Lâm Phàm thề, bị trời phạt đánh chết, không lẽ cũng nằm trong buff?
Nếu đúng vậy thì vui đây.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Như thế nào? Các vị chưa thấy nó bao giờ sao?
Đông Dương Đế đang muốn đi nhưng giờ không chịu đi nữa.
Thương thiên khí vận hấp dẫn gã.
Đông Dương Đế dồn dập hỏi:
- Lâm phong chủ lấy cái này ở đâu thế?
Các Chúa Tể khác cũng rạo rực, có xúc động muốn cướp giật.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Người khác tặng.
Mắt Đông Dương Đế sắp tóe lửa, ghen tỵ đỏ mắt:
- Ai tặng?
Chúa Tể bọn họ có khí vận mãnh liệt, nhưng so với thương thiên khí vận thì cách biệt rất lớn.
Vì được thương thiên phù hộ là có thể đi ngang rồi, đương nhiên có chút xíu thương thiên khí vận không đủ để gây sóng to gió lớn gì, nhưng có còn hơn không.
Lâm Phàm chỉ lên trời:
- Nó tặng.
Đông Dương Đế ngước đầu nhìn, lập tức hiểu Lâm Phàm đang nói là thương thiên. Nhưng không thể nào, lừa người cũng đừng lấy cớ vậy chứ.
Thương thiên sao có thể tặng đồ cho, còn là loại thương thiên khí vận.
Lâm Phàm cảm nhận thương thiên khí vận hình như có linh tính, luôn ra hiệu hắn hấp thu.
Nhưng hắn không cần cái thứ này.
Khí vận có ích gì?
Kiếp trước Lâm Phàm đã thấy nhiều rồi, tác dụng lớn nhất của khí vận là cam đoan nhân vật chính gặp tình huống nào cũng sẽ không chết.
Nhưng ưu điểm không chết trong bất cứ tình huống nào là vô dụng với hắn.
Giờ đây một ngày không chết một, hai lần sẽ làm Lâm Phàm cảm thấy cuộc đời trống rỗng, cô đơn.
Còn về vận may thì được ích gì?
Mở ra vận rủi cuồn cuộn thì thương thiên cũng sẽ bị vận rủi quấn quanh.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay.
Bùm!
- Đi thôi, phân tán cho sư đệ, sư muội, tất cả người tông môn của ta.
Không khí màu bạc nổ thành vô số đốm sáng bay trong không khí, người ở gần Lâm Phàm được nhiều đốm sáng hòa vào, thân thể không có cảm giác gì nhưng không hiểu sao tâm hồn nhẹ nhàng, dường như có cái gì bảo vệ họ.
Đông Dương Đế giật mình kêu lên:
- Trời ơi! Lâm phong chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Dù gã là Chúa Tể, quen mắt mấy cảnh tượng hoành tráng nhưng cũng bị cảnh này làm giật mình.
Các Chúa Tể trợn to mắt như thấy quỷ.
Lâm Phàm nói:
- Còn hỏi nữa? Thứ này vô dụng với bản phong chủ, chia cho người của tông ta là bình thường. Dù sao bản phong chủ nổi tiếng là bao che khuyết điểm, là sư huynh tốt quan tâm đệ tử tông môn.Thế nào, ngươi cũng muốn? Nhưng đáng tiếc, ngươi không phải người của tông môn ta, hay ngươi tham gia vào tông môn? Lần sau lại có nó sẽ chia cho ngươi một ít.
Đông Dương Đế trong lòng đang rỉ máu, tuy chỉ có một cục nhưng nếu bị một người hấp thu, dù không thể thành thiên mệnh chi tử nhưng cũng có được ích lợi vô cùng lớn lao.
Có từng nếm trải cảm giác đi ra ngoài nhặt được bảo bối, gặp khó khăn thì đột phá không?
Đông Dương Đế nhìn Lâm Phàm không chớp mắt:
- Lâm phong chủ, đừng nói gì nữa, từ nay về sau ngươi là huynh đệ tốt của Đông Dương Đế này. Ta hỏi ngươi có chịu nhận huynh đệ này không?
Đông Dương Đế không biết Lâm Phàm có quan hệ thế nào với thương thiên, nhưng có thể được thương thiên khí vận thì chắc chắn hắn có cách riêng, nên gã khao khát muốn gìn giữ mối quan hệ này.
Lúc trước không nhìn thấu đối phương sâu cạn nên Đông Dương Đế mới nói chuyện đàng hoàng, còn bây giờ miễn bàn sâu cạn, chỉ bàn về thương thiên khí vận.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Đông Dương Đế biến sắc mặt nói:
- Đông Dương Đế này tung hoành thế gian vạn năm, đến hôm nay đã được hai vạn ba ngàn sáu trăm ba mươi hai tuổi.
Lâm Phàm làm bộ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cười thầm:
- À, vậy là còn nhỏ. Đông đệ, ca ca lớn tuổi hơn ngươi một chút, đã hai vạn ba ngàn sáu trăm ba mươi ba tuổi.
