- Toàn thân thoải mái.
Không có hai cục nợ vướng víu làm Lâm Phàm nhẹ nhõm, không quan tâm có nguy hiểm gì, cứ xông thẳng tới trước là được.
Con đường phía trước nhấp nhô, có rất nhiều chỗ nước đọng.
Lâm Phàm rất háo hứng, đi ra chơi thì phải chơi cho vui, theo ý mình thích.
Hai chân khép lại hơi cong sau đó nhảy vào hố nước, hai chân đạp xuống, nước bắn tung tóe.
Lâm Phàm cười nói:
- He he, thú vị.
Hắn chơi không biết mệt, khi còn bé hắn thích nhất là trò chơi nhỏ này.
Lâm Phàm tiếp tục giẫm lên vũng nước đọng.
Hai chân đạp xuống, bọt nước tung tóe.
Nếu Chu Phượng Phượng nhìn thấy chắc sẽ đần mặt ra. Lão ca, chúng ta đến thám hiểm, trò kém trí này chơi một lần đủ rồi.
- Thú vị thật.
Lâm Phàm vừa nhảy vừa nhìn phía trước. Con đường đằng trước đen ngòm như vực sâu khủng bố.
Không lâu sau.
- Ôi mợ!
Khi hai chân Lâm Phàm giẫm xuống nhưng không có cảm giác đạp đất, hình như đạp hụt, hắn rơi xuống.
Trong vũng nước có đôi mắt đỏ ngầu của yêu thú loài rắn đang nhìn chằm chằm đôi chân trên đỉnh đầu, nó há mồm máu nuốt trọn.
Ùng ục ục!
Vũng nước đọng phẳng lặng chợt nổi mấy cái bong bóng, một bãi máu đỏ tươi tràn ra bốn phía.
Lát sau.
- Trời ạ, sợ nhất là cái thứ này.
Một đôi tay bấu mặt đất, cả người Lâm Phàm ướt đẫm bò lên từ hố nước đọng.
Đang chơi vui tự nhiên đạp trúng hố không đáy, rồi mò lên xác con yêu thú, một yêu thú giống loài rắn, hình thể vừa thô vừa dài.
Nếu người bình thường rơi vào thì đã vẫy tay vĩnh biệt với thế giới này.
Lâm Phàm làm sạch quần áo trên người, không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi sâu vào trong. Không biết vùng đất mạo hiểm này có điểm đặc biệt gì, nếu có một bầy yêu thú cũng đỡ, còn chút hy vọng.
Nhưng bây giờ thật là khiến người ta tuyệt vọng, yêu thú ít đến tội, con nào cũng nham hiểm vô cùng.
Mới rồi hắn mà không nhảy vũng nước thì đã không phát hiện nơi này ẩn giấu yêu thú.
. . .
Chu Phượng Phượng lo âu đứng chờ ở bên ngoài:
- Dương Dương, ngươi nói xem lão ca sẽ ổn chứ?
Chu Phượng Phượng không biết lão ca thế nào rồi, ở bên trong có gặp được nguy hiểm gì không.
Tiếc rằng bọn họ không thể đi vào, nếu không sẽ rất khó chịu, uy thế như vậy tràn ngập trong không gian, hình thành uy áp cực kỳ khủng bố ngăn chặn bất cứ ai vào.
- Ụt ụt!
Heo mập ghi hận không cho nó ăn nên làm lơ Chu Phượng Phượng.
Chu Phượng Phượng nói:
- Này, quá đáng thế, ta đã liều mạng cứu ngươi!
Nói xong lão bị heo mập quăng cho ánh mắt khinh bỉ, như đang nói: Cứu khỉ mốc, là bản heo mập cứu mạng của ngươi.
Đột nhiên có luồng gió mạnh từ phía trước thổi tới, vách tường rung mạnh. Vách tường gồ ghề bị gió to thổi san bằng.
- Trời ạ!
Chu Phượng Phượng dắt Dương Dương núp ngay, mắt lão lấp lóe tia khủng hoảng. Đã xảy ra chuyện gì? Sao có lực lượng khủng bố như vậy?
Nơi cuối đường.
Lâm Phàm bị một cánh cửa đồng nát ngăn cản. Hai tay hắn đặt trên cửa đá, gồng hết sức đẩy cửa.
Nhưng mỗi lần Lâm Phàm gồng sức là từ trong cửa đá sẽ thổi luồng gió mạnh, gió như lưỡi dao bén cắt làn da rách những đường ứa máu.
Lâm Phàm phớt lờ vết thương:
- Ta không tin!
