- Đây là . . .?
Lâm Phàm đã dần thay đổi cái nhìn với những đại nhân vật, rất kỳ dị, tặng đồ càng lúc càng kỳ quặc.
Lúc trước cái yếm, không cần nói nhiều, đồ của phụ nữ, không xài được, nhưng ít nhất có thể đưa cho các sư muội.
Còn cái đầu lâu này thì sao?
Hắn không dùng được, cho sư đệ, sư muội cũng không thể dùng.
Lâm Phàm chĩa hai ngón tay từ từ đưa tới trước, đâm vào hai hốc mắt to của đầu lâu.
Hắn cảm nhận độ sâu cạn, ướt át, mềm mại.
Lâm Phàm thầm thắc mắc:
- Ừm, cứng rắn, trống rỗng, không khác gì đầu lâu bình thường.
Tạm thời hắn không nghĩ ra tại sao đầu lâu này có màu đen?
Chẳng lẽ là bị cháy nắng ?
- Này đầu lâu, ngươi được đại nhân vật cất chứa vậy chắc ngươi không phải thứ bình thường, có linh trí phải không? Hô lên cái coi, chúng ta trao đổi một chút.
Lâm Phàm không hiểu rõ tác dụng của thứ này, lực lượng tản ra chui vào đầu lâu, không cảm giác có vấn đề gì, trông như đầu lâu bình thường.
- Thật sự là đầu lâu bình thường? Không thể nào, với thực lực của đám người kia sao giữ thứ rác rưởi được.
Lâm Phàm cảm giác đầu lâu này có gì đó, ẩn giấu rất sâu.
- Rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Phàm rất thắc mắc, mãi chưa nghĩ ra tác dụng của đầu lâu này. Hắn đã gặp nhiều thứ kỳ lạ nhưng lần đầu tiên thấy thứ như vậy.
- Nếu ngươi đủ cứng thì là đồ tốt.
Không hiểu tác dụng thì thử xem độ cứng của đầu lâu này.
Lâm Phàm ở trước mặt, hít sâu một hơi, quát to cụng trán vào đầu lâu.
Bốp!
Tiếng nổ trầm đục, hình thành sóng xung kích như thủy triều khuếch tán bốn phương tám hướng rồi tan biến trong thiên địa.
Đúng lúc này, mặt ngoài đầu lâu lấp lóe tia sáng, lực lượng siêu khủng khiếp bắn ngược.
Bùm!
Lâm Phàm không đứng vững bay đi xa.
Ầm!
Ầm!
Lâm Phàm liên tục xuyên qua mấy tòa sơn mạch, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Lâm Phàm trợn to mắt sờ trán:
- Trời ạ!
Trán chảy máu, lõm xuống, xương vỡ ra, thậm chí bị thương trong đầu.
Bộp!
Lâm Phàm chống người dậy, bay lên khỏi sơn mạch trũng xuống, mắt sáng rực nhìn đầu lâu trong tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
- Lợi hại, thật quá lợi hại, đầu lâu này là bảo bối, độ cứng quá cao.
Quả nhiên thứ được đại nhân vật mang theo bên người thì không đơn giản.
Lâm Phàm suy nghĩ nếu như lần sau gặp kẻ địch, thừa dịp đối phương không chú ý lấy đầu lâu ra đập vào trán đối phương thì sức phá hoại sẽ kinh người cỡ nào.
Ngẫm lại cảm giác có chút đáng sợ.
Nếu để Quỷ Tộc Chúa Tể biết tên khốn này cầm đồ quý báu như vậy đi gõ đầu chó của người khác thì dù hộc máu cũng quyết làm thịt hắn.
- Lên đường, lên đường.
Lâm Phàm tùy ý ném đầu lâu vào trữ vật giới chỉ, vội vàng chạy đi. Thứ trống rỗng xuất hiện hơi nhiều, con đường làm giàu chính thức bắt đầu.
Hắn không cách nào tưởng tượng sự giàu có của các đại nhân vật, vì đến bây giờ số tài phú đã rất khủng.
Mấy ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Hai đệ tử trông coi sơn môn gió mặc gió, mưa mặc mưa, mặc kệ là gió thổi trời mưa hay sét đánh đùng đùng thì họ như thần giữ cửa ngồi canh ở cửa sơn môn, bảo vệ nơi thần thánh nhất trong lòng họ.
Một đệ tử trông coi sơn môn chợt mặt biến sắc, kinh ngạc kêu lên:
- A!
