Không phải Lâm Phàm thích nghi kỵ mà vì đi vào Thánh Địa Sơn, trời mới biết người nơi đây là loại người gì.
Lâm Phàm thật sự phỏng đoán Thần Vũ Đế chạy trốn, đang đại chiến với người ở đây.
Tuy sẽ chết, nhưng Lâm Phàm là loại người không sợ chết nhất.
Ai không phục thì cùng nhau thề!
Thần Vũ Đế thúc giục, phất tay ra vẻ không chào đón Lâm Phàm:
- Vào mau lên, đừng lãng phí thời gian, hết giờ thì ra nhanh, ta coi như không biết gì, trong Thánh Địa Sơn cũng không có ai biết dân bản xứ vực ngoại giới nhà ngươi bình yên đi vào đây.
Thần Vũ Đế hẹp hòi còn nhớ chuyện vừa rồi.
Lâm Phàm vui vẻ đi hướng ngọn núi, ngoái đầu bảo:
- Con người của ngươi khá lắm, giữ uy tín, đáng được khen.
Hắn nói xong bước vào trong, vách đá núi không ngăn hắn, như mặt nước bị hắn xuyên qua.
Thần Vũ Đế tức xì khói:
- Láo quá!
Đã bao nhiêu năm Thần Vũ Đế chưa từng gặp ai như vậy, không biết gã nghĩ gì chợt bật cười, có lẽ cảm giác buồn cười.
Đường đường là cường giả Chúa Tể đỉnh mà bị một Đế Thiên cảnh chọc tức như thế này.
Cường giả tu luyện ngạnh công thì cần chi tâm cảnh hoặc độ lượng, thường thì càng tức giận càng tốt. Vì sẽ khiến khí huyết sôi trào, có thể bộc phát ra lực lượng mạnh hơn.
Người tu luyện ngạnh công bây giờ sau khi vượt qua sơ kỳ thì không xem trọng huyết khí nữa, cho rằng lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng là có thể ném đi khí huyết.
Nhưng đến ngạnh công hậu kỳ thì mới hiểu từ đầu đến cuối khí huyết quan trọng nhất.
Pháp tắc lực lượng là vật ngoài thân, huyết khí đi theo bản thân trưởng thành mới thật sự là thứ thuộc về chính mình.
Khi khí huyết sôi trào đến cực hạn sẽ bộc phát ra lực lượng kinh khủng tột độ.
Thánh Địa Sơn trải qua mấy đời phát hiện ra điều đó.
Nhưng cái này có một khuyết điểm.
Khí huyết là thứ quan trọng nhất trong thân thể con người, không phải thứ vô cùng vô tận, có thời kỳ già yếu, khi lên đến đỉnh thì khí huyết dần tụt xuống, khiến thực lực rơi xuống theo.
Bởi vậy con đường ngạnh công không dễ đi.
Cảnh tượng trước mắt Lâm Phàm biến đổi.
- Cứ tưởng là lỗ hổng núi nhưng hóa ra có vùng trời khác.
Lâm Phàm phát hiện cảnh tượng trước mắt rất kinh người, như ngân hà vũ trụ, có thiên thạch bay.
Thánh Địa Sơn không uổng là thế lực lợi hại, Viêm Hoa tông không làm được chiêu này. Dù trở thành cường giả Thế Giới cảnh, trong người có thế giới cũng tuyệt đối không làm được điều này.
- Ngạnh công, ngạnh công rốt cuộc ở nơi nào?
Lâm Phàm lấy lại tinh thần, hắn đến tìm ngạnh công chứ không phải xem thiên thạch, nhưng kiếm nửa ngày mà không phát hiện một môn ngạnh công.
Trời ạ, chẳng lẽ bị Thần Vũ Đế lừa?
Vèo!
Phương xa có một thiên thạch kéo cái đuôi ánh sáng trắng dài bay nhanh tới, hình thành trùng kích mạnh, mắt thường nhìn đã thấy mạnh.
Lâm Phàm định né tránh nhưng chợt nhìn trân trân, hắn thấy thứ được ánh sáng trắng bao bọc, không phải thiên thạch mà càng giống quyển sách.
Lâm Phàm giang rộng tay nhào lên.
Xung lực mãnh liệt đánh tới, từ bàn tay truyền khắp người.
- Lợi hại, tu vi không đủ sẽ bị lực trùng kích đụng thành tro tàn.
Hắn đã nghĩ quá đơn giản.
Nơi Thánh Địa Sơn cất giữ công pháp có lẽ không sợ người khác lẻn vào ăn cắp, tu vi yếu thì dù đi vào ăn trộm cũng không được, có lẽ không cần người khác ra tay, tên trộm đã bị những công pháp này đụng chết.
