Thượng giới.
Chí Minh Thánh Viêm Đế trải qua trận chiến với Viêm Hoa tông, Kim Giáp Thần Quân trong tay mất mát nặng, thủ lĩnh bị Đại Đế nổi giận tát dính vách.
Tu vi của thủ lĩnh là Chúa Tể sơ kỳ, rất mạnh, càng là trụ cột vững vàng.
Nhưng Chí Minh Thánh Viêm Đế quá tức giận, trút hết lên người đối phương mới nguôi ngoai.
Thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân bị tai bay vạ gió.
- Thanh Hồ, ngươi nói xem có phải Đại Đế còn nổi giận ở bên trong không?
Kỳ Lân tàn phế, thân thể liên tục bị đánh nát hai lần.
Tuy đã phục hồi lại nhưng gã bị sỉ nhục hai đợt.
Thanh Hồ đã bắt đầu nghi kỵ Kỳ Lân, nhưng không lộ ra ngoài:
- Ngươi vào xem liền biết.
Kỳ Lân rối rít xua tay:
- Không đi, không đi, Đại Đế chắc chắn còn đang tức giận, ta đi vào sẽ bị trút giận lên.
Kỳ Lân rất sợ, nghĩ mãi chẳng ra tại sao một tông môn dân bản xứ vực ngoại giới mà không hạ được
Mất mặt vô cùng.
Lúc này, Thanh Hồ ngẩng đầu nhìn phương xa, nơi đó có hơi thở khiến y ghét truyền đến.
Từ tầng mây bắn ra ánh sáng vàng, Phạn âm vờn quanh, bao phủ thiên địa.
Một bóng dáng đứng trong hư không, trường bào màu vàng tỏa sáng như vầng mặt trời.
Từng bước sinh sen.
Bóng dáng từ xa đi tới, mỗi bước là dưới chân nở rộ một đóa sen vàng.
Thanh Hồ cau mày khẽ thì thầm:
- Đại Tôn.
Sao Đại Tôn của Phật Ma Tháp đến đây? Có mục đích gì?
- Thanh Hồ thí chủ, từ biệt sáu mươi năm vẫn khỏe chứ?
Hòa thượng trước mắt mặc cực kỳ hoa lệ, bộ mặt hiền lành, hai đầu chân mày dài nhỏ màu trắng rũ xuống, mi mắt nhắm, nhưng với Thanh Hồ thì như có đôi mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm. Dù nói chuyện hay không thì môi luôn treo nụ cười.
Thanh Hồ dò hỏi:
- Rất tốt, không biết Đại Tôn đến đây có chuyện gì?
Người trước mắt là một trong chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, thực lực sâu không thể đo lường, Thanh Hồ chưa từng có cảm giác này từ người Đạo Thiên Vương.
Năm xưa đối phương tìm đến Đại Đế.
Nhớ lời Du Long nói, Thanh Hồ nghi ngờ có lẽ sự thay đổi của Đại Đế phần lớn do Đại Tôn này làm.
Được người gọi là Yên Ma Đại Tôn.
Yên Ma Đại Tôn mở miệng nói:
- Từ biệt Đại Đế sáu mươi năm, đến đây xem Đại Đế ra sao rồi.
Thanh Hồ không muốn Đại Đế và đối phương chạm mặt, y lừa gạt:
- Đại Đế đang bế quan, Đại Tôn tới thật không khéo.
Yên Ma Đại Tôn cười không nói, nụ cười kia làm Thanh Hồ thấy lòng lạnh lẽo. Chớp mắt không thấy Yên Ma Đại Tôn đâu, Thanh Hồ vụt ngoái đầu, chỉ thấy Đại Tôn đã xuất hiện ở cửa.
Yên Ma Đại Tôn không mở cửa, thân thể xuyên thấu vào.
Bên tai Thanh Hồ nghe giọng của Yên Ma Đại Tôn:
- Thanh Hồ thí chủ, gạt người sẽ bị dính nhân quả.
Kỳ Lân cúi đầu, khóe miệng cong lên giây lát rồi tan biến:
- Ngươi nói xem Đại Tôn tìm Đại Đế có chuyện gì?
- Không biết.
Thanh Hồ bước đi, lòng thầm thắc mắc. Yên Ma Đại Tôn quyền cao chức nặng, là một trong chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, toàn là Chúa Tể quay quanh y, vì sao tìm đến Đại Đế?
Điểm này khiến người thắc mắc.
Kỳ Lân thấy Thanh Hồ rời đi, trề môi:
- Hừ! Lên mặt cái gì!
Trong đại điện.
Chí Minh Thánh Viêm Đế còn chưa tỉnh táo lại từ cơn giận, càng bực thì ngọn lửa trong lòng càng rực cháy.
Yên Ma Đại Tôn từ trong bóng tối đi tới, xua tan bóng tối xung quanh:
- Đại Đế, chuyện gì để ngươi tức giận như thế?
Yên Ma Đại Tôn ngước lên nhìn trên đầu Đại Đế, nơi đó tràn ngập khói đen, nhiều vật dữ tợn khủng bố đang rít gào.
