Giọng Cốt Vương vọng vào:
- Tiểu huynh đệ, Ma gia, các ngươi mau ra đây, bên ngoài thật sự là quá bận rộn, lưu lượng khách quá nhiều!
Gã chìm trong hưng phấn, siêu hưng phấn, không ngờ có nhiều người đến như vậy.
Đoạn thời gian trước hoàn toàn không thể so sánh với bây giờ.
Lâm Phàm cười nói:
- Xem ra hiệu ứng quảng cáo không tệ.
Ma Tổ nhíu mày hỏi:
- Quảng cáo là cái gì?
Nói cái quái gì vậy? Nghe không hiểu, Cốt Vương thì lờ mờ hiểu ra.
Rất nhiều người đến, đều muốn đi vực ngoại giới.
Vậy chẳng phải là giàu rồi?
Ma Tổ chợt nở nụ cười hiếm hoi, tuy mớ tài phú này không đáng gì với gã nhưng kiếm được bằng bản lĩnh thì tâm tình cũng khác.
Bên ngoài.
Xuất hiện rất nhiều khuôn mặt xa lạ.
Cốt Vương, Huyết Nha, Xích Cửu Sát rất bận rộn.
- Các ngươi là ai? Nơi này là đường hầm, các ngươi chặn đường làm gì?
Rất nhiều người sốt ruột muốn đi vực ngoại giới.
Bọn họ đều đọc bài của Tri Tri Điểu.
Đùa, vực ngoại giới ẩn giấu bí mật chung cực?
Mọi người tự nhận bản thân là nhân vật chính, chỉ cần đi vực ngoại giới thì chắc chắn sẽ tìm kiếm được cơ duyên.
Cốt Vương giơ tay ra hiệu hiện trường yên tĩnh:
- Các vị, chúng ta không phải ai khác mà là người giữ gìn đường hầm, làm phiền các vị đăng ký bảng tại đây, xong rồi là có thể vào đường hầm. Mong các vị thông cảm cho.
Câu này vốn bị nhiều người phản đối, ngươi là ai mà kêu điền bảng thì chúng ta sẽ điền? Tưởng mình là nhân vật thế nào?
Nhưng khi Cốt Vương hơi tỏa ra hơi thở Chúa Tể đỉnh thì hiện trường yên tĩnh.
Người có ý tưởng gây sự đều nuốt xuống bụng. Đùa, vừa rồi không biết thực lực của đối phương mới dám nói nhảm, hiện tại cảm giác được đôi chút thì không còn dám hó hé nữa.
Có người trò chuyện trong đám đông, người bên cạnh vãnh tai lắng nghe.
- Ghen tị với tên kia quá, thu hoạch cơ duyên lớn như vậy ở vực ngoại giới.
- Thì đấy, trực tiếp từ Đế Thiên cảnh tăng lên tới Thế Giới cảnh, hỏi ngươi có sợ không?
- Sợ, sợ chứ, vì cái gì không phải là ta? Muốn khóc.
- Hắn là đệ tử của tông môn chúng ta, rất bình thường không ngờ được cơ duyên như vậy, hiện tại thành bảo bối trong tông môn, vì cho rằng hắn là người có cơ duyên lớn, hy vọng hắn sẽ thu hoạch càng nhiều cơ duyên trong vực ngoại giới.
- Ài, người so với người làm người ta tức chết, ta từ Đế Thiên cảnh đến Thế Giới cảnh phải tu luyện ba trăm ba mươi hai năm. Bây giờ muốn bước vào đến Chúa Tể cảnh, không biết đời này có cơ hội không, đành đi vực ngoại giới thử vận may.
Nhiều người nghe lén chép miệng cảm thán, vận may đúng là khó nói.
Đôi khi muốn ghen tị cũng không được.
Hiện trường chợt xôn xao.
- Là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ đến!
Ánh mắt mọi người đều hướng về phương xa, có chiếc thuyền to trong mây mù mông lung rẽ không gian lướt tới, vững vàng dừng ở hư không.
Vô số cánh hoa từ thuyền to bay xuống, trông như cảnh tiên cõi trời.
Ngay sau đó, mấy bóng dáng bay xuống trong cánh hoa.
Có nam có nữ.
Nam khí chất xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, khiến người vây xem đều tự ti mặc cảm. Vì sao người ta bề ngoài đẹp trai như vậy còn họ thì bình thường đến thế.
Bọn họ càng bị nữ nhân hấp dẫn hơn.
Áo trắng bay bay tựa nàng tiên, khí chất lạnh lùng trong trẻo làm nhiều nam giới không rời mắt được.
Tuy tu luyện tới cảnh giới cỡ này rồi vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mỹ nữ.
