão, không ngờ Hỏa Dung tìm đến.
Không thể nào.
Sao lão thất phu Hỏa Dung biết đồ nhi bảo bối chia đồ với lão được?
Hỏa Dung nói:
- Ta thấy rồi nhé sư huynh, đừng giấu, lấy ra cho xem đi. Sư đệ chỉ muốn mở rộng tầm mắt, không lẽ sư huynh không tin ta?
Thiên Tu đã tuyệt vọng với Hỏa Dung:
- Hỏa Dung, không phải sư huynh nói ngươi nhưng sao con mắt sắc bén vậy? Ngươi thấy lúc nào?
Hết cách, đã bị thấy rồi thì sao giấu được, đành lấy trữ vật giới chỉ ra.
Nhìn thấy nhiều trữ vật giới chỉ, mắt Hỏa Dung tỏa sáng, thầm nhủ lợi hại, giàu như thế.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, không phải ta thấy gì nhưng nhìn thấy Tiểu Phàm mang theo nhiều người trở về, đoán có thu hoạch lớn nên tới xem.
Thiên Tu hít sâu một hơi, vỗ vai Hỏa Dung:
- Sư đệ giỏi lắm, thật là thông minh lanh lợi, sao trước kia sư huynh không phát hiện ngươi thông minh đến vậy.
Hỏa Dung cười đắc ý:
- Sư huynh, người càng già càng tinh, sư đệ bây giờ thông minh là vì đã già.
Nói đến đây Hỏa Dung hơi thương cảm:
- Mà thôi sư huynh, mở ra xem, ta nôn lắm rồi.
Lần này Hỏa Dung đến vì muốn xem trong trữ vật giới chỉ có cái gì, lão rất hâm mộ.
Sư huynh không đẹp trai hơn lão bao nhiêu, thực lực cũng không cao hơn là bao, tài phú không nhiều hơn bao nhiêu.
Nhưng vì sao sư huynh may mắn như vậy? Thu được đệ tử như Tiểu Phàm.
Còn nhớ năm đó sư huynh muốn thu Tiểu Phàm làm đồ đệ, lão nên liều mạng ngăn cản, nếu ngăn cản thành công thì có lẽ Tiểu Phàm đã là đồ đệ của lão.
Ngẫm lại liền có chút đáng tiếc, bất đắc dĩ.
- Sư huynh, Tiểu Phàm, các ngươi đều ở đây à.
Lúc này Cát Luyện trưởng lão từ đằng xa bước tới, khoảng cách thời gian không dài, rất ngắn ngủi, hình như cũng biết trước.
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung sư đệ:
- Hỏa Dung, ngươi báo cho người khác biết?
Lão thất phu này khiến người quá tức giận, tự mò đến thì thôi đi, còn kéo bè kéo lũ.
Hỏa Dung vội cam đoan, nhưng giọng hơi chột dạ:
- Sư huynh, ta bảo đảm không báo cho ai biết!
Thật ra khi đến đây thì Hỏa Dung đã kêu người.
Ban đầu hẹn nhau là cách thời gian lâu chút, nhưng xem tình hình thì Cát Luyện không thèm nghe lời dặn.
- Tiểu Phàm lợi hại quá, bắt được nhiều người như vậy trở về, làm tông môn hãnh diện vô cùng. Ô, sư huynh, mấy trữ vật giới chỉ này là của đám người đó?
Cát Luyện nhìn mấy trữ vật giới chỉ, lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mắt sáng rực.
Thiên Tu không biết nên nói cái gì:
- Các ngươi . . .
Các sư đệ đều thay đổi.
Lúc tông môn còn nghèo khó thì các sư đệ tốt biết bao, dù thường chống đối với sư huynh như lão nhưng bọn họ kiên cường, tuyệt đối không ham đồ vật của lão.
Về sau tình huống thay đổi.
Các sư đệ cũng thay đổi, trở nên thích chiếm lợi từ chỗ lão.
Mỗi lần đồ nhi mang đồ vật trở về hiếu kính lão là đám sư đệ như hồn ma từ phương xa bay tới.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Lão sư, đồ nhi đi về trước.
Hắn nhìn ra xa, nơi đó lại có người đến.
Chắc là Khô Mộc trưởng lão.
Thật là bi thảm.