Vết thương nhỏ thôi mà, chẳng phải chuyện lớn lao gì. Giờ mục tiêu của Lâm Phàm là đẩy mở cửa đá, xem như quyết tâm chơi tới bến.
Két két!
Cửa đá rung rinh hé ra khe hở, ánh sáng kỳ lạ xuyên thấu qua khe hở chiếu lên người Lâm Phàm.
- Mở cho ta!
Lâm Phàm cúi đầu, hai chân giẫm lún đất, cơ tay phình to, ầm một tiếng rốt cuộc đẩy mở cửa đá.
- Đây là . . .?
Lâm Phàm đứng ngoài cửa nhìn vào trong, không còn đường, không gian bên trong tràn ngập sương đủ màu xoay tròn.
Lâm Phàm đi vào trong, ngửa đầu nhìn lên.
Không có điểm kỳ lạ nào, nhưng sương mù sặc sỡ sắc màu như có sự sống quay quanh hắn.
Trên vách tường có rất nhiều đồ án, khá giống đồ án trên hành lang bên ngoài nhưng càng thêm phức tạp, hoặc nên nói là đầy đủ hơn.
Đang lúc Lâm Phàm thắc mắc thì một giọng già nua cất lên từ bốn phương tám hướng:
- Hài tử, ngươi đã đến.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Mời ngươi tôn trọng bản phong chủ một chút, sao có thể xưng hô bản phong chủ là hài tử? Hãy gọi bản phong chủ là Lâm phong chủ, hiểu chưa?
Người thời nay toàn tự cho là đúng.
Sống lâu không có nghĩa là có thể lên mặt, chưa tìm hiểu rõ đã lên tiếng gọi hắn là hài tử, chẳng những nhục nhã hắn còn làm nhục các sư đệ, sư muội toàn Viêm Hoa tông.
Hắn là hài tử thì các sư đệ, sư muội là tôn tử rồi.
Âm thanh im bặt, không nói tiếp, có lẽ vì cảm thấy người đi vào hơi kỳ kỳ.
Lâm Phàm quan sát bốn phía:
- Nghe giọng của ngươi chắc là lão già? Lão già kia, bản phong chủ hỏi ngươi, đây là đâu?
Đồ án trên vách tường quá thâm sâu, hắn không muốn dùng đầu óc suy nghĩ.
Nhìn hình giải đáp là thế yếu của hắn.
Vẽ một đáo hoa cúc trên miếng đá, kêu người ta đoán đây là cái gì?
Hắn đoán là ‘hoa cúc tàn’.
Thôi không tự nói đáp án, miễn tự chuốc nhục.
Giọng nói già nua lại cất lên:
- Hài . . . Lâm phong chủ, nơi này là chỗ khởi nguồn của vực ngoại giới, khi ngươi có thể xem hiểu hình thần trên vách tường là sẽ biết tất cả.
Lâm Phàm nhức đầu, hắn ghét nhất xem hình, quan trọng là xem không hiểu.
Lâm Phàm nói:
- Xem không hiểu, hay ngươi nói cho bản phong chủ đi.
Giọng già nua bất đắc dĩ nói, ngữ điệu hơi là lạ:
- Đây là thử thách dành cho ngươi, ta không thể trợ giúp ngươi. Ngươi phải tự hiểu ra mới biết tất cả.
Lâm Phàm phát hiện trên vách tường có đốm sáng nhấp nháy, hắn lại gần thấy thứ phát sáng là một miếng thủy tinh màu tím.
Lâm Phàm tò mò hỏi:
- Đây là vật gì?
Tư duy nhảy hơi xa, giọng già nua sửng sốt. Đang thảo luận về đồ án mà sao tự dưng đổi sang thủy tinh màu tím?
Răng rắc!
Lâm Phàm trực tiếp moi thủy tinh màu tím xuống.
- A?
Lâm Phàm phát hiện thủy tinh màu tím to cỡ bàn tay, tính sơ nặng cỡ mấy ngàn cân.
Hắn đặt bên môi cắn thử, không bể, không để lại dấu răng nào trên thủy tinh màu tím.
- Thứ tốt.
Độ cứng thật cao, nhìn liền biết là bảo bối.
- Ngươi chờ chút, ta hết bận rồi sẽ nói chuyện sau.
Lâm Phàm bắt đầu hành động, gỡ hết thủy tinh màu tím khảm trên tường xuống, để chúng ở lại đây thật lãng phí. Hơn nữa hắn đã tới đây rồi, nếu như không mang đi một vài thứ thì uổng công.
Vùng đất mạo hiểm này không có nhiều thứ hay ho.