Đây là bản năng, không thể cưỡng lại.
Các nữ nhân định vào đường hầm trông thấy đám yêu tinh dụ dỗ kia thì rất căm thù.
Xuất thân tốt thì thôi đi, nhan sắc xinh đẹp như vậy, còn để người ta sống không?
Một đám người đi tới.
Dẫn đầu là một nữ nhân.
Phiêu Miểu Huyễn Tông tuy không nằm trong bốn thế lực lớn nhưng nội tình rất mạnh, thực lực đỉnh cao trong tông mạnh mẽ, không phụ thuộc vào bốn thế lực lớn.
Giờ phút này, người vây xem đều tự động tránh sang bên, mở một con đường.
Không phải họ sợ hoặc tôn kính người của Phiêu Miểu Huyễn Tông.
Chỉ vì nữ nhân đi ở đằng trước nhất khiến nhiều người không có lá gan chủ động đi ra kết bạn, cảm xúc tự ti bao phủ trong lòng nhiều người.
Có người nhỏ giọng trao đổi, biết chút nội tình:
- Nghe đồn Tuyết Cơ của Phiêu Miểu Huyễn Tông luôn bế quan, lo trùng kích Chúa Tể cảnh, nhìn tình huống thì chắc đã thành công.
Tuyết Cơ là đệ tử mạnh nhất của Phiêu Miểu Huyễn Tông, thiên phú rất cao, tuổi còn trẻ, nghe nói từ khi sinh ra đến bây giờ mới qua hai mươi bốn năm mà đã tu luyện tới Chúa Tể cảnh.
Có thể nói là kỳ tài xưa nay chưa từng có.
Một bà lão đi theo sau lưng Tuyết Cơ, lưng còng, tay cầm cây gậy cũ kỹ, trong đôi mắt hí lóe tia sáng nguy hiểm.
Cốt Vương giơ tay ngăn đoàn người Tuyết Cơ lại:
- Đứng lại, làm gì đó? Muốn đi vực ngoại giới thì phải đăng ký, xếp hàng.
Tuyết Cơ không lộ biểu tình gì, ngược lại nam nhân đẹp trai đi bên cạnh nàng tức giận quát:
- Tránh ra!
Cốt Vương cau mày nhìn thoáng qua nam nhân này:
- A?
Ánh mắt kia khiến đối phương chấn động tinh thần, lùi bước, khuôn mặt hồng hào bỗng trắng bệch.
Nam nhân hống hách bỗng chốc tim đập nhanh, mắt lóe tia sợ hãi.
Bà lão hắng giọng:
- Khụ khụ!
Trong âm thanh ẩn chứa lực lượng Chúa Tể chấn vỡ uy thế của Cốt Vương, khiến nam nhân dễ chịu hơn một chút, nhưng trán rịn mồ hôi, cảm giác vừa rồi khiến người khủng hoảng.
Cốt Vương nở nụ cười, liếc bà lão một cái, lòng thầm đắc ý, không ngờ có cường giả Chúa Tể đỉnh.
Cốt Vương đinh ninh người này không quen biết với tiểu huynh đệ, dù sao vừa già vừa xấu, với ánh mắt của tiểu huynh đệ tuyệt đối sẽ không nhận biết loại người này.
Cốt Vương nói:
- Muốn đi vực ngoại giới thì phải xếp hàng, đăng ký, đừng hung hăng càn quấy. Ở chỗ chúng ta thì tất cả chúng sinh bình đẳng, mặc kệ có tu vi hoặc lai lịch thế nào đều như nhau.
Người xếp hàng gật gù đồng ý.
Nói rất hay, hay lắm, nên là chúng sinh bình đẳng.
Một số nữ nhân ghét đối phương thì thầm cười lạnh, bề ngoài xinh đẹp, có thiên phú thì sao? Đến đây cũng phải yên phận xếp hàng giống bọn họ. Mơ tưởng bằng vào sắc đẹp mở cửa sau là điều không thể nào.
Nhiều nữ nhân ánh mắt nhìn Cốt Vương đã thay đổi.
Cốt Vương nhíu mày, cảm giác một số ánh mắt nhìn mình, gã nhìn qua đuôi mắt.
Thì ra là một đám cô nương.
Mặt Cốt Vương không biểu tình, nhưng trong lòng có chút dao động.
Độc thân đến bây giờ không lẽ đã tới thời của gã?
Gã đọc sách nhiều năm như vậy, làm rạng rỡ tổ tông, nối dõi tông đường là việc lớn trong đời người.
Bà lão đứng sau lưng Tuyết Cơ mở miệng nói:
- Chúng ta đi xếp hàng.
Giọng của bà lão khàn đục, mắt híp như rắn độc luôn quét qua quét lại trên người Cốt Vương.