Một đệ tử trông coi sơn môn khác lên tinh thần hỏi:
- Sao vậy?
Gã biết lão ca này có cảm ứng đặc biệt, sư huynh trở về chưa thấy mặt thì người này đã cảm nhận được, giờ phát ra âm thanh như thế thì ghê gớm, hay là sắp lên trời?
Đệ tử trông giữ sơn môn sắc mặt khoa trương, con ngươi đột nhiên trợn to, ngẩng đầu nhìn phương xa trời xanh mây trắng:
- Nguy cơ, ta cảm nhận được nguy hiểm khủng khiếp đang ập đến chỗ chúng ta. Ta cảm giác hít thở khó khăn, mây đen bao phủ trong lòng ta, không xua tan được.
Đệ tử trông giữ sơn môn đứng bên cạnh thộn mặt ra. Đùa hả? Trời đất yên ả, không thấy bóng người thì đào đâu ra nguy hiểm.
Đừng nói là ở trong sơn môn lâu nên hơi bị thần kinh nhé.
Rất có thể, từ lâu rồi gã đã cảm giác đối phương có chút không bình thường.
Nếu là người bình thường thì có thể nói ra lời như vậy sao?
Gã chợt thấy kỳ:
- Này, làm gì vậy?
Sư huynh cảm nhận nguy hiểm sắp đến gần bỗng dứt khoát gõ cảnh báo tông môn.
Doong!
Doong!
Tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn bộ tông môn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong tông môn, các đệ tử ngẩng đầu nhìn về cửa phía sơn môn.
Hình như lâu rồi không gõ cảnh báo.
Lần gần nhất là trước khi vực ngoại giới dung hợp, xảy ra chiến tranh với mấy tông môn như Nhật Chiếu tông, xảy ra sự kiện lớn mới gõ chuông.
Bọn họ gần như quên có cảnh báo.
Đệ tử trông giữ sơn môn gõ mạnh, cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.
Lúc trước gã không cảm giác bản thân có gì khác lạ, nhưng sau này chợt nhận ra hễ sư huynh trở về là gã cảm ứng được.
Cảm giác nguy hiểm quá mãnh liệt, gã dám chắc chắn sắp xảy ra chuyện không may, chứ không thì đã chẳng có loại cảm ứng này.
Hỏa Dung là trưởng lão quản lý công việc, khi có đệ tử gõ vang cảnh báo thì lão vội đi ra.
Gần đây sống thoải mái.
Bị lão nhõng nhẽo mài lâu, Thiên Tu sư huynh đã cho nhiều thứ tốt.
Thực lực của Hỏa Dung tăng nhanh vùn vụt, tuy chưa đến Đạo cảnh nhưng cũng được Chí Tiên cảnh. Nếu không nhìn đám người Lâm Phàm thì lão cảm thấy mình là thiên kiêu trong thiên kiêu.
Nhưng gần đây nỗi lòng của lão hơi chút loạn, luôn cảm giác có người muốn tìm đến lão.
Hơn nữa còn là người quen.
- Là ai gõ vang cảnh báo?
Hỏa Dung tinh thần tràn đầy, bá khí vô cùng, phong phạm trưởng lão từng đánh mất lại mạnh mẽ trở về vào khoảnh khắc thực lực tăng lên.
Lão chỉ muốn hỏi rằng trong cùng thế hệ, trừ Thiên Tu sư huynh ra còn kẻ nào dám tranh phong với lão?
Ngay cả tông chủ sư huynh cũng không lọt vào mắt của lão.
Khi Hỏa Dung đến cửa sơn môn, thấy là đệ tử trông giữ sơn môn đang gõ cảnh báo thì lên tiếng hỏi:
- Từ Đại Pháo, ngươi đang làm gì?
Từ Đại Pháo hét lên:
- Trưởng lão, ta cảm giác được nguy cơ, có khủng bố cực lớn đang kéo đến tông môn chúng ta!
Từ Đại Pháo liên tục gõ mạnh, tiếng chuông khiến nhiều sư huynh đệ chú ý hơn.
Hỏa Dung không tin lời của đối phương:
- Không thể nào! Có phải ngươi nhìn lầm rồi không? Ngươi nhìn xem bầu trời xanh, không khí trong lành, nói cho ta biết nguy cơ ở đâu?
Bằng vào tu vi Chí Tiên cảnh của lão mà không cảm giác được nguy cơ sao?
Nói đùa.