Lâm Phàm sẽ không nói gì, mấy thứ này là hắn tặng cho lão sư, cuối cùng lão sư chia cho ai cũng không liên quan đến hắn.
Không đợi lão sư trả lời, Lâm Phàm trực tiếp rời đi.
Lâm Phàm đi chưa xa chợt nghe tiếng rống giận dữ của lão sư truyền đến:
- Mấy tên khốn kiếp các ngươi còn xem ta là sư huynh không!?
Lâm Phàm biết lão sư rất đau lòng, khi không có chỗ tốt thì chẳng thấy mặt, có lợi thì không biết từ đâu kéo cả lũ đến.
- May mắn ta không cần những vật kia.
Lâm Phàm thầm may mắn, cho đến nay hắn chỉ cần công pháp, những vật khác không lọt vào mắt hắn.
Đan dược? Không cần thiết.
Bảo bối cái gì có thể chịu nổi một đấm của hắn không?
Cái gì đều là giả, chỉ có tăng lực lượng lên mới là thật.
Chỗ nhà vệ sinh.
Tâm tình của lão tổ Thánh Tiên giáo sung sướng, ý kiến của lão được tiếp nhận, những kẻ xâm nhập bị sung công làm bao cát, toàn về tay lão phụ trách.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cảm giác trên vai mình lại nặng thêm.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cảnh cáo điện chủ Dương Thần Điện:
- Nhớ kỹ, công việc của ngươi là dọn nhà vệ sinh, thành thật một chút, cố gắng một chút, đừng để ta xử ngươi.
Tên này yếu nhất trong đám người bị Lâm phong chủ mang về, theo tình huống hiện tại thì lão không có tư cách dọn nhà vệ sinh. Nhưng Lâm phong chủ cho lão làm công việc này thì hiển nhiên có mục đích.
Điện chủ Dương Thần Điện hỏi:
- Lão ca yên tâm, ta biết làm cái gì, nhưng ta có thể hỏi một chút không? Lão ca chẳng phải là lão tổ của Thánh Tiên giáo sao?
Lão cảm giác đối phương có chút quen thuộc nên mới hỏi một tiếng.
- Đúng rồi, trước kia ta đúng là lão tổ Thánh Tiên giáo, thế nào?
Điện chủ Dương Thần Điện cười tươi nói:
- Không có gì, lão ca xem, chúng ta đều là người một nhà, có thể nói giùm một chút thả ta, hoặc là làm chuyện khác không?
Lão là điện chủ, tuy không thể so sánh với kẻ xâm nhập nhưng cũng là người có địa vị, mặt mũi trong vực ngoại giới.
Giờ nhìn kỹ xem, kêu lão dọn nhà vệ sinh, nếu để người khác biết sẽ cười chết ngất.
Bốp!
Điện chủ Dương Thần Điện mới nói xong chợt rú lên, bị lão tổ Thánh Tiên giáo đạp một cái.
- Yên phận chút, ta cho ngươi biết, đừng láo toét khi ở trong Viêm Hoa tông.
Điện chủ Dương Thần Điện nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng như ta thôi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo trừng mắt đối phương:
- Ngươi nói cái gì?
Điện chủ Dương Thần Điện lắc đầu lia:
- Không có gì!
Lòng lão thê lương, chuyện gì thế này?
Tham gia vào đội kẻ xâm nhập, cứ nghĩ sẽ lớn mạnh lên, tìm được chỗ dựa.
Nhưng thời gian thoải mái mới không bao lâu kẻ xâm nhập đã bị người diệt, lão cũng bị bắt về, không sống nổi nữa.
Đi tới nhà vệ sinh.
Điện chủ Dương Thần Điện đột nhiên sững sờ, lão thấy người quen, kêu lên:
- Phong Thiếu Liệt . . .
Phong Thiếu Liệt đang lau nhà vệ sinh nghe có người gọi mình thì ngước đầu lên. Khi thấy điện chủ, biểu cảm của Phong Thiếu Liệt thay đổi một chút rồi lại vùi đầu làm việc.
Điện chủ Dương Thần Điện thẳng sống lưng, lão phải toát ra bá khí khi ở trước mặt đệ tử:
- Ngươi tới đây cho ta!
Nhưng ra oai chỉ được ba giây, điện chủ Dương Thần Điện bị lão tổ Thánh Tiên giáo gạt chân té.
Phong Thiếu Liệt nhìn thấy tất cả, lòng tĩnh lặng.
