Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1060 - Chương 1060: Ta Ngồi Ở Trên Người Nàng Vì Sợ Nàng Chạy Mất

Chương 1060: Ta ngồi ở trên người nàng vì sợ nàng chạy mất Chương 1060: Ta ngồi ở trên người nàng vì sợ nàng chạy mất

Nhưng tình huống hơi kỳ, cái này không giống dấu hiệu trời phạt giáng xuống.

Tầng mây lăn lộn như nước đun sôi.

Tất cả tầng mây ngưng tụ rồi từng mảng lớn rơi xuống như trời đè.

Lâm Phàm cau mày:

- A?

Kỳ lạ, thương thiên hẹp hòi muốn làm thịt mình sao?

Vậy thì càng cầu mà không được!

Tầng mây dần lồi lõm rồi hình thành khuôn mặt người lớn.

Lâm Phàm nhìn mặt mây:

- Ngươi làm gì?

Mặt mây không có biểu tình nhưng trông hơi rùng rợn.

Lâm Phàm rít gào:

- Có phải ngươi muốn đánh chết ta? Đến đây, thích đánh sao thì tùy!

Hắn không sợ chút nào, thậm chí có chút chờ mong.

Lâm Phàm không ngờ thương thiên chủ động xuất hiện, tuy không phải con người nhưng ít ra có khuôn mặt.

Mặt to như cái bánh, hơi rùng gợn.

Giọng của thương thiên không mang theo tình cảm, không phân biệt được giới tính, băng giá, vạn vật ở trong mắt nó đều là cố định, không có gì khác nhau:

- Sinh linh, ngươi . . .

Nhưng chưa nói hết đã bị Lâm Phàm cắt đứt.

- Xin gọi ta là Lâm Phàm, mặc kệ ngươi có phải người hay không đều cần biết quan trọng nhất là tôn trọng nhau. Hơn nữa ngươi đừng nói chuyện, ta biết mục đích của ngươi tìm tới là gì. Sẽ không trả đồ vật lại cho ngươi, hoặc là đánh chết ta, dù ngươi đánh chết ta cũng không trả đồ lại, nên nếu ngươi không có chuyện gì thì mau về đi, chờ lát nữa ta thề tiếp, ngươi tiếp tục chém ta là được

Lâm Phàm không nói nhảm nhiều với thương thiên, mục đích của hắn rất đơn giản, càng bị đánh càng khỏe khoắn.

Vang tiếng trầm đục.

Mặt mây lơ lửng trên cao vẫn không có biểu tình, mắt trống rỗng nhìn Lâm Phàm chằm chằm.

Vài giây sau mặt mây bụp một tiếng tan biến thành hư vô.

Vô số sinh linh xung quanh nằm sấp dưới đất, nỗi sợ đến từ tâm linh không thể xóa nhòa, như cái chết bao phủ trong lòng.

Mãi khi mặt mây biến mất thì uy thế bình tĩnh mà khủng bố đến cực hạn mới tan biến.

Lâm Phàm thầm nghĩ:

- Xem ra thương thiên không có thất tình lục dục.

Lúc nãy tiếp xúc ngắn ngủi Lâm Phàm đã phát hiện.

Nếu thương thiên có được thất tình lục dục thì đã không bỏ mặc như vậy, nên nổi giận, điên tiết.

Khi mặt mây xuất hiện không có biểu tình gì, như dùng ngôn ngữ được lập trình sẵn ứng đối.

Có lẽ thương thiên đã suy xét lời Lâm Phàm nói, xác định không làm gì được hắn nên rời đi.

Hư không bình tĩnh, trời vẫn xanh.

Lâm Phàm lẩm bẩm:

- Không thể nào, nếu ghi tên mình vào sổ đen, thề cũng không được gì thì là chơi xấu rồi.

Lâm Phàm thử thề:

- Thương thiên, ta một đấm có thể đánh ngươi thành phế vật, nếu không làm được sẽ bị sét đánh chết!

Dứt lời.

Rất xấu hổ.

Không một chút động tĩnh, không đáp lại.

- Không thể nào.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía hư không, trời phạt không tới.

- Làm việc phải ác vậy sao?

Hắn rất thất vọng, tiếc nuối.

Lâm Phàm chép miệng cảm thán:

- Ài, đã xem trọng ngươi, vốn tưởng ngươi có tôn nghiêm nhưng không ngờ tôn nghiêm của ngươi chẳng đáng vài đồng.