Chúa Tể ăn trộm thì lại là việc khác.
Lâm Phàm biết Thánh Địa Sơn chắc chắn có cách trông giữ của mình.
Bàn tay va chạm với công pháp, khói nóng toát ra từ bàn tay, xung lực dần tan biến, một quyển công pháp cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói:
- Hơi thú vị.
Công pháp không có tên, nhưng tiếng thăng cấp vang lên.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao tám mươi vạn điểm.
Hoang Vu Quyết (nhất trọng)]
Đệ nhất trọng đã tiêu hao tám mươi vạn điểm, phẩm cấp tạm được, nhưng không cách nào so sánh với mấy công pháp Thủy Ma Kinh, cách công pháp đỉnh cao còn một khoảng rộng.
Nhưng tốt hơn là không có cái nào, hơn nữa môn công pháp này có lẽ là công pháp phẩm cấp cao trong Thánh Địa Sơn.
- Thăng cấp!
Lâm Phàm không chút do dự, có hơn bốn ức điểm, lo thăng cấp trước đã. Đương nhiên hắn càng hy vọng gặp được công pháp ghê gớm hơn.
[Hoang Vu Quyết (viên mãn)]
Thăng chín tầng, đến đẳng cấp viên mãn, hao hết năm ngàn ba trăm sáu mươi vạn điểm.
Một trị số khủng bố.
Với số điểm hiện có mà gặp công pháp đẳng cấp cỡ này thì chỉ đủ để học bảy, tám môn.
Lâm Phàm thầm hoảng, hơn bốn ức điểm trông thì nhiều nhưng so với tình hình hiện giờ thì ít đến tội.
Khi tăng lên đến viên mãn, trong cơ thể Lâm Phàm tràn ngập lực lượng kinh người.
Môn công pháp này phẩm giai không bằng Thủy Ma Kinh nhưng cũng không thấp, đặt ở thượng giới có lẽ là công pháp phẩm cấp cao.
[Đặc tính: Hoang vu chủng, lực lượng vu thần, pháp tướng thiên địa, vĩnh viễn cố hóa.]
Môn công pháp này hơi thú vị, đặc tính khá hay ho.
Vĩnh viễn cố hóa, về mặt chữ là vĩnh cửu cố định hóa.
Khí quan trong người thay đổi, lực lượng Hoang Vu Quyết bám vào khí quan, khiến khí quang trở nên khó bị phá hủy.
Hắn tu luyện nhiều ngạnh công, có đủ loại đặc tính, nhưng hắn chưa từng phân tích tỉ mỉ. Lâm Phàm chỉ cần lực lượng đủ cường đại, những thứ khác không thành vấn đề.
Tế bào bắt đầu cắn nuốt lực lượng này, hóa thành nội tình, đúc thành nền móng mạnh nhất.
Với nội tình hiện giờ của Lâm Phàm, nút + điểm, tiêu hao giá trị khổ tu dư sức lên đến Thế Giới cảnh, hơn nữa lực lượng sẽ còn tăng vọt. Nhưng còn một khoảng cách xa mới đủ nội tình lên đỉnh viên mãn.
- A?
Trong hư không ngân hà có người chú ý Lâm Phàm, khi cảm giác biến đổi trong người của hắn làm người đó giật nảy mình.
- Chuyện gì đây? Lựa chọn công pháp Hoang Vu Quyết yêu cầu lực lượng rất cao đã là mạo hiểm, sao phát ra hơi thở hình như đã lĩnh ngộ được Hoang Vu Quyết?
Hán Tôn trông coi nơi này.
Cho tới nay Hán Tôn đã thấy nhiều thiên tài ngạnh công của Thánh Địa Sơn.
Có kỳ tài chợt ngộ ra tại đây, lĩnh ngộ công pháp, mượn nhờ công pháp thay đổi công pháp của mình.
Nhưng tình huống bây giờ khiến người không nhìn thấu.
Đối phương phát ra hơi thở giống như đã tu luyện Hoang Vu Quyết đến cấp bậc viên mãn.
Hán Tôn không tin điều đó.
Trên đời không có kỳ tài như vậy, sẽ không tồn tại loại người này, trái ngược với lẽ thường.
Hán Tôn núp trong ngân hà, tiếp tục quan sát.
Lâm Phàm tăng công pháp này lên đến cấp bậc viên mãn, tâm tình khá tốt.
Lâm Phàm chợt có ý nghĩ tìm kiếm công pháp mạnh nhất nơi đây.
Không cầu tìm được ngang ngửa Thủy Ma Kinh nhưng ít nhất đừng kém quá xa.
Hận Thiên Tiểu Ma Quân không yếu, tu luyện Thủy Ma Kinh làm Lâm Phàm mất nhiều điểm nhất trong các ngạnh công.