Nếu là lúc trước có lẽ gã rất kích động, điện chủ tới cứu gã.
Còn bây giờ thì Phong Thiếu Liệt rất bình tĩnh, điện chủ không phải tới cứu gã mà bị bắt đến, cũng coi như đủ bộ.
Phong Thiếu Liệt nói:
- Điện chủ, thành thật một chút đi, đi theo ta học tẩy nhà vệ sinh.
Gã có chút không đành lòng.
Nói sao thì cũng là điện chủ cũ, người ta mới đến, còn chưa quen công việc, gã có trách nhiệm dạy một chút.
Điện chủ Dương Thần Điện nghe câu này thì hóa đá.
Nói cái quỷ gì?
Điện chủ Dương Thần Điện muốn hỏi rằng Phong Thiếu Liệt, nhà ngươi đang nói gì? Ta là điện chủ của ngươi, có hiểu tôn trọng là gì không?
Tiếc nuối rằng lão không thấy sự tôn trọng trong mắt đối phương, chỉ có ẩn ý ‘ngươi cũng tới rồi, cùng nhau làm việc nào’.
Phong Thiếu Liệt nói:
- Người này là điện chủ cũ của ta, có thể để ta hướng dẫn không?
Lão tổ Thánh Tiên giáo gật đầu nói, xem như nể mặt gã:
- Ừ được rồi, Tiểu Liệt hãy dạy dỗ điện chủ của ngươi cho tốt, đến giờ hắn còn chưa hiểu rõ nhiệm vụ của mình là gì.
Phong Thiếu Liệt nói:
- Yên tâm, ta sẽ dạy cho điện chủ.
Gã quay sang nhìn điện chủ Dương Thần Điện:
- Thành thật một chút, không nên gây chuyện, Viêm Hoa tông rất thân thiện, chỉ cần điện chủ nghe lời thì không bị ai ăn hiếp.
Điện chủ Dương Thần Điện nói:
- Phong Thiếu Liệt, ta là điện chủ của ngươi!
Dù sao thì không đến lượt đệ tử cũ dạy bảo lão, đây là một loại sỉ nhục.
- Ta biết, ngươi là điện chủ, nhưng ngươi bây giờ phải nhớ kỹ, ngươi là học đồ, hiểu không? Rửa nhà vệ sinh là công việc cần kỹ thuật, không phải cầm khăn lau liền làm tốt được. Ngươi phải nghe theo ta chỉ điểm, nếu không sẽ bị người ta đạp xuống. Nếu không làm được thì ngươi chỉ có thể đi dưới núi gánh phân cày ruộng, làm công việc cực nhọc nhất.
Nếu lão không phải điện chủ thì Phong Thiếu Liệt không thèm nói nhiều vậy.
Với điện chủ Dương Thần Điện thì đả kích lớn bằng trời, chưa xoay chuyển được.
Lão tổ Thánh Tiên giáo quay người rời đi:
- Ngươi lo dạy dỗ đi, lão phu bận việc, qua một thời gian ngắn sẽ tới kiểm tra.
Sau khi lão tổ Thánh Tiên giáo đi, điện chủ Dương Thần Điện đứng lên nhìn Phong Thiếu Liệt, quát:
- Ta là điện chủ của ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?
Phong Thiếu Liệt quay đầu nhìn điện chủ, không biết nên nói cái gì, cái đầu to mà óc trái nho.
Tư Không Trác bỗng tung cước đá điện chủ té sấp mặt, lạnh lùng nói:
- Người mới, mau làm việc, đợi lát nữa các đệ tử Viêm Hoa tông sẽ đi vệ sinh, đừng chậm trễ thời gian. Phong Thiếu Liệt, lão ta là học đồ của ngươi, dạy dỗ cho kỹ, đừng để gây sự.
Điện chủ lấy lại tinh thần, chỉ vào Tư Không Trác, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng:
- Ngươi . . .
Vì sao đến nơi đây không có chút nhân quyền? Mặc người đánh chửi?
Phong Thiếu Liệt nghiêm túc nói:
- Điện chủ, ta nói lần cuối cùng, mau học dọn nhà vệ sinh với ta, đừng ép ta ra tay giáo dục ngươi, nếu không sẽ càng mất mặt.
Với điện chủ Dương Thần Điện thì thế giới này điên rồi, hết thuốc chữa.