Không có yêu thú, chẳng có tài phú chói mắt, chỉ có chút ít thủy tinh màu tím xem như đền bù lòng hụt hẫng.
Tồn tại tràn ngập trong không gian khó hiểu với tình huống trước mắt:
- Tên này rốt cuộc là loại người gì?
Lâu lắm rồi mới có người vào, nhưng không ngờ là kẻ như vậy, khác hẳn với suy nghĩ của lão.
Theo tình huống bình thường thì có người đi vào, lão kêu 'Hài tử' rút ngắn quan hệ, sau đó kêu đối phương cảm ngộ đồ án trên vách tường, hiểu rõ lai lịch vực ngoại giới, cuối cùng trao thân phận chúa cứu thế cho người đó.
Với người có thể đi vào thì đây là cơ duyên to lớn, hơn nữa đi vào đều là người hoàn mỹ hợp cách.
Không có lòng tham, không ham giết chóc, một lòng công chính, vì sinh linh toàn vực ngoại giới.
Nhưng tình huống hiện giờ hơi kỳ.
Người trước mắt thật sự không có ham muốn sao?
Chốc lát sau Lâm Phàm đã gom hết thủy tinh màu tím trên vách tường.
Với phương châm không lãng phí, Lâm Phàm cố ý kiểm tra lại lần nữa, đã đến thì không thể trở về tay không.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão già, còn đồ vật khác không? Đừng kêu xem đồ án, xem không hiểu, phí não.
Hắn chịu phục, người thời nay bị sao thế này, thích chơi trò bí ẩn vậy sao?
Có chuyện gì thì nói thẳng ra, quanh co lòng vòng mệt óc, còn dễ dàng khiến người sụp đổ.
Tồn tại trong chỗ này câm nín, không nói nên lời.
Lâm Phàm cười nói:
- Lại còn làm lơ người ta.
Mới rồi nói chuyện với hắn giờ im lặng, hết cách, người thời nay, đành dựa vào bản thân vậy.
Lâm Phàm lùng sục kiểu trải thảm hốt hết mọi thứ trong này.
Nếu chỗ này trống rỗng chỉ có mấy thứ đó thì thật khiến người ta thất vọng.
Hắn không bỏ qua một tấc nào.
Nhưng không gian nơi này nhìn sơ là thấy hết, không có vật gì đặc biệt.
Giọng già nua lại cất lên:
- Ngươi biết vực ngoại giới sắp gặp phải cái gì không?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Biết, thượng giới đến chứ gì.
Chuyện này chẳng có gì ghê gớm.
- Ừm, không sai, hài . . . Lâm phong chủ, đây là nguy cơ của vực ngoại giới, cánh cửa tội ác đã mở ra. Ngươi đến đây thì chính là chúa cứu thế.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão già, những gì lão nói bản phong chủ đều biết, cường giả thượng giới chứ có gì mà sợ.
Một tiếng gầm trầm đục vang lên:
- Tự đại!
Giọng già nua tức giận mắng một tràng:
- Cuồng vọng, thật sự là quá cuồng! Ngươi có biết thượng giới là tồn tại thế nào với vực ngoại giới không? Sao ngươi dám coi thường bọn họ như vậy!?
Lâm Phàm hơi thất vọng với đối phương, cảm thán rằng:
- Quả nhiên, ngươi cũng là kẻ yếu.
- Ý ngươi là sao?
Lão thề với trời mình tồn tại đến bây giờ chưa từng gặp ai ngông cuồng như vậy, hoặc có lẽ từng có nhưng quá lâu, ký ức mơ hồ.
Lão lờ mờ nhớ xưa thật xưa từng có người quỳ dưới sự dạy bảo của lão, lắng nghe chân lý thế giới, nhờ đó cứu vực ngoại giới sắp bị hủy diệt.
- Chỉ có kẻ yếu mới sinh ra khủng hoảng với cường giả chưa biết. Cường giả thì đối mặt bất cứ kẻ nào cũng sẽ không có chút cảm giác e dè. Thôi không nói nữa, đã thất vọng với ngươi. Cứ tưởng ngươi là vương giả, thì ra đến bây giờ ngươi chỉ là kẻ yếu hạng thanh đồng, thậm chí còn yếu hơn nữa. Vì bọn họ yếu nhưng có can đảm liều đấu với đại nhân vật, dù không đánh lại nhưng tự bồi dưỡng mình thành vương giả cứng miệng.
Tồn tại ẩn núp trong chỗ này á khẩu không trả lời được, có lẽ người tiến vào đây bị bệnh thần kinh.