Lâm Phàm câm nín trước cảnh này, hắn chỉ lên trời, mắng chửi:

- Nói thật ra lúc trước ta đã xem trọng ngươi, còn bây giờ ngươi là rác rưởi. Biết rõ không đánh chết ta vẫn đánh mãi không biết mệt, vậy mới có huyết khí, có gan dạ nhưng nhìn bây giờ xem, ngươi có chút huyết khí không? Ta chửi tới cỡ đó mà ngươi vẫn không chém, rất mất mặt!

Thực tình bất đắc dĩ, khiến người vô cùng thất vọng.

Chợt vang tiếng trầm đục, âm thanh hơi kinh người, hình như trời phạt đang tức giận.

- Đúng rồi, phải vậy chứ! Giận đi, vậy mới giống tính tình của thương thiên, nhưng như thế vẫn chưa đủ, ngươi có thể chém ta! Ta hỏi ngươi có dám làm không?

Tuy không biết thương thiên có giận thật không nhưng hắn vẫn mắng.

Lâm Phàm biết thương thiên không có thất tình lục dục, chắc trong lòng không có cảm xúc tức giận, sẽ không bị dao động.

Tiếng trầm đục kéo dài không ngớt, như tiếng sấm rền phát ra từ tầng mây.

Lâm Phàm thất vọng lắc đầu nói:

- Xem ra là không thể nào.

Thương thiên đúng là không có cảm xúc tức giận, hắn chửi đến khô cổ mà không dao động chút nào.

- Được rồi.

Lâm Phàm lắc đầu, không muốn nói nhiều, không chém thì dẹp đi.

Tuy không hố thương thiên nhiều lần nhưng thu hoạch vẫn rất phong phú. Dù khối không khí nhỏ xíu nhưng bao gồm lực lượng không thể coi thường, nếu tập hợp trên thân thể một người thì sẽ đào tạo ra một kẻ siêu mạnh, mặt nào cũng hơn người thường gấp vô số lần.

Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm lơ lửng bên trên tông môn, lấy khối không khí ra cho nó lơ lửng bên người rồi dùng lực lượng nghiền nó.

Bùm!

Khối không khí thương thiên nổ tung hóa thành các đốm sáng rơi xuống tông môn.

Không tính nhân viên dọn nhà vệ sinh, hễ là đệ tử Viêm Hoa tông đều được đốm sáng bao trùm.

Có đốm sáng to cỡ móng tay bay tới chỗ Thiên Tu, hòa vào người lão.

- Rất hoàn mỹ.

Lâm Phàm làm xong những điều này thì rất thỏa mãn, thứ vô dụng với hắn nhưng có ích lớn cho các sư đệ, sư muội.

Chỗ tu luyện của đệ tử tông môn, nhiều người tạm ngừng.

Tông môn đã khác xưa, công pháp rất cao cấp, Bán Thần cảnh, Thần cảnh không còn là giấc mơ, Đạo cảnh không phải đẳng cấp vượt tầm tay.

Tiếc rằng Đạo cảnh là đỉnh rồi, không thể vượt qua.

Lâm Phàm không biết tại sao vực ngoại giới kẹt lại ở Đạo cảnh, không cho người ta đột phá đến Đế Thiên cảnh.

Trong một căn phòng, một đệ tử mặt đỏ rần:

- Khó quá đi!

Gã đột phá Thần cảnh, nhưng không cách nào bước qua ải cuối cùng, nóng vội sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Làn da càng ngày càng đỏ, dường như gã đi lầm đường.

Đệ tử đột nhiên ngừng lại, đốm sáng hòa vào người gã.

Rất kỳ lạ, dường như trong vô hình có người lôi kéo, hoặc nên nói đầu óc bỗng sáng ra, một số thứ không hiểu đột nhiên hiểu rõ hơn.

Ầm ầm!

Một vệt sáng đột ngột từ mặt đất bắn lên tận trời xanh.

Lâm Phàm phát tán khối không khí thương thiên, đang định trở về thì phát hiện từng chùm sáng đột phá lực lượng bắn lên tận trời, không phải một mà nhiều chùm sáng.

Lâm Phàm cười lớn:

- Ha ha ha ha ha ha!

Hắn không ngờ năng lực của thứ này ghê gớm như vậy, mới hòa vào người các sư đệ, sư muội đã xảy ra tình huống như thế.

- Lợi hại, đáng tiếc, nếu thương thiên cho mình cơ hội thì đã hốt hết rồi cho chúng nó hòa vào người các sư đệ, sư muội.

Tiếc rằng vô ích, cơ hội chỉ có một lần, được chút ngon ngọt nên biết thỏa mãn.

