Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1133 - Chương 1133: Tâm Tình Đột Nhiên Tốt Hơn

Chương 1133: Tâm tình đột nhiên tốt hơn Chương 1133: Tâm tình đột nhiên tốt hơn

Nhưng ngẫm lại thê tử thật sự phản bội mình vẫn làm Thanh Oa siêu khó chịu.

Du Vân hung hăng gầm rống:

- Khốn kiếp, đám khốn kiếp các ngươi! Có gan thì giết ta ngay đi!

Du Vân vốn muốn để lại bóng ma mãi mãi không thể xóa nhòa cho Cửu Hoang, nhưng đến bây giờ thì y bỗng phát hiện bóng ma không thể xóa nhòa hình như cắm rễ trong lòng y.

Lâm Phàm lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Du Vân:

- Giết ngươi là quá có lợi cho ngươi.

Chết là trừng phạt thoải mái nhất trên thế giới, đau đớn ngắn ngủi trong chớp mắt.

Mắt Du Vân long lên sòng sọc, nhưng đáy mắt lóe tia sợ hãi tỏ rõ trong lòng y thật ra e ngại.

Lâm Phàm nói:

- Cốt Vương, tên này tạm giao cho ngươi, chữa lành trứng cho hắn rồi các ngươi từng người đạp một cước.

Cốt Vương cắm cốt đao ra sau lưng:

- Lâm gia yên tâm, cứ giao việc này cho ta!

Người xung quanh nghe vậy thì rùng mình.

Khủng khiếp, quá tàn nhẫn, một người giẫm một cước, đây là muốn cho Du Vân cảm nhận đau đớn vỡ vụn.

Cốt Vương bước tới trước mặt Du Vân, nhếch mép nói:

- Tiểu tử, rơi vào tay ta coi như ngươi xui, lát nữa chơi từ từ, bảo đảm ngươi thoải mái lên trời.

Du Vân vùng vẫy, nhớ đến cơn đau vừa rồi khiến y sợ hãi tột cùng:

- Thả ta ra, thả ta ra!

Rất nhanh.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Cốt Vương trợ giúp Du Vân phục hồi trứng rồi thành người đầu tiên đạp nát nó, rất là bá đạo.

Tiếng vỡ nát như ma âm chui vào lỗ tai Du Vân.

Thanh Sơn Nữ Đế run rẩy, Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng rất là không được tự nhiên.

Lâm Phàm bình tĩnh nói:

- Vốn muốn bắn ngươi thành pháo hoa, đáng tiếc không được, phẩm chất của ngươi quá thấp. Định một cước giẫm chết, nhưng như vậy thì có lợi cho ngươi quá. Thôi được, tra tấn từ từ vậy.

Thanh Sơn Nữ Đế nghe vào tai như giọng nói của ác ma, nàng khóc ròng van xin:

- Không, không . . . Cửu Hoang, mau cứu ta! Nghĩ tình ta hầu hạ ngươi nhiều năm, hãy tha cho ta lần này được không? Trước kia ngươi cũng như vậy, mặc kệ ta làm bất cứ chuyện gì thì ngươi đều sẽ tha thứ cho ta.

Thanh Sơn Nữ Đế cầu xin Cửu Hoang tha thứ mình, tha cho nàng một lần.

Thanh Oa nhìn Nữ Đế, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu đọng lại hồi ức.

Nữ Đế mừng thầm trong lòng, nàng biết ngay Cửu Hoang sẽ không quên nàng.

Thanh Oa nói:

- Một ngày phu thê trăm ngày ân, ta và nàng đã trải qua thời gian vui vẻ, nếu ta là người bình thường có lẽ sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng nói sao thì ta từng là Cửu Hoang Thần Sư tung hoành cõi đời, trong mắt không chứa hạt cát, càng không cách nào chấp nhận người thân thiết nhất phản bội. Chủ nhân đừng tra tấn nàng, cho nàng ta dứt điểm lìa cõi đời đi.

Lời nói bình tĩnh nhưng lòng nó rất đau, dù cắm sừng Du Vân cũng không khiến nó nguôi ngoai.

Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:

- Được rồi, tùy ý ngươi.