Nghe giọng nói này Chí Minh Thánh Viêm Đế ngẩng đầu nhìn sang.
Giọng Chí Minh Thánh Viêm Đế khàn khàn:
- Yên Ma Đại Tôn, sao ngươi đến đây?
Chí Minh Thánh Viêm Đế sẽ không quên đối phương, chuyện sáu mươi năm trước như mới xảy ra trước mắt.
Yên Ma Đại Tôn cười hỏi:
- Tới thăm ngươi một chút, có chuyện gì khiến tâm thần của ngươi bất ổn vậy? Chẳng lẽ gặp Chúa Tể khác?
Chí Minh Thánh Viêm Đế từ chối nói:
- Không liên quan tới ngươi.
Y ngồi xuống ngai báu:
- Nói đi, có chuyện gì? Ngươi đường đường là Đại Tôn của Phật Ma Tháp mà đến nơi nhỏ của ta chắc không đơn giản để thăm ta.
Yên Ma Đại Tôn mỉm cười nói:
- Được rồi, lần này đến đây chỉ có một việc. Phật Ma Tháp chuẩn bị đi vực ngoại giới chiêu nạp đệ tử, theo ta được biết thì ngươi đến từ vực ngoại giới, chắc rất quen thuộc về nó, nên để ngươi dẫn đầu.
Chí Minh Thánh Viêm Đế kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Các ngươi muốn tuyển nhận người vực ngoại giới làm đệ tử?
Yên Ma Đại Tôn nói:
- Đúng rồi, không biết Đại Đế có đồng ý giúp việc này không?
Nhắc tới vực ngoại giới làm Chí Minh Thánh Viêm Đế nghĩ đến Viêm Hoa tông, nhớ Viêm Hoa tông là y tức điên.
Nhưng Phật Ma Tháp yêu cầu thì y không thể từ chối.
- Được.
Yên Ma Đại Tôn nhận đáp án mong muốn, bóng dáng dần dần biến mất.
Yên Ma Đại Tôn tới đây không phải vì cho Chí Minh Thánh Viêm Đế đại biểu Phật Ma Tháp đi chiêu nhận đệ tử, mà muốn thấy tận mắt hạt giống gieo từ sáu mươi năm trước đã nảy mầm chưa.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm ở trong tông môn lâu, chém giết Kim Giáp Thần Quân, soát xác chết của họ không được gì. Một số bảo bối như đan dược thì có nhiều, nhưng cần ngạnh công.
Kẹt ở Đế Thiên cảnh đã lâu, hắn phải tìm cách đột phá đến Thế Giới cảnh mới được.
Chờ lên Thế Giới cảnh thì tất cả dễ nói, dù là Chúa Tể đều phải quỳ trước mặt hắn.
- Đi Phượng Hoàng đảo tìm Đông Dương Đế vậy.
Lâm Phàm muốn tự đập mình, ngu thấy sợ, sao không nhớ ra hỏi xin Đông Dương Đế? Nếu gã không có thì cũng có thể đề cử mấy nơi.
Đương nhiên, hiện tại nhớ tới cũng không tính quá trễ.
Lâm Phàm không báo cho ai biết, lặng lẽ biến mất.
Mấy ngày sau.
Phượng Hoàng đảo.
Đông Dương Đế trải qua thời gian sống mơ màng, trái ôm phải ấp, sung sướng như thần tiên.
Trở về từ Viêm Hoa tông, cảm giác ở trong nhà mình tuyệt không thể tả.
Một nhà tranh và một căn nhà khảm đầy đá quý, hai bên cách biệt không thể miêu tả.
Các thê tử theo Đông Dương Đế đến Viêm Hoa tông đều quyết định lần sau sẽ không đi nữa, đi là chịu khổ.
Bên ngoài Phượng Hoàng đảo truyền vào tiếng kêu của Lâm Phàm:
- Đông đệ, Đông đệ!
Đông Dương Đế nghe giọng đó thì rùng mình, chuyện gì đây? Nghe giọng hơi quen. Gã ngẫm nghĩ, nhớ ra rồi.
Là dân bản xứ vực ngoại giới đến, a không, là đại ca.
Lâm Phàm đứng bên ngoài Phượng Hoàng đảo, nhìn vào trong không thấy Phượng Hoàng đảo đẹp cỡ nào, một đống núi lửa nhìn đáng sợ, có ánh lửa bắn ra, trời mới biết lúc nào sẽ phun trào.
Rất nhanh, Đông Dương Đế chạy ra, thấy bóng người kia liền nhận ra ngay, gã thầm thắc mắc mới chia tay không lâu mà sao hắn lại tới.
Đương nhiên Đông Dương Đế chôn giấu thắc mắc trong lòng.
Đông Dương Đế hỏi:
- Sao đại ca đến đây?
Lâm Phàm thản nhiên mà đầy tình cảm nói:
- Nhớ ngươi.
Tim Đông Dương Đế rớt cái bịch, không ổn, có gì kỳ kỳ.
- Đại ca, ta cũng vậy, vô cùng nhớ đại ca. Đừng đứng đây nữa, cùng ta đi vào nào.