- Hùng vĩ.

Lâm Phàm nổi bồng bềnh giữa không trung, nhìn những cột sáng đâm trời, lòng thoả mãn.

Viêm Hoa tông từng yếu xìu, hay bị người khi dễ.

Nhưng bây giờ nó rất cường đại, đã khác xưa.

Lâm Phàm bay đi, chuẩn bị trở về liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu, tìm hiểu tình hình gần đây.

Lâm Phàm chợt cảm giác có hơi thở đến từ sau lưng, không quá cường đại nhưng kỳ dị.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện một bóng dáng lơ lửng phía chân trời.

Dù cách xa vẫn thấy rõ ràng.

Mặc trường bào hoa văn lửa đỏ, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.

Lâm Phàm hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắn không cảm nhận sát ý từ người đối phương thì chắc không phải tới kiếm chuyện.

Lâm Phàm vận động não, gần đây không có kẻ thù nào sống sót rời đi, nên hơi khó đoán.

Đối phương không nói gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

Lâm Phàm suy tư:

- Ai vậy?

Không nhớ ra, cảm giác không phải người quen.

Lâm Phàm biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt đối phương, khoảng cách rất gần.

Hắn nhìn thẳng đối phương:

- Ngươi là ai? Đến Viêm Hoa tông làm gì?

Vẫn không nói chuyện.

Đối phương hơi hống hách, lạnh lùng lên mặt, làm như không nghe Lâm Phàm nói gì.

Lâm Phàm cười khẽ:

- Ha ha ha!

Hắn giơ tay, năm ngón chộp tới gần, muốn tháo mặt nạ của đối phương xuống:

- Ra vẻ bí ẩn, để bản phong chủ nhìn xem ngươi là ai!

Người đeo mặt nạ áo đỏ nhúc nhích muốn né tránh.

Lâm Phàm cười nói:

- Nằm mơ.

Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra, cảm xúc của đối phương lập tức dao động mãnh liệt.

Trong miệng đối phương phát ra tiếng giãy dụa:

- A!

Đối phương hai tay ôm đầu như đang cố chống cự.

Lâm Phàm ngạc nhiên ngây người, vì Chúa Tể cũng không thể cưỡng lại sức mạnh của Hữu Sắc Nhãn Tình, lẽ ra đối phương phải ra tay ngay, vậy mà ôm đầu chống cự, làm hắn bất ngờ, nghe giọng nói thì là nữ.

Lâm Phàm cười nói:

- Hơi thú vị.

Cuối cùng nữ nhân đeo mặt nạ áo đỏ vẫn ra tay, bị Hữu Sắc Nhãn Tình khống chế thì giãy dụa chỉ uổng công.

Nữ nhân đeo mặt nạ áo đỏ nhào về phía Lâm Phàm.

Khi nàng đến gần, Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại, đối phương ngây người giây lát.

Lâm Phàm chộp hai tay của đối phương kéo mạnh xuống.

Rầm!

Đối phương đập mạnh xuống đất.

Mặt đất bị xung lực đập vỡ, nứt rạn như mạng nhện lan xa.

- Cho bản phong chủ xem ngươi rốt cuộc là ai?

Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, co ngón tay giật mặt nạ của đối phương xuống.

- A?

Lâm Phàm ngây người, không phải vì người quen mà vì khuôn mặt hơi bị đẹp.

Đương nhiên Lâm Phàm không bị sắc đẹp hút hồn, có đẹp hơn nữa cũng không hợp nhau, đơn giản là pháo hoa mà thôi.

Nhưng nữ nhân này thật sự xinh đẹp, đẹp hơn Vạn Quật và Thiên Dụ, mang theo nét kiên cường.

Lâm Phàm dang chân ngồi trên người đối phương, hỏi:

- Mụ kia, ngươi rốt cuộc là ai? Đến Viêm Hoa tông làm gì?

Không phải hắn sàm sỡ, chủ yếu là sợ đối phương chạy trốn.

Bị Lâm Phàm ngồi trên người, mặt nữ nhân ửng đỏ.

Nữ tử cắn môi, vẫn nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm thắc mắc:

- Đầu óc có chút không bình thường à?

Đến lúc này rồi không trả lời tiếng nào.

Nữ nhân chợt mở miệng nói:

- Sư huynh.

- A?

Lâm Phàm đứng lên khỏi người đối phương, suy nghĩ mới rồi có nghe lầm không, đối phương gọi hắn là sư huynh? Vậy nghĩa là người của tông môn?

Nhưng theo hắn biết thì trong tông môn không có người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment