Lâm Phàm nói với ngữ điệu như đang tán dóc.
Biểu tình của nữ thần quan dần thay đổi, ánh mắt băng lãnh:
- Đừng nói bậy bạ, để tránh họa từ miệng mà ra.
Lâm Phàm cười:
- Nói một chút mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy.
Thanh Oa đã tuyệt vọng, nói giỡn cũng đừng giỡn kiểu này chứ.
Nó sắp bị kẻ bỏ mạng thuyết phục, hình như đều nói trúng, thê tử thật sự phản bội nó.
Không lâu sau, từng cung điện rộng lớn lơ lửng trên cao như tòa thành nổi, làm người kinh sợ.
Thần quang bao phủ cung điện, thần thánh mà trang nghiêm.
Có rất nhiều người ra vào, nhưng đều giữ yên lặng.
Thanh Oa trợn to mắt nói:
- Không thể nào! Địa bàn của ta khi nào trhì có những kiến trúc này? Chân thân thiên thạch của ta đâu?
Thanh Oa không thể tin được, trước kia nó tự tạo một chân thân thiên thạch cao tới ngàn trượng, uy vũ bá khí, càng là biểu tượng của sự tôn quý.
Giờ đâu mất rồi?
Không đúng.
Những kiến trúc nổi có hơi thở của thiên thạch.
Trời ạ, là tên khốn nào đánh nát chân thân của nó luyện thành đống kiến trúc mục nát này?
Đây là nhục nhã, càng là không tôn trọng nó.
Lâm Phàm cảm giác biểu tình của Thanh Oa hơi khó chịu, chắc đang nhớ lại thời gian huy hoàng.
Lâm Phàm lặng lẽ lấy ra máy phát thanh từng rút thưởng được, tặng cho Thanh Oa một bài hát: Làm lại từ đầu.
Ca từ như sau: Tất cả vinh dự ngày hôm qua đều thành hồi ức xa xôi, cần lao chịu khổ chịu khó qua nửa đời, cuối cùng lại đi vào mưa gió.
Rất chính xác.
Âm nhạc vang lên.
Thanh Sơn Khâu yên tĩnh bỗng có tiếng hát.
Thanh Oa chìm trong hồi ức nghe âm nhạc buồn thì ngây ra.
Sắc mặt nữ thần quan thay đổi, nhìn sang Lâm Phàm.
Âm thanh quái dị này phát ra từ chỗ đối phương.
Lâm Phàm vỗ đầu Thanh Oa:
- Đưa cho ngươi một ca khúc, chậm rãi hồi ức đi.
Thanh Oa muốn khóc, bị khơi gợi hồi ức trong lòng.
Trước kia nó làm Cửu Hoang Thần Sư phong quang biết bao, không ai bì nổi.
Vô số Chúa Tể tung hoành thiên địa đến chỗ nó xin đan dược, phải xem sắc mặt của nó.
Nhưng chờ chút.
Làm lại từ đầu là cái quỷ gì?
Bộ dạng của nó mà làm lại từ đầu chắc sẽ bị người nhà đánh thành thịt băm.
Thanh Oa nhìn kẻ bỏ mạng, rất muốn cho một câu:
Ngươi thật xấu xa, tin ngươi mới là lạ.
Nhạc ngừng, xung quanh trở lại trạng thái yên tĩnh.
Nhưng Thanh Oa nghe bài hát này thật sự có xúc động ta muốn làm lại từ đầu.
Tiếc rằng giây sau nó tự cắt đứt ý nghĩ không thực tế này.
Muốn làm lại từ đầu thì ít ra cho thân thể đáng tin đã.
Không cho bản thể cũng được, ít ra cũng phải có tay để ăn cơm chứ, giờ không ăn uống đàng hoàng, nó toàn dùng lưỡi.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao rồi Thanh Oa? Có cảm giác kích tình trào dâng, xúc động muốn cướp về mọi thứ không?
Thanh Oa nhìn Lâm Phàm, thở dài, bỏ qua cho ta đi.
Đừng đùa.
Lâm Phàm nhìn quanh:
- A!
- Ta cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta.
Nữ thần quan mặt biến sắc, không ngờ cảm giác của người này nhạy như thế.
Nhưng đã đến nơi.
