Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
------------------------------------------------------
Hắn chỉ muốn chạy thoát, nhưng tại sao chứ?
Là do hắn không nhân được cơ hội này, rõ ràng đã nắm rất chắc, cuối cùng lại chui ra một đống kỳ đà cản mũi này.
Số lượng đệ tử của Nhật Chiếu tông nhiều hơn bọn họ rất nhiều, thế nhưng giờ phút này bọn họ lại không sợ hãi một chút nào. Thậm chí ý chí chiến đấu của từng người còn sùng sục sôi trào, bọn họ đều bị lời nói của Lâm Phàm cảm hóa.
- Giết!
Âm Tiểu Thiên cầm trường kiếm trong tay, thân hình chợt lóe giống như Đại Bàng giương cánh. Trường kiếm trong tay hắn quét vài đường liền cắt đứt cổ một loạt mấy tên đệ tử trước mặt, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, chúng ta báo thù cho đệ.
Cao Đại Tráng bỗng quát một tiếng, trán nổi gân xanh, trông vô cùng dữ tợn. Một cú giáng nổ trời, hắn trực tiếp đánh bay đệ tử Nhật Chiếu tông trước mặt. Cao Đại Tráng hùng hùng hổ hổ, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm:
- Dám khinh thường Lâm sư đệ nhà tao, tao giết hết chúng mày.
Các đệ tử Viêm Hoa gào lên một tiếng, tất cả xông vào.
Nhân số Nhật Chiếu tông vượt xa nhiều so với Viêm Hoa tông, nhưng giờ phút này Cừu sư huynh của bọn chúng bị thương thành như vậy; lại còn bị khí thế của đệ tử Viêm Hoa tông dọa cho, nhất thời loạn cào cào cả lũ. Trong lòng bọn chúng chỉ còn đúng một suy nghĩ đó là co giò lên chạy cho nhanh.
Cừu Lệ trợn mắt dữ tợn, phun mạnh ra một ngụm máu tươi. Hắn không ngờ kết cục cuối cùng lại thành như vậy. Ban đầu nghĩ cứ lấy thực lực áp chế còn sợ gì không nghiền nát được Viêm Hoa tông, nhưng hiện tại lòng quân đã tan rã hết rồi.
Trận nổ vừa rồi đã làm banh xác hàng loạt đệ tử Tôi Thể tầng 5, tầng 6. So về thực lực tuyến trên, đã thua Viêm Hoa tông một quãng dài.
Hiện tại Lâm Phàm thực sự không còn lời gì để nói, cái con mẹ gì đang diễn ra thế này?
Cừu Lệ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, sau đó cắn răng chịu đựng vết thương nhanh chóng rút lui. Cứ tiếp tục ở lại tuyệt đối chỉ còn một con đường chết.
Thằng chó chết, Cừu Lệ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lã Khải Minh quay đầu:
- Sư đệ, đệ tĩnh dưỡng cho tốt đi, chờ chúng ta dọn sạch lũ khốn kiếp này sẽ đưa đệ về chữa thương.
Tình hình hiện tại hắn còn nghỉ ngơi thế nào được? Ban đầu muốn trốn chạy, nhưng bây giờ cũng đã không chạy được rồi. Chi bằng đại khai sát giới còn tích lũy thêm điểm tích phân.
- Sư huynh, ta còn có thể chịu đựng được. - Lâm Phàm cầm Cửu Hoàn Đại Đao trong tay, nhìn chằm chằm vào đệ tử Nhật Chiếu tông.
Lã Khải Minh kinh ngạc:
- Sư đệ, thương thế của đệ...
Lâm Phàm vung mạnh tay, lẫm liệt nói:
- Không sao, ta không thể đứng một bên mà nhìn sư huynh sư đệ mình đánh nhau được. Ta cũng muốn ra sức nỗ lực, tiêu diệt kẻ địch được bao nhiêu lại càng tốt bấy nhiêu.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, hắn thật không nghĩ tới sư đệ đã bị thương đến như vậy rồi vẫn còn muốn giết địch. Cuối cùng, hắn vỗ vai Lâm Phàm:
- Được lắm, sư đệ, chúng ta kề vai chiến đấu đi.
Giờ phút này, khí thế của Lâm Phàm trong nháy mắt thay đổi, vác Cửu Hoàn Đại Đao phóng về phía lũ đệ tử trước mặt:
- ĐM mấy thằng nhãi con chúng mày, ông nội chúng mày tới đây.
Nghe thấy lời này của sư đệ, Lã Khải Minh nháy mắt đơ người, rồi cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ sư đệ lại bá đạo như thế, xông thẳng đến bên người sư đệ, đảm bảo an toàn không để sư đệ lại xảy ra thêm việc gì.
Tuy rằng hiện tại bản thân mang trọng thương, nhưng Lâm Phàm vẫn còn chịu đựng được. Chém chết vài đứa cặn bã này vẫn không thành vấn đề.
“Điểm tích lũy + 10.
Điểm tích lũy +20”
Bây giờ Lâm Phàm cứ chuyên môn nhắm bọn cùi cùi mà chém. Tuy rằng không thêm nhiều điểm tích lũy, nhưng may là nhân số của đối phương đủ nhiều.
Đột nhiên Lâm Phàm phát hiện Lã sư huynh chém một gã đệ tử ngã xuống đất. Đao vừa giơ lên chuẩn bị bổ xuống, Lâm Phàm đã hô to một tiếng:
- Sư huynh để ta giết, chính là thằng nhãi ranh này vừa nãy mới mắng ta. Không giết hắn, ta khó cởi mối hận trong lòng.
- Được rồi. - Lã Khải Minh ngưng tay, cứ thế giao tên đệ tử Nhật Chiếu tông này cho sư đệ.
Lâm Phàm vui sướng trong lòng, một đao bổ xuống.
Điểm tích lũy +40
Sảng khoái.
Chém chết một tên cặn bã Tôi Thể tầng 4, điểm tích lũy gia tăng làm tâm trạng hắn mới vui sướng biết bao nhiêu.
Hắn lại phát hiện Cao Đại Tráng đang giao chiến cùng một tên đệ tử Tôi Thể tầng 6.
Tuy rằng cảnh giới tu luyện giống nhau, nhưng Cao Đại Tráng rõ ràng chiếm ưu thế hơn, hoàn toàn lấy sức mạnh nghiền áp đối phương.
Một quyền đánh ra, âm thanh bạo phá nổ trong không khí.
Rắc!
Ngực tên đệ tử kia chịu phải cú đánh uy mãnh, lõm xuống thật sâu. Từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Lúc Cao Đại Tráng chuẩn bị cho tên kia một cú cuối cùng, chợt nghe Lâm sư đệ kêu lớn:
- Sư huynh, để đệ đánh, lúc trước tên chó chết này có mắng đệ. Không tự tay giết hắn, tâm tình đệ thật sự rối rắm khó yên.
Tình trạng bây giờ của Lâm Phàm chỉ có thể khoan khoái chém những nhát dứt điểm, nhất là từ tay bọn Cao Đại Tráng. Thực lực của kẻ địch phía đối diện cũng không kém, chỉ là bọn chúng ai ai cũng muốn trốn chạy thoát thân. Lâm Phàm hắn muốn có lại cơ hội như vậy cũng không dễ dàng gì.
- Được. - Cao Đại Tráng thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thu tay lại để cho Lâm sư đệ đến trả mối hận trong lòng.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, trong lòng có chút kinh ngạc. Này này, rốt cuộc là có bao nhiêu tên đã mắng Lâm sư đệ vậy?
Sao mà cứ như lúc nào gặp địch đứa nào nó cũng mắng cho ấy.
- Chết đi cho ông! - Năng lực last hit của Lâm Phàm rất mạnh, tuyệt đối nhanh gọn chuẩn xác ngoan hiểm. Căn bản hắn không dư một hơi sức nào, thẳng tay chém chết tên đệ tử kia.
“Điểm tích lũy +60”
Đương lúc Lâm Phàm còn đang hăng say last hit, đệ tử Nhật Chiếu tông đã chạy không còn mống nào.
- Bà mẹ nó, chạy cũng nhanh quá đó. - Lâm Phàm trong lòng có chút khó chịu. Hơn nữa nhớ tới tên Cừu Lệ đang bị thương kia, nếu có thể chém chết hắn ta thì mới gọi là sảng khoái.
Phụt!
Đột nhiên Lâm Phàm phun ra một ngụm máu tươi.
Này đâu phải diễn kịch, là thật này. Đống máu này là đồ xịn hàng thật giá thật này.
Tình hình thân thể hiện tại chỉ có mình hắn biết, đó là bản thân đã bị trọng thương. Hắn chỉ cần tự sát là mười giây sau lại sống lại. Nhưng bây giờ thì tự sát kiểu gì.
Xem ra chỉ còn cách miễn cưỡng quay về.
- Sư đệ, đệ không sao chứ? - Lã Khải Minh tiến lên, một tay đỡ lấy Lâm Phàm, trong mắt lộ ra tia lo lắng – Đệ gặp đệ tử Nhật Chiếu tông sao không hét lên một tiếng?
Các đệ tử vây xung quanh, họ rất bội phục Lâm sư huynh, dù chịu trọng thương như vậy cũng không ngăn được tinh thần kiên trì giết địch.
Tinh thần đó khiến bọn họ cảm động lẫn kính nể quá đỗi.
Lâm Phàm lẫm liệt đáp lời:
- Sư huynh, lúc ấy tình huống thật sự là quá nguy hiểm. Huống hồ nhân số đối phương quá nhiều, nếu ta kêu các ngươi lại đây, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến mọi người. Xin tha thứ sư đệ quá ích kỷ, chỉ là không muốn khiến các vị sư huynh đệ lãng phí tính mạng vì mình.
Lời vừa nói tất thảy đều cảm động.
Hu hu~
Có đệ tử con tim mỏng manh khóc rống lên.
- Thật không nghĩ tới Lâm sư huynh vì an nguy của chúng ta mà tự mình đi ngăn cản Nhật Chiếu tông.
Lã Khải Minh tiếp lời:
- Sư đệ, nếu đệ không báo cho chúng ta biết, thành Thiên Phong chắc đã... – Những lời cuối cùng không nói ra hết, bởi vì hắn thật sự là không biết nên nói cái gì.
Lâm Phàm áy náy bảo:
- Lúc ấy vừa nghĩ đến an nguy của các sư huynh đệ, ta cũng không kịp cân nhắc nhiều. May là chưa có gây ra đại họa gì.
Nói xong lời này, Lâm Phàm cảm giác mình đã chiếm được kha khá hảo cảm của mọi người rồi.
Nên té xỉu thôi.
Sau đó hai mắt nhắm tịt, giả vờ té xỉu.
Lã Khải Minh nhanh tay nhanh mắt lập tức đỡ lấy Lâm Phàm, lay lay:
- Sư đệ...
- Quay về, nhanh chóng chữa thương cho sư đệ. - Lã Khải Minh không chút do dự nào ôm lấy Lâm Phàm rời khỏi nơi này.
Hành động lần này đã thành công mỹ mãn. Chỉ không biết tình huống bên phía chiến trường đã như thế nào rồi.