Đông Dương Đế không chút do dự, tràn đầy tình cảm kêu lên:
- Ca!
- Ừm, đệ.
- Ca!!!
Đúng lúc này, đệ đệ ngốc Tần Sơn từ phương xa chạy tới, trong tay cầm bùn đất, vừa chạy vừa làm rơi bùn.
Lâm Phàm nhìn thấy Tần Sơn tới, cười sờ đầu của gã:
- Nào, hai ngươi làm quen đi. Đây là đệ của bản phong chủ, Tần Sơn, sinh ra muộn hơn bản phong chủ một ngày, nên lớn tuổi hơn ngươi. Tần Sơn, đây là đệ đệ mà ca của ngươi vừa thu, cũng là đệ đệ của ngươi.
Tần Sơn ngây ngốc nhìn Đông Dương Đế, mặt ngờ nghệch như đang nói với mọi người rằng ta không phải người bình thường, thật sự có bệnh tâm thần.
Đông Dương Đế nhìn đối phương, liếc tay Tần Sơn đầy bùn, dính lên quần áo, không một chỗ sạch sẽ, như mới chui ra từ đống bùn:
- Cái này . . .
Gọi Tần Sơn là ca?
Vậy mặt mũi làm sao bây giờ?
Trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một thứ, khối không khí màu vàng.
Đông Dương Đế suýt rớt tròng mắt:
- Cái gì? thương thiên công đức?
Các Chúa Tể nhìn Lâm Phàm trân trân.
Dân bản xứ này có lai lịch ra sao?
Lâm Phàm bóp nát, khối không khí màu vàng lại hóa thành đốm sáng tan biến trong thiên địa.
Đông Dương Đế dứt khoát gọi Tần Sơn:
- Ca!
Tần Sơn bước tới, tay đầy bùn nhéo khuôn mặt tuấn tú của Đông Dương Đế:
- Đệ đệ, ta có đệ đệ! Đệ đệ . . .
Nếu là người khác thì Đông Dương Đế đã đập bẹp, nhưng bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Lâm Phàm cố nén cười nói:
- Đệ đệ ngốc, đi chơi đi, ca còn bận việc.
Tần Sơn rất nghe lời, quay đầu đáp:
- A.
Sau đó Tần Sơn ngồi xổm xuống trước mặt Đông Dương Đế.
Trên mặt Đông Dương Đế tràn đầy thắc mắc, đây là muốn làm gì?
Bụp!
Thế giới yên tĩnh.
Ngón tay của Tần Sơn búng đũng quần của Đông Dương Đế:
- A, ta có đệ đệ . . .
Sau đó Tần Sơn vui vẻ nhảy nhót đi xa.
Người Đông Dương Đế run run, tức điên.
Lâm Phàm thấy Đông Dương Đế nghẹn khó chịu, hắn cũng không ngờ Tần Sơn làm chuyện như vậy, hắn phục sát đất.
Cần trấn an.
Một số đốm sáng hòa vào người Đông Dương Đế.
Đông Dương Đế hít sâu một hơi, ngưng tụ công đức thương thiên lại, tuy ít ỏi nhưng chưa bao giờ có.
Đông Dương Đế nói:
- Ài, ca thật là nghịch ngợm quá.
Các Chúa Tể đã nhìn ngây người, sự việc phát triển thật khó hiểu.
Đông Dương Đế có thể chịu đựng đến mức này, nhưng cũng đúng, vì đó là thứ ai đều muốn nhưng không có được.
Thiên Tu cảm thán.
Lòng tham quả nhiên là đáng sợ nhất, dù là cường giả Chúa Tể cũng không thể vùng thoát khỏi lòng tham khống chế.
Các Chúa Tể chờ xem hai người xích mích, nào ngờ hai người xưng huynh gọi đệ, biến đổi đột ngột, thật khó chấp nhận.
Có Chúa Tể rất hối hận, đã bỏ lỡ cơ hội.
Lâm Phàm nói:
- Đông đệ, ca thấy thời gian không còn sớm, ngươi về đi.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đông Dương Đế gật đầu nói:
- À vâng, ca, vậy đệ đi trước.
Từ từ, không gấp, tình cảm cần được bồi dưỡng, làm tốt quan hệ là khởi đầu tốt đẹp.
Đông Dương Đế nhìn Chúa Tể xung quanh, tự xem đây là nhà của mình:
- Các vị còn muốn ở lại chỗ của ca ta? Nhưng ta nói trước, các vị tốt nhất đừng có ý tưởng khác. Viêm Hoa tông là tông môn của ca ta, cũng là tông môn của ta, không chấp nhận người khác ức hiếp.
Các Chúa Tể khinh bỉ.
Đúng là cái thứ mặt dày.
Bọn họ đã nhìn thấu, Chúa Tể mà vứt mặt thì người khác không theo kịp.