Mặt Thanh Sơn Nữ Đế trắng bệch:

- Không, Cửu Hoang, ngươi không thể làm vậy, ta vẫn yêu ngươi!

Nàng không trốn thoát được, nơi này không có ai cứu nàng.

Thanh Oa quay lưng lại, không nhìn nàng.

Lâm Phàm bước tới gần Thanh Sơn Nữ Đế, đợi lát nữa sẽ một đấm đánh chết.

Thanh Oa đã bi thương như vậy thì sẽ không hành hạ nàng, có lẽ nghe tiếng gào la càng làm nó buồn hơn.

Lâm Phàm đang định ra tay thì Thanh Oa đột nhiên quay đầu:

- Chủ nhân, chờ đã!

Câu ngăn cản làm Thanh Sơn Nữ Đế mừng rỡ, sau đó liều mạng hô hào:

- Cửu Hoang, ta biết ngươi luyến tiếc ta mà! Ta thật sự vẫn yêu ngươi!

Lâm Phàm khó hiểu.

Thanh Oa nhảy đến trước mặt Thanh Sơn Nữ Đế, ra lệnh:

- Nằm xuống cho ta!

Thanh Sơn Nữ Đế không dám chần chừ, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.

Thanh Oa vươn chân tội ác ra sờ ‘bánh bao’ quen thuộc:

- Nỗi nhớ với nàng theo thời gian tích lũy càng dày đặc hơn, giờ nhìn thấy nàng, lại chạm vào, ta phát hiện thì ra mình lưu luyến thân thể của nàng. Hôm nay sờ soạng nàng, nàng từ nay kết thúc. Sau này trên đời không còn Cửu Hoang Thần Sư, chỉ có con ếch.

Thanh Oa nói xong chảy nước mắt.

Lâm Phàm cảm thán, thật sự là con ếch cảm tính.

Thanh Oa chìm đắm trong thương cảm đột nhiên nhảy dựng lên tát mặt Thanh Sơn Nữ Đế:

- Tổ cha nó! Ta đối xử với ngươi không tệ vậy mà phản bội ta! Bà nội nó!

Liên tục tát vào mặt Thanh Sơn Nữ Đế, sau đó Thanh Oa dứt khoát rời đi:

- Giao cho chủ nhân đây, để nàng ta lên đường mau lên.

- Không, Cửu Hoang, ngươi không thể như vậy!

Bùm!

Lâm Phàm đạp mạnh xuống, mặt không biểu tình giẫm nát đầu Thanh Sơn Nữ Đế, lực lượng truyền vào người đối phương điên cuồng phá hoại.

Bùm!

Xác chết nổ tung, máu văng đầy đất.

Giờ phút này, trên cõi đời không còn Thanh Sơn Nữ Đế.

Thanh Oa cúi đầu, thở dài một tiếng.

Đều kết thúc.

- A!

Du Vân gặp tai ương không phải con người có thể chịu đựng được.

Trứng liên tục bị đạp nát rồi được đối phương chữa lành, sau đó tiếp tục bị đập nát bấy.

Loại đau khổ này đã khó mà chịu đựng.

Du Vân nhìn thấy Thanh Sơn Nữ Đế bị đối phương giẫm nát, trong lòng y không chút dao động, nhớ lại lời đối phương đã nói càng khiến y tức giận hơn.

Không hiểu sao Du Vân cảm thấy đối phương nói rất có lý.

Trong lúc Du Vân suy nghĩ những điều này thì trứng truyền đến đau nhức khiến y hét thảm.

Bốn thế lực lớn thoáng chốc đã có hai thế lực bị đánh gục.

Thanh Sơn Khâu Nữ Đế từ đây biến mất.

Phó Thần Chủ Thần Đình đã bị đối phương bắt giữ, tám Đại Vương có hai người đã đánh mất sức chiến đấu, còn lại sáu Vương chắc chắn sẽ không nghĩ cách cứu viện Phó Thần Chủ.

Phật Ma sắc mặt âm trầm như mực nước, y không ngờ sự việc biến thành thế này.

Nếu chỉ có Ma Tổ thì không đáng ngại, dù ba thế lực khác không hỗ trợ cũng chẳng sao.

Nhưng vấn đề lớn nhất là tiểu tử này đột nhiên xuất hiện, đánh bọn họ không kịp trở tay.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn đám người lơ lửng trên cao:

- Rất tốt, hiện tại nên nói chuyện thứ ba, các ngươi tới nơi này là muốn làm gì? Bản phong chủ cần một đáp án vừa lòng.

Người phe Thanh Sơn Khâu và Thần Đình đã co cụm ở đằng sau.

Nữ Đế chết rồi.

Phó Thần Chủ thê thảm bị ngược đãi.

Bọn họ lấy gì liều mạng? Chuyện còn lại tự nhiên là giao cho Thánh Địa Sơn cùng Phật Ma Tháp.

Phật Ma giương mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Phàm:

- Tốt lắm, đường hầm thuộc về các ngươi, Phật Ma Tháp nhận thua, chúng ta đi!

Sự việc phát triển đến mức này rồi nếu còn cứng rắn thì sẽ phát sinh một trận đại chiến.

Nếu không có Lâm Phàm thì dễ xử, Phật Ma sẽ lo phần đối phó Ma Tổ.

Nhưng bây giờ thực lực của tiểu tử này cường đại đến mức đó, không dễ giải quyết như vậy.

Nếu thật sự đại chiến, dù tiêu diệt bọn họ thì Phật Ma Tháp chắc chắn tổn thất nặng nề.

Thánh Địa Sơn không đáng tin.

Lâm Phàm nhìn thẳng Phật Ma, không chút nể tình nói:

- Đứng lại, ai cho các ngươi đi? Con lừa trọc kia, trở lại cho bản phong chủ!

Một tiếng gọi con lừa trọc chọc tức Phật Ma.

Phật Ma tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn đối địch với Phật Ma Tháp phải không?

Yên Ma Đại Tôn chưa đánh đã bị thương, làm rối loạn tiết tấu của Phật Ma, tiểu tử này không biết một vừa hai phải ngược lại được nước lấn tới.

Lâm Phàm cười nói:

- Chống đối thì chống đối, sao? Tưởng bản phong chủ không dám hả? Giờ bản phong chủ không hứng đánh nhau, nhưng nếu ngươi có thể tiếp tục hống hách với bản phong chủ, chờ lát nữa bản phong chủ lại hăng máu lên thì ngươi chết chắc.

Phật Ma giận dữ:

- Ngươi . . .!

Phật Ma thề, y chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy.

Càn Võ của Thánh Địa Sơn ôm quyền nói:

- Lâm phong chủ, hiểu lầm rồi. Phật Ma tới tìm chúng ta, nói là đường hầm bị kẻ ác chiếm cứ, nhờ chúng ta ra mặt. Nhưng theo lão phu quan sát nãy giờ thì Lâm phong chủ không giống kẻ ác. Kẻ ác thì làm sao có thể tu luyện ngạnh công đến trình độ này được.

Càn Võ đã sớm không muốn đại chiến với Lâm Phàm, ngược lại muốn cùng đối phương giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp.

Đối phương tu luyện ngạnh công đến cảnh giới cỡ này thật sự là rất kinh người.

Hơn nữa sau khi thiêu đốt khí huyết chẳng những không suy yếu ngược lại càng lúc càng cường đại hơn, rất kinh khủng.

Có lẽ đối phương có cách giải quyết khí huyết suy yếu.

Lâm Phàm dứt khoát vạch trần hành vi vuốt mông ngựa của đối phương:

- Câm mồm, bản phong chủ không nhận ngươi vuốt mông ngựa. Đã đến rồi thì phải cứng tới cùng, tu luyện ngạnh công? Bản phong chủ thì thấy các ngươi tu luyện ngạnh công không đúng chỗ!

Hắn chán ghét hành động như vậy, làm như thế chẳng những không giúp tăng cao tu vi còn khiến người khác tự cao tự đại.

Cốt Vương rống to, siêu phấn khởi và không quên nịnh hót kịp lúc:

- Lâm gia nói hay lắm, danh ngôn vàng ngọc. Làm người thì phải nam nhân giống như Lâm gia, ta phục sát đất, lấy Lâm gia làm chuẩn mực!

Bình Luận (0)
Comment