Tốt nhất ngăn lại đệ tử không đùa nữa, tuy tông môn dân chủ, cho chơi thoải mái, nhưng sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Lúc này, có đệ tử giang hai cánh tay:
- Gió nổi lên.
Gió nhẹ bỗng trở nên cuồng bạo.
Vù vù vù vù vù!
Sức gió rất lớn, tới rất nhanh, khiến người suýt không đứng vững.
Hỏa Dung thắc mắc, nhìn ra xa:
- Sao có gió lớn thế?
Thoáng nhìn sau đó hết hồn.
Phía chân trời xa tầng mây lăn lộn, sóng xô đẩy về phía này.
Hỏa Dung kinh hoàng:
- Trời ạ, đúng là có.
Xem uy thế này hơi không đơn giản.
Hỏa Dung hét to:
- Các đệ tử đều lui về!
Các đệ tử tông môn xôn xao, nhưng không hoảng loạn, có trật tự tản ra.
Ngọn núi phía xa.
Thiên Tu ngồi xếp bằng, ung dung bình tĩnh, đao quang huyền diệu quấn quanh người lão. Những hơi thở này như từng con sông dài, bên trong mọc các loại cỏ cây.
Khi Thiên Tu cảm nhận uy thế từ phía xa thì chợt mở mắt ra, nở nụ cười.
- Đã đến lúc lão phu biểu hiện.
Nhưng Thiên Tu hơi nghiêm túc, tuy chưa thấy đối phương nhưng uy thế phát tán ra không đơn giản.
Không thể trấn áp đối phương, nhưng có lẽ có thể giữ vững Viêm Hoa tông.
Phương xa.
Dạ Trủng đi theo sau, gã thật tình không muốn đi.
Đó là địa bàn của đại ca, gã đi có thể làm gì?
Ra tay thì không được rồi, trời phạt không phải chuyện đùa, tùy thời có thể đánh chết người.
Dạ Trủng làm bộ hỏi thăm:
- Đại nhân, chúng ta tới nơi này làm gì?
Gã vờ như không biết nơi này là đâu.
Thanh Hồ đang suy nghĩ điều gì đó, trả lời:
- Tìm tới Viêm Hoa tông, diệt tông, mang tông chủ và phong chủ Vô Địch phong đi.
- Trời ạ!
Lòng Dạ Trủng lạnh lẽo, thật sự tới kiếm chuyện, còn đến diệt tông.
Chơi hơi lố rồi.
Gã tuyệt đối không thể ra tay, xem tình hình thì Thanh Hồ sẽ không để gã ngồi chơi xơi nước.
Tóm lại Dạ Trủng bi kịch.
Tim tan nát, gã muốn tự tát mình.
Tiện quá, đi qua khe hở về nhà làm chi, về muộn chút có phải hơn không, trực tiếp chạm mặt với Thanh Hồ làm chi, chó chết.
Thanh Hồ hỏi:
- Thế nào? Có phải là có chuyện gì ?
Dạ Trủng trong lòng hoang mang rối loạn, nhưng chỉ có thể nhắm mắt nói:
- Đại nhân, việc này không được tốt lắm. Viêm Hoa tông là thế lực mà Đại Đế đã từng tự tay khai sáng, tuy đã phản bội Đại Đế nhưng chắc vẫn có chỗ đứng trong lòng Đại Đế. Nếu lỡ hôm nào Đại Đế hối hận thì chẳng phải đã muộn?
Thanh Hồ hơi ngạc nhiên, không ngờ tiểu tử này sẽ nói ra lời như vậy:
- A?
Cảm nhận ánh mắt sâu thẳm mà khủng bố từ đại nhân, Dạ Trủng rụt cổ tiếp tục bảo:
- Ta chỉ nói ra ý kiến thôi, nếu vẫn muốn diệt thì đó là quyết định của đại nhân.
Thanh Hồ lắc đầu tiếc nuối:
- Ừm, ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà . . . Ài.
Đại Đế sẽ không hối hận, Thanh Hồ thấy rõ hết rồi, chỉ vì cái trước mắt, bản tâm bị ăn mòn, đã sớm không phải Đại Đế ngày xưa.
Diệt và không diệt đều trong một ý nghĩ của Đại Đế.
Y là cây đao trong tay Đại Đế, lẽ ra không nên chần chờ.
Nhưng có khi đao cũng sẽ hoen rỉ, đã bị gỉ sét thì không chém người được.
Chờ xem tình huống đã.