- Tuyết Cơ cô nương, các người xếp đằng trước chúng ta đi.
Đám nam nhân xếp hàng chợt hô to, đã có cơ hội biểu hiện thì phải hành động ngay.
Các nam nhân muốn đi vực ngoại giới hét lên:
- Đúng rồi, xếp chỗ chúng ta này!
- Tuyết Cơ cô nương xếp hàng đằng trước chúng ta là vinh hạnh cho chúng ta.
Các cô nương xếp phía sau thì khinh bỉ nhìn đám nam nhân này.
Đồ vô sỉ.
Các nàng nhìn Cốt Vương, đây mới là nam nhân đích thực, sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ, thật là khiến người ta sùng bái.
Làm đám nam nhân tan nát trái tim là Tuyết Cơ cô nương không thèm để ý tới bọn họ, đi ra sau.
Bà lão nhỏ giọng nói với Tuyết Cơ:
- Cẩn thận một chút, người vừa rồi không kém gì ta.
Tuyết Cơ gật đầu, hỏi:
- Vực ngoại giới thật sự có bí mật?
Bà lão đáp:
- Không biết, Tri Tri Điểu gì đó không đáng tin. Nhưng theo ta được biết thì Phật Ma Tháp đã bắt đầu hành động, chứng minh vực ngoại giới thật sự có bí mật lớn.
Trong đường hầm.
Lâm Phàm nhìn tình huống bên ngoài, trong lòng có chút dao động:
- Ma Tổ, thuyền to lơ lửng giữa trời kia hơi thú vị.
Ma Tổ trầm ngâm nói:
- Phiêu Miểu Huyễn Tông không lẽ là tông môn của Tam Huyễn Thần?
Lâm Phàm hỏi:
- Tam Huyễn Thần? Đó là ai?
Ma Tổ tuy bị thương thiên trấn áp, nhưng gã biết rất nhiều chuyện.
Còn về Thanh Oa thì miễn bàn, nó bị nhốt càng lâu, chưa chắc hiểu rõ sự việc xảy ra trong thời đại gần.
Ma Tổ nhớ lại:
- Ba người rất mạnh ngày xưa, Cửu Hoang, chắc ngươi cũng biết Tam Huyễn Thần là ai, năm xưa các ngươi từng có liên lạc mà. Thực lực của Tam Huyễn Thần rất mạnh, qua nhiều năm như vậy không biết ba người đã đến Chúa Tể nhất thế chưa.
Khí chất của Thanh Oa thay đổi, trở nên cao sâu khó đoán, toát ra phong phạm ẩn sĩ cao nhân:
- Khó, rất khó, ba người bọn họ rất khó đạt tới Chúa Tể nhất thế, theo ta thấy một người đến trình độ đó đã là rất giỏi. Dù sao ba người tu luyện công pháp khá phức tạp.
Ma Tổ gật gù đồng ý.
Tam Huyễn Thần cũng là tồn tại tung hoành một thời đại, ba người như hình với bóng, khi liên hợp thì thực lực siêu mạnh.
Lúc ấy họ tiện tay sáng lập một thế lực tên là Phiêu Miểu Huyễn Tông, chẳng qua khi ấy không có đệ tử nào, chỉ là tông môn rỗng.
Không ngờ nhiều năm sau làm ra thành tựu.
Lâm Phàm không biết cả hai đang nói gì, chuyện này không liên quan tới hắn:
- Được rồi, các ngươi nói những thứ này không biết có gì liên quan. Mặc kệ đó là mấy Huyễn Thần, đến đây rồi thì nên biết quy định. Chuẩn bị làm việc, hơi đông người, khi trấn áp sẽ mất công một chút. Không ngờ có Chúa Tể đỉnh đến đây, kiếm lời rồi.
Ma Tổ nói:
- Chút nữa đừng giết người của Phiêu Miểu Huyễn Tông, bà lão kia là thị nữ của Tam Huyễn Thần, nếu xếp bà ta theo bên cạnh đệ tử nữ kia đã nói lên rất xem trọng nàng, nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm mạng sống, với tính cách của Tam Huyễn Thần e rằng không dễ bỏ qua. Dù gì là người quen, đừng làm chuyện khó xử.
Lâm Phàm nhìn Ma Tổ:
- Ngươi nói gì vậy? Chúng ta là loại người đánh giết lấy mạng người sao? Đang làm ăn chính quy, ngay từ đầu ta đã không cho phép giết người mà sao các ngươi cứ luôn miệng nói đừng giết người, đừng giết người, ài.
Ma Tổ thật sự không muốn nói câu nào với Lâm Phàm.
Mợ nó!
Đúng là thứ khó giao lưu.