- Nữ Đế chờ ngươi ở bên trong, mời.
Đi tới cửa đá điêu khắc thiên nữ giáng trần, nữ thần quan đứng ở một bên mời Lâm Phàm đi vào.
Lâm Phàm đứng trước cửa đá.
Hắn biết khi bước vào thì trăm phần trăm sẽ bị làm thịt, nhưng hắn không quan tâm, dửng dưng.
Thanh Oa có chút căng thẳng:
- Thật sự đi vào hả chủ nhân?
Câu hỏi này là truyền âm, từ khi Thanh Oa trở thành thú cưng của Lâm Phàm thì có năng lực đó, mặc kệ thực lực của người khác mạnh bao nhiêu đều không thể nghe đối thoại.
- Tại sao không đi vào? Mục đích ngươi đến đây vì muốn chứng thực thê tử của ngươi có lừa ngươi hay không. Nói thẳng cho ngươi biết, đi vào là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, điều đó nói lên thê tử của ngươi muốn lấy mạng ngươi. Khi chúng ta vào Thanh Sơn Khâu thì thê tử của ngươi liền biết ngươi trở về.
Lâm Phàm lắc đầu, Thanh Oa thật đáng buồn, vì sao không dám đối mặt hiện thực?
Người biến nó thành ếch chắc có ác thú vị, biến thành con ếch xanh mang ý nghĩa là ngươi đã bị ngoại tình.
Nó không tự hiểu sao?
Có lẽ Thanh Oa không tự hiểu thật.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, bên trong rất đen, không nhìn thấy cuối.
Nữ thần quan mở miệng nói:
- Mời.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Ngươi không đi vào sao?
Nữ thần quan đáp:
- Khách quý được Nữ Đế mời, chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Lâm Phàm không nói nhiều, nhấc chân bước vào trong. Bốn phía hơi tối, không thấy rõ tình huống xung quanh.
- Chủ nhân, cẩn thận, Oa Oa cảm giác có chút không ổn!
Rầm!
Nữ thần quan ở bên ngoài đóng cửa đá lại, nhếch mép cười lạnh.
Lâm Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó hô lớn:
- Thê tử của Thanh Oa mau ra đây! A không, thê tử của Cửu Hoang Thần Sư, ngươi mau chạy ra đây! Cái đồ cho Thanh Oa đội nón xanh, hèn hạ, đáng ghét, lão tử không hứng thú bắn pháo hoa với ngươi.
- Chủ nhân, đừng như vậy, có lẽ là hiểu lầm thì sao?
Thanh Oa muốn chết, hắn nói như vậy lỡ chuyện này là hiểu lầm, chọc thê tử tức giận thì làm sao?
Tuy nó ở trong thân thể ếch nhưng chân tình dành cho thê tử mãi mãi không thay đổi.
Dứt lời, tình huống xung quanh chợt biến đổi.
Cảnh tối tăm dần sáng sủa.
Ngay sau đó, hư không bốn phía chấn động, mấy luồng lực lượng kinh khủng chợt bộc phát ra, hơn nữa mục tiêu nhằm vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm ném Thanh Oa vào trữ vật giới chỉ:
- Tiện nhân!
Ầm ầm!
Tốc độ cực nhanh.
Kẻ tấn công là cường giả Chúa Tể cảnh, không nương tay, trong chớp mắt có mấy luồng lực lượng đánh vào người Lâm Phàm, đánh nát hắn.
Rào rào!
Máu rơi đầy đất.
Bốn bóng người hiện ra, chắp tay sau lưng, mắt lạnh nhìn bãi máu, không thèm để bụng.
Một người đeo mặt nạ màu đen che từ phần mũi trở lên, mái tóc dài màu xanh thả sau lưng, gã nói với tận cùng phía xa:
- Cái thứ này mà cần bốn chúng ta cùng ra tay sao?
Lâm Phàm không lọt vào mắt Chúa Tể, quá yếu.
Phía cuối đường truyền đến tiếng hừ khẽ xem như trả lời.
Giới vực ngoài Thanh Sơn Khâu.
Mười giây sau.
Một bóng dáng xuất hiện.
Lâm Phàm hùng hổ càu nhàu:
- Bà nội nó, biết ngay không có lòng tốt, chẳng ngờ đến bốn Chúa Tể đỉnh ra tay, đám chó!