Tiến vào Phượng Hoàng đảo Lâm Phàm mới hiểu được không thể nhìn bề ngoài, mớ núi lửa bên ngoài hù chết người, nhưng cảnh vật bên trong rất đẹp.
Có núi có nước, nhiều yêu thú xinh đẹp.
Đông Dương Đế rất tự hào với Phượng Hoàng đảo của mình:
- Đại ca, ta bỏ ra hơn mấy trăm năm chậm rãi tạo nên Phượng Hoàng đảo như bây giờ, đại ca thấy sao? Khá quá chứ?
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm, khá lắm.
Đúng là không tệ, làm hắn muốn dời về tông môn cho các sư đệ, sư muội hưởng thụ một chút.
Đông Dương Đế quay đầu hỏi:
- Sao vậy đại ca?
Ánh mắt lặng lẽ của đại ca làm Đông Dương Đế hơi sợ, toàn thân dựng đứng lông tơ.
- Không có gì.
Lâm Phàm sẽ không nói: Đông đệ, ta muốn dời đi Phượng Hoàng đảo của ngươi.
Nếu nói ra chắc Đông đệ sẽ liều mạng với hắn.
Vào sâu bên trong, cảnh tượng lại khác với bên ngoài.
Không khí trong này đậm đặc linh khí, hít sâu một cái, cảm giác phi phàm.
Lâm Phàm đã được mở rộng tầm mắt, đoàn hậu cung khổng lồ của Đông Dương Đế đúng là có đến mấy vạn người.
Hắn rất muốn hỏi: Nhiều người như vậy có thể ôm hết sao?
Lâm Phàm lại được nghe Đông Dương Đế cho biết chiêu mới:
Tâm linh giao hòa.
Phát tán tâm linh có thể giao hòa với toàn bộ đoàn hậu cung, trợ giúp hai người lên dỉnh cao.
Lợi hại, rất biết chơi.
Lâm Phàm và Đông Dương Đế trò chuyện nửa ngày rồi nói thẳng:
- Đông đệ, ta tới đây vì muốn hỏi xem Đông đệ có ngạnh công không?
Đông Dương Đế sửng sốt rồi bảo:
- Ngạnh công? Không, ngạnh công là công pháp thô tục, không thích.
Nhưng Đông Dương Đế chợt nhớ đại ca cũng tu luyện ngạnh công, gã sửa lời ngay:
- A không, ngạnh công là công pháp cho nam nhi thực thụ, ta chưa tiếp xúc đến.
Lâm Phàm đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không thấy thất vọng với câu trả lời của Đông Dương Đế. Thượng giới lớn như vậy, sẽ không thiếu người tu luyện ngạnh công.
- Vậy ngươi biết nơi nào có ngạnh công không?
Đông Dương Đế suy nghĩ:
- Đại ca, cái này hơi khó nói. Ước chừng mỗi thế lực lớn đều có ngạnh công, không biết đại ca cần loại ngạnh công gì?
Lâm Phàm trả lời:
- Mạnh nhất.
Đông Dương Đế nhớ ra:
- Mạnh nhất? Muốn nói ngạnh công mạnh nhất thì đó là phương nam Thánh Địa Sơn. Theo ta được biết thì nơi đó có rất nhiều người đều tu luyện là ngạnh công, hơn nữa còn rất nổi tiếng. Nhưng ta đề nghị đại ca đừng đi nơi đó, quá nguy hiểm.
Nguy hiểm?
Lâm Phàm không vui khi nghe từ này, Đông đệ không hiểu hắn.
Lâm Phàm nói:
- Cho bản đồ đi.
Đông Dương Đế nhìn Lâm Phàm:
- Đại ca, ta nói chơi mà đi thật hả? Nói cho đại ca biết, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, hay đổi nơi khác đi. Ta đi với đại ca, bằng vào mặt mũi của ta không khó lấy vài quyển ngạnh công.
Lâm Phàm thúc giục:
- Đừng nói nhảm, mau lên, nói cho ta biết địa chỉ của Thánh Địa Sơn.
- Đi thật hả?
- Có tin ta đánh ngươi không?
- Xác định?
- Đánh thật nhé!
Ngay khi Lâm Phàm định đánh Đông Dương Đế bờm đầu thì bản đồ vào tay, có ghi lại vị trí của Thánh Địa Sơn.
Hắn đến thượng giới một chuyến dễ dàng sao?
Không dễ chút nào, rất mệt người.
Chưa quen cuộc sống nơi đây, mới đến, ngơ ngác nai tơ, may mắn quen một tiểu lão đệ có thể sai khiến.
Thánh Địa Sơn, ngạnh công mạnh nhất, không đi không được.
Lấy được bản đồ rồi Lâm Phàm phủi mông rời đi:
- Đi, lần sau trò chuyện tiếp.
Đông Dương Đế mờ mịt, rốt cuộc tới thăm gã hay muốn kiếm công pháp?
Nhưng gã tự an ủi mình rằng chắc tới thăm gã, dù gì là tình nghĩa huynh đệ.