Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh cảm thán rằng:
- Sư huynh quả nhiên thay đổi, đã ở trong tông môn nhiều ngày.
Hiện giờ sư huynh ở trong tông môn càng lúc càng lâu.
Lữ Khải Minh có một ước mơ, hy vọng thế giới hòa bình để sư huynh mỗi ngày ở trong tông môn, không ra xa nhà, có thể mỗi ngày nhìn thấy sư huynh.
Lữ Khải Minh cảm giác cách ước mơ này ngày càng gần, chắc rất nhanh sẽ thực hiện được.
Trong thời gian ở tông môn, Lâm Phàm suy nghĩ một việc.
Tiếp theo nên làm gì?
Thượng giới xuất hiện, Lâm Phàm sẽ không tổn thương sinh linh vực ngoại giới, hắn là người rất có nguyên tắc.
Lữ Khải Minh lên đỉnh núi, thấy sư huynh chắp tay sau lưng đứng đó thì lại gần tò mò hỏi:
- Sư huynh đang nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ cái gì, đột nhiên không vui, không hiểu sao nữa.
Lâm Phàm suy nghĩ, nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là tâm tình gì chi phối hắn?
Không thể nào, mỗi ngày hắn sống tốt, rất vui vẻ mà, sao thấy bực được?
Đúng là gặp quỷ.
Lữ Khải Minh nhìn sư huynh, đây là lần đầu tiên gã thấy sư huynh như vậy.
Bình thường sư huynh ngẫu nhiên có cảm xúc tương tự nhưng sẽ không ủ rũ như vậy, chắc có chuyện gì làm sư huynh phiền thật.
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ đi làm việc của mình đi, để ta tự suy nghĩ.
Lữ Khải Minh vốn định làm bạn bên cạnh sư huynh, nhưng thấy sư huynh như vậy thì không biết nên nói cái gì, đành rời đi. Khi Lữ Khải Minh đi nhiều lần quay đầu, có chút lo lắng.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Đây là tâm ma quấy phá sao?
Nếu tâm ma có thể xuất hiện chắc chắn sẽ rống to ngươi đừng vu oan, lão tử không làm chuyện như vậy!
Qua hồi lâu.
Trời trăng đảo điên.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn hư không phương xa.
Một ngày nào đó.
Sáng sớm.
Lâm Phàm vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn chưa nghĩ rõ ràng vì sao có tâm tình như vậy.
Hắn có thể tự chém mình, mười giây sau mọi thứ phục hồi đến đỉnh, sẽ không có cảm xúc này nữa.
Nhưng Lâm Phàm rất tò mò nên muốn cảm nhận từ từ, tiếc rằng hắn vẫn không hiểu ngọn nguồn.
Lâm Phàm bỏ cuộc:
- Thôi không nghĩ nữa.
Có lẽ đầu óc của hắn hơi mít đặc, nghĩ mãi mà không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Phàm bước đi xa, nhưng khi nhấc chân đạp xuống thì như giẫm trên mặt nước, sóng gợn khuếch tán.
Âm thanh bốn phía chợt biến mất, hết thảy đều biến yên tĩnh.
Vùng hư không này giả dối, như mặt hồ dao động.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Tâm ma, ngươi không tiến bộ chút nào, ảo cảnh tâm ma làm thô ráp như vậy, nhìn liền biết là giả.
Tâm ma từng mang đến nhiều vui thú cho hắn giờ ngày càng tùy tiện.
Đây còn là ảo cảnh tâm ma sao?
Hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.
Kiến trúc xuất hiện phía sau Lâm Phàm, đây là Viêm Hoa tông, giống như đúc, không có gì khác nhau.
Phía trước là chiến trường hỗn loạn.
Lâm Phàm thắc mắc:
- Định làm gì đây?
Lâm Phàm không hiểu ảo cảnh tâm ma đột nhiên ập đến này.
Trong chiến trường hỗn loạn vang tiếng quát kinh người.
Một bóng dáng chân đạp biển máu vô biên đi tới:
- Lâm Phàm, giao đệ tử của tông ngươi ra, nếu không tất cả sinh linh vực ngoại giới đều chôn cùng ngươi!
Sau lưng Lâm Phàm là các sư đệ, sư muội Viêm Hoa tông.
- Cứu mạng, ta không muốn chết!
- Cứu mạng!
Trong biển máu không giới hạn đầy ắp người không đếm xuể, đều là người vực ngoại giới.
Bọn họ thê thảm gào thét, trên mặt chất đầy sợ hãi, dục vọng muốn sống.
Lâm Phàm không do dự, rất là dứt khoát trả lời:
- Không giao.
Bùm!
Hình ảnh vỡ vụn như mặt kính, hóa thành từng mảnh vỡ lơ lửng rồi hòa vào hư không, biến mất.
- Chuyện gì đây?
Lâm Phàm thấy kỳ lạ, tâm ma ăn no rửng mỡ kiếm chuyện à?
Lại xảy ra tình huống khác.
Bên cạnh Lâm Phàm là lão sư, đứng trước mặt hắn là một nữ nhân, khuôn mặt rất mơ hồ, thấy không rõ, nhưng có cảm giác quen thuộc.
Hư không vang vọng giọng nói âm trầm:
- Lâm Phàm, giết lão sư của ngươi, nếu không sẽ giết nữ nhân mà ngươi yêu.
Vẻ mặt Lâm Phàm ngạc nhiên, hình như rất giật mình.
- Vậy được rồi, ngươi giết đi.
Hắn không muốn nói nhiều, thậm chí lười dây dưa với tâm ma.
Ai chẳng biết Lâm Phàm cô đơn một mình, còn chưa 419 lần nào, càng sẽ không yêu ai.
Con đường thành cường giả là cô đơn.
Không cần nữ nhân làm bạn.
Lực lượng là người yêu của hắn, trên con đường theo đuổi lực lượng không có nữ nhân nào thay thế được.
Lâm Phàm mở miệng mắng:
- Đủ rồi nhé tâm ma, nếu không xuất hiện thì bớt tạo ảo cảnh thiểu năng đi, về nhà tắm rồi ngủ đi!
Răng rắc!
Ảo cảnh tâm ma vỡ vụn.
Trong không gian xám xịt.
Tâm ma của riêng Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn tâm ma hình dạng kỳ dị bên cạnh mình:
- Ta đã bảo vô dụng mà, hắn miễn dịch với tất cả ảo cảnh tâm ma.
Tâm ma cố mê hoặc Lâm Phàm không có khuôn mặt, hoàn toàn mơ hồ:
- Sao có thể như vậy? Tâm linh không bị mê hoặc, ảo cảnh tâm ma là giả dối với hắn.
Năng lực mạnh nhất của tâm ma là sáng tạo ảo cảnh tâm ma, khiến đối phương cho rằng mọi thứ diễn ra là thật.
Tâm ma cấp thấp nhất sẽ sáng tạo ảo cảnh trong giấc ngủ của người, chân thật đến mức không phân rõ thật giả, thậm chí tin cảnh trong mơ là sự thật.
Tâm ma cao cấp như nó sáng tạo ra ảo cảnh tâm ma chân thật đến cực độ, không thể nào nghi ngờ ảo cảnh tâm ma là giả.
Nếu biết là giả thì mọi thứ đều vô dụng, giả dối sẽ không làm người ta thấy sợ.
Tâm ma của riêng Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Từ bỏ đi, đừng suy nghĩ, hắn rất khủng bố. Ta là tâm ma mà sắp bị hắn ám ảnh ra tâm ma. Gần đây ta rảnh rỗi, ngươi đến rồi thì ở lâu chút.
Tâm ma là sinh linh, nhưng là tồn tại đặc biệt. Tâm ma cũng có vòng tròn bạn bè của mình, cách sống của mình. Khi không bận mê hoặc ai thì tâm ma rất bình thường.
Cảnh tượng trước mắt phục hồi.
Lâm Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, trước kia còn muốn dựa vào tâm ma nếm thử việc vui, nhưng nay xem ra tâm ma đã không được.
Ngẫu nhiên thừa dịp mình không chú ý tâm ma sẽ đi ra chơi, bình thường không thấy tăm hơi.
Cửa sơn môn Viêm Hoa tông.
Một đoàn bóng dáng xuất hiện.
- Các vị phu nhân, đây là Viêm Hoa tông
Đông Dương Đế lơ lửng trên trời, hét to:
- Ca, ta đến đây!
Lâm Phàm định tìm lão sư tâm sự, tiếng kêu từ cửa sơn môn ngắt ngang ý nghĩ của hắn.
Sắc mặt Lâm Phàm hơi thay đổi, chủ nhân tiếng nói này khá quen tai, đoạn thời gian trước vừa trao đổi xong, sao đến mau vậy?
Từ Đại Pháo là đệ tử trông giữ sơn môn, lúc này xoe tròn mắt.
Trời ơi, sao có nhiều tiên nữ xinh đẹp không giống người phàm xuất hiện? Nam nhân đứng đằng trước nhất khiến người ghen tị phát ghét.
Lâm Phàm đến cửa sơn môn, thấy ngay Đông Dương Đế:
- Đông đệ, sao ngươi lại đến nữa?
Mới đuổi đi xong, lại còn mang theo nhiều người đến.
Đều là nữ nhân, rất xinh đẹp, hơi thở cực mạnh.
Thế Giới cảnh, thậm chí còn có Chúa Tể cảnh.
Không lẽ Đông Dương Đế phát hiện không thích hợp nên muốn dùng bạo lực? Nếu đúng vậy thì cầu còn không được. Chơi chết Đông Dương Đế sau đó từ từ bắn pháo hoa.
Gần đây tông môn hơi hiu quạnh, có pháo hoa trợ hứng cho các sư đệ, sư muội vui vẻ một chút.
Đông Dương Đế cảm thán nói giống như thật:
- Đại ca, sau khi đệ trở về càng nghĩ càng không ngủ yên, cuối cùng hiểu ra đó là vì nhớ đại ca, nên mang theo các thê tử đến thăm đại ca. Các nàng còn đứng đó làm gì? Mau bái kiến đại ca!
Đông Dương Đế có thể lăn lộn tiếng tăm trong Chúa Tể cũng có lý do của gã, nhìn xem, mới chắp nối chút quan hệ liền leo lên.
Dù Lâm Phàm muốn đánh chết đối phương cũng không xuống tay được, hắn quá lương thiện.
Các thê tử của Đông Dương Đế lên tiếng chào:
- Đại ca khỏe!
Vùng trời này tràn ngập giọng nữ, âm thanh thánh thót.
Các đệ tử nam xung quanh nhũn cả người, quá hâm mộ nam nhân kia.
Lâm Phàm ngây người giây lát sau đó phản ứng lại:
- Ừm, các đệ muội khỏe.
Hắn biết nói gì đây?
Lâm Phàm nói:
- Đã đến rồi thì tất cả vào đi.
Đông Dương Đế tới gần Lâm Phàm, cười cười đi vào trong.
Các thê tử của Đông Dương Đế tò mò nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trong lòng có suy nghĩ riêng.
Khi chưa trở thành thê tử của Đông Dương Đế thì các nàng là nữ nhân thiên kiêu của các thế lực lớn hoặc vốn là kỳ nữ, họ thông minh, tỉ mỉ nhạy bén.
Các nàng đang truyền âm:
- Đây là dân bản xứ vực ngoại giới mà phu quân quen? Trông chẳng ra sao cả.
- Muội muội, không thể nhìn người qua vẻ ngoài, phu quân buông tư thái nhận dân bản xứ này làm đại ca đương nhiên có đạo lý.
- Đại tỷ không nói gì, chắc được phu quân cho biết rồi.
Đông Dương Đế mang đến một trăm thê tử chia ra mấy phe phái, mỗi phái hệ nhỏ là một đoàn thể, đều đang giao lưu với nhau.
Các nàng không dám giao lưu bằng thần thức mà dùng cách trao đổi đặc biệt, bảo đảm không bị người nghe lén.
Đông Dương Đế ra vẻ quen thuộc như thân với Lâm Phàm từ lâu:
- Đại ca thấy ta đến chắc rất kích động nhỉ?
Lâm Phàm muốn một cước đạp chết Đông Dương Đế.
Nói cái quái gì!
Ai thèm nhớ ngươi!
Một đệ tử từ xa chạy lại, một viên đan dược lăn dưới đất mãi đến trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm định nhặt lên nhưng Đông Dương Đế đã giành nhặt đan dược trước, định thân thiện trả lại cho đệ tử chạy theo đan dược.
Dù sao là tông môn của đại ca, phải tỏ ra thân thiện.
Nhưng khi nhìn đan dược này thì mắt Đông Dương Đế lóe tia kinh ngạc:
- Nghiệt Vận Đan!
Đông Dương Đế hỏi:
- Đại ca, ai luyện chế đan dược này?
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, trả lời:
- Luyện Đan Sư của tông ta luyện chế, sao? Có vấn đề?
Đông Dương Đế trầm tư một lát, sau đó lắc đầu:
- Không có gì, thấy quen thôi. Loại đan dược này là độc quyền của một bằng hữu cũ, lâu rồi không thấy nó, không ngờ sẽ thấy trong chỗ này.
Lâm Phàm cười nói:
- Thật hả? Ta mang đan phương về, có lẽ đan phương đó là của bằng hữu cũ của Đông đệ.
Đệ tử chạy theo đan dược tới trước mặt Lâm Phàm, cung kính chào:
- Sư huynh khỏe.
Lâm Phàm gật đầu, lấy đan dược từ tay Đông Dương Đế đưa cho sư đệ:
- Ừm! Về sau không nên quá gấp, đi thôi.
Đệ tử nhận đan dược, nhanh chóng rời đi:
- Vâng thưa sư huynh.
Đông Dương Đế đăm chiêu nhìn bóng dáng đi xa.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sao vậy Đông đệ?
Đông Dương Đế cười nói:
- Không có gì.
Trong nụ cười chất chứa thắc mắc, giật mình.
Đông Dương Đế rất muốn nói rằng:
Vị bằng hữu cũ giả kia chưa bao giờ để lại đan phương.