Mặc đồ xong Lâm Phàm thả Thanh Oa ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Thanh Oa đã mất hồn:
- Không thể nào . . . sao có thể như vậy?
Tình huống diễn ra vừa rồi kích thích mạnh đến Thanh Oa, tới bây giờ nó vẫn không tin tưởng điều đã trải qua là thật.
Thanh Oa cố gắng lôi kéo người đồng ý suy đoán của mình:
- Phải rồi, chắc chắn nàng không biết ta trở về, tưởng rằng ai giả mạo ta, đúng là thế, không sai được. Chủ nhân thấy đúng không?
Lâm Phàm vỗ đầu Thanh Oa:
- Oa Oa, có việc đã xảy ra thì không thể thay đổi, ngươi cứ sống trong mơ chỉ làm ngươi khốn khổ.
Thanh Oa rít gào, lần đầu cương cường với kẻ bỏ mạng:
- Không thể nào! Sao có thể chứ? Nàng trước kia chẳng là cái gì, là ta mang theo nàng, che chở nàng, có thứ tốt đều cho nàng, cho hết tất cả, sao nàng phản bội ta được?
Vào trong cung điện liền bị giết, Thanh Oa biết mọi thứ thay đổi.
Thanh Oa tức giận quát:
- Chắc chắn là tên khốn nào dụ dỗ nàng, khiến nàng tạm bị lạc hướng, ta phải túm đồ khốn đó ra!
Lửa giận của Cửu Hoang Thần Sư không thể dập tắt.
Nếu bản thể lên cơn giận thì có thể khiến người ta sợ hãi. Nhưng bây giờ nó trở thành con ếch xanh biếc nhỏ bé, là tên hề trong mắt người hắn, một con kiến giơ chân kháng nghị bất công.
Lâm Phàm lấy cái đầu ra:
- Có lẽ hắn biết một ít chuyện.
Lâm Phàm tội nghiệp cho Thanh Oa, không phải tội vì nó bị ngoại tình, hắn cho rằng như vậy cũng tốt, có thể tập trung làm việc mình muốn làm.
Nhớ năm xưa hắn mới tới đây, luôn muốn rời khỏi Viêm Hoa tông. Nếu khi đó hắn đi thật thì sẽ không sinh ra tình cảm với lão sư, có lẽ bây giờ hắn một mình bung lụa không biết lối về.
Hiện nay hắn làm việc trầm ổn.
Cái đầu nói:
- Thần sư, ngươi không nên tin nàng.
Thanh Oa nhìn đối phương:
- Đại Vương Bát, ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi dám lừa ta thì ta sẽ đập chết ngươi!
Cái đầu thở dài:
- Ta không rõ cụ thể thưa thần sư. Năm xưa sau khi ngài biến mất, Cửu Hoang Sơn hỗn loạn lớn, mọi người đều tìm kiếm ngài. Vu Yên tẩy chay kẻ phản đối, khống chế Cửu Hoang Sơn trong tay. Những nô bộc đi theo ngài hầu như chết hết, nếu không nhờ Khương Sinh Đại Đế lén báo tin, hộ tống chúng ta rời đi thì e rằng chúng ta cũng bị hại.
Lâm Phàm lắng nghe ân oán tình thù, phức tạp, thật sự là phức tạp. Hắn cảm thấy chuyện phức tạp này làm nhức đầu, đập chết hết là khỏe.
Thanh Oa không tin:
- Khương Sinh? Tên kia mà cứu các ngươi? Không thể nào, hắn luôn mơ ước thê tử của ta, nếu không phải hai chúng ta quen biết nhiều năm thì ta đã không tha cho hắn!
Đại Vương Bát bất đắc dĩ nói:
- Thần sư, thật ra ngài trách oan Khương Sinh Đại Đế. Có chuyện này ngài vẫn luôn không biết, tình cảm Khương Sinh Đại Đế dành cho ngài vượt qua phân biệt giới tính. Chúng ta biết lý do năm xưa Khương Sinh Đại Đế nhằm vào Vu Yên, đơn giản là muốn đuổi nàng đi, chỉ có ngài không biết.
Mùi cơ tình đập vào mặt Lâm Phàm, hơi thú vị.