Với tình huống này thì Hận Thiên Tiểu Ma Quân là Chúa Tể cảnh, không yếu hơn Chúa Tể của những thế lực lớn, thậm chí mạnh hơn một chút.
Lâm Phàm ngẩng đầu, trong bóng tối ngân hà luôn nhấp nháy tia sáng.
Có sáng tỏ, có mờ tối.
Những cuốn sách bay thẳng đến, có tạo thành khí thế rất mạnh, có cái rất yếu.
- Nhìn những thứ này thì chắc có thể phân chia mạnh yếu.
Lâm Phàm không chắc chắn lắm, nhưng hắn tin tưởng mình đoán đúng.
. . .
- Ha ha, tiểu tử này cũng thông minh đấy, biết ánh sáng càng chói mắt, luồng sáng uy thế càng mạnh là công pháp càng lợi hại. Nhưng bắt được mới giỏi.
Hán Tôn luôn nhìn lén, làm cường giả Chúa Tể đỉnh không biết sống bao nhiêu năm, trong thời gian dài dằng dặc tạo thành các thói quen quái dị. Hán Tôn siêu mạnh có sở thích nhìn lén người khác, trong thời gian dài dằng dặc này thì ước muốn nhìn lén càng mãnh liệt.
Hễ có ai đi vào là Hán Tôn sẽ núp trong bóng tối nhìn trộm, dùng tri thức mênh mông như biển, không thể đo lường phê bình đối phương tu luyện ngạnh công như thế nào.
Hán Tôn thích xem người vào đây tu luyện ngạnh công bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc khí huyết xao động tự hại mình.
Gặp được loại tình huống này, nhìn đối phương thuận mắt có lẽ Hán Tôn sẽ cứu, còn gai mắt thì lơ luôn.
Lâm Phàm chờ hồi lâu, đột nhiên mắt hắn sáng rực, nở nụ cười.
Hắn thấy được.
Phía xa ngân hà có một thiên thạch óng ánh kéo cái đuôi lửa sắc màu lộng lẫy thật dài.
Sức trùng kích rất mạnh, dòng khí phần mũi xoay tít như mũi khoan, dường như ai dám đụng vào sẽ bị xuyên thủng ngay.
Mắt Lâm Phàm sáng rực:
- Là nó!
Nếu hắn không đoán sai thì đây là ngạnh công rất mạnh.
Thật sự là một nơi tốt.
Đáng tiếc hắn mang điểm quá ít, nếu biết trước thế này thì dù liều mạng cũng quyết mang theo nhiều điểm tới.
Hán Tôn lẩm bẩm:
- Ha ha, người trẻ tuổi lòng tham không đủ, dù là tiểu tử Chúa Tể cũng không dám chặn lại công pháp như Chân Tiệt Vô Tướng Thiên.
Có lẽ y quá nhàm chán.
Đột nhiên!
- Cái gì?
Khuôn mặt vạn cổ không thay đổi của Hán Tôn đột nhiên lộ biểu cảm cực kỳ phong phú, ánh mắt tang thương chợt tỏa sáng.
Trong tầm mắt Hán Tôn nhìn thấy bạn nhỏ mà Thần Vũ Đế đề cử vào xảy ra biến đổi đáng sợ.
Thân hình phình to kèm theo biến đổi lớn.
Hán Tôn thì thào:
- Lợi hại, tiểu tử này tu luyện ngạnh công rất cao sâu, suýt nhìn nhầm. Có nhiều ngạnh công thay đổi hình thể, không đáng giá nhắc tới, nhưng hoa văn trên người thì ghê gớm. Đây là thể hiện đã tu luyện ngạnh công đến cấp bậc viên mãn, thân thể nhỏ bé đó làm bằng cách nào?
Hán Tôn rất ngạc nhiên, làn da khô rung nhẹ.
Bạn nhỏ này là kỳ tài nhất trong những người tu luyện ngạnh công mà y từng gặp.
Hán Tôn thầm nhủ:
- Hèn gì Thần Vũ Đế tặng cơ hội trăm năm một lần cho hắn, hóa ra thật sự có ý tưởng này.
Nhưng Hán Tôn nghĩ hơi nhiều, dù là y cũng không nhận ra ngay từ lúc đầu thì sao Thần Vũ Đế nhìn ra?
Nếu Thần Vũ Đế biết chắc chắn sẽ rít gào: Nhìn ra cái con mắt! Lão tử bị thua cá cược, có chơi có chịu, đã nói với ngươi rồi mà sao không chịu tin? Chẳng lẽ ta khùng nhường cơ hội trăm năm một lần cho người lạ? Tổ cha nó!