Khương Sinh thấy đối phương đi thật thì không chịu bỏ qua, rống cổ cố kêu người quay về:
- Đừng, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói! Đừng đi, trở về đi! Đại ca, ta giỡn thôi!
Khương Sinh không ngờ Cửu Hoang tuyệt tình với mình như vậy, gã đã bị thương nặng đến thế mà chẳng mang lại chút lòng đồng tình nào sao?
Lâm Phàm trở về.
Thái độ phải như vậy chứ.
Phách lối, càn rỡ là điều không tốt.
Bởi vì chính hắn bị hai loại cảm xúc này quấy nhiễu rất nhiều, hắn biết rõ chúng nó khiến người tự mãn. Nên Lâm Phàm hy vọng người khác sẽ từ bỏ thói hư tật xấu này.
Đương nhiên, dù đối phương không chịu bỏ tật này thì Lâm Phàm cũng sẽ không đi luôn, hắn không phải loại người bạc bẽo như Thanh Oa.
Cốt Vương gỡ Khương Sinh ra khỏi xích sắt, nhưng sợi xích xuyên qua trái tim khiến người bó tay, không biết nên làm sao bây giờ. Dù là Cốt Vương cũng không dám động vào.
Khương Sinh hơi thương cảm nói:
- Không ngờ lấy lại được tự do.
Sau đó ánh mắt bị Thanh Oa hấp dẫn, ánh mắt của Khương Sinh không bình thường, nhưng gã chỉ nhìn một thoáng rồi bị Du Vân nhăn mặt đau đớn hấp dẫn tầm mắt.
- Du Vân, không ngờ báo ứng cuối cùng vẫn tới với ngươi.
Tâm tình Khương Sinh sung sướng, hình như bực tức nhiều năm qua đều bay biến khi thấy bộ dạng thê thảm của Du Vân.
Du Vân đã lười mắng chửi, thể xác và tinh thần mệt mỏi tột độ, đến bây giờ y đã quên mình đau đớn bao nhiêu lần.
Có lẽ đã đau đến chết lặng.
Thanh Oa không chủ động nói chuyện với Khương Sinh, hai người tốt nhất là đừng nói chuyện.
Nhưng Khương Sinh bỗng nắm Thanh Oa trong tay, hơi biến sắc mặt:
- Cửu Hoang, tại sao thần trí của ngươi dung hợp với súc sinh này? Dù bị hắn hại nhưng miễn là ngươi không chủ động thì tuyệt đối sẽ không dung hợp thành một được.
Khương Sinh không tin nổi, vốn tưởng Cửu Hoang không tìm kiếm được bản thể nên mới sống nhờ trong xác ếch, nhưng nay xem ra không phải vậy.
Thanh Oa bực bội lườm đối phương:
- Liên quan gì đến ngươi, bảo ai là súc sinh? Mau buông ta ra!
Không đợi Khương Sinh nói nhiều, Thanh Oa tung chân đá, nhưng không đạp trúng đối phương mà mượn sức vững vàng rơi xuống đất.
Lâm Phàm không muốn ở lại đây nữa, chán chết:
- Đã cứu người được rồi thì đi thôi.
Trong mắt người khác thì thực lực của Khương Sinh rất mạnh, nhưng Lâm Phàm thì thấy chỉ đến thế là cùng, chán.
Huống chi Khương Sinh bị giam giữ lâu như vậy, sợ là tất cả tài phú đều bị bóc lột, nghèo rớt mồng tơi, thua nhóm Cốt Vương.
Thanh Oa đồng ý đầu tiên:
- Đúng, đúng, đi nhanh lên, chán quá.
Khương Sinh thấy Cửu Hoang muốn đi thì hỏi nhanh:
- Cửu Hoang, ngươi đi nơi nào?
Thanh Oa liếc đối phương:
- Ta có chuyện muốn làm, ngươi thì đợi một chỗ hoặc đi đâu đều được.
Ma Tổ lắc đầu nói:
- Ài, tính tình bạc bẽo thật, nói sao thì người ta đã chịu khổ nhiều vì ngươi, không cảm tạ thì thôi, không nên đuổi người ta đi như vậy. Huống chi người ta bị thương nặng như vậy, hay là vậy đi, nếu ngươi đồng ý thì đến làm việc trong đường hầm.
Khương Sinh không biết đường hầm là cái gì, hỏi:
- Trong đường hầm có Cửu Hoang không?
- Có.
Đối với Khương Sinh thì chỉ cần có Cửu Hoang, những chuyện khác không thành vấn đề.
Thanh Oa nghe câu này thì rùng mình.
Mợ nó, tình hình là bị theo dõi rồi. Trước kia thực lực của nó cường đại nên chẳng ngán ai, nhưng bây giờ khác rồi, nó là con ếch, thực lực không cao, nếu bị người ta dùng sức mạnh đè thì nó bất lực.
Thanh Oa không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm hận Ma Tổ.
Thật sự là xen vào việc của người khác.
Làm người ta ghét!
Lối vào Thanh Sơn Khâu.
Bọn họ chuẩn bị rời đi, người Thanh Sơn Khâu cảnh giác nhìn đám người này.
Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Toàn Thanh Sơn Khâu, tất cả mọi người rơi vào sợ hãi, bọn họ cảm nhận nguy hiểm từ người đối phương.
Cảm giác nguy cơ sắp tụ thành thực chất, rất đáng sợ.
Cốt Vương cảm thán rằng:
- Thật là một đám người đáng thương.
Đúng là vô cùng bi ai.
Nhìn đám người này bị hù sợ đến mức đó, đôi mắt trợn to mờ mịt và vô tội.
Lâm Phàm đang định dẫn người rời đi thì bỗng khựng lại ở lối vào:
- Chờ chút.
Cốt Vương hỏi:
- Sao vậy Lâm gia?
- Các ngươi chờ bản phong chủ ở đây, nhanh thôi.
Lâm Phàm chợt nhớ ra chưa kiếm điểm.
Hắn đã tự mãn quá rồi, trước kia dù là một con yêu thú cũng sẽ không bỏ qua, bây giờ hắn suýt quên kiếm điểm từ Thanh Sơn Khâu.
Lỗi lầm, tự mãn làm người ta sa đọa, sai quá là sai.
Cốt Vương thắc mắc, không biết Lâm gia muốn làm gì, không lẽ quên chuyện quan trọng gì?
Rất nhanh, khi Thanh Sơn Khâu vang lên âm nhạc vui sướng thì mọi người đều biết xảy ra chuyện gì.
Thuyền vui lênh đênh.
Tiếng la thảm thiết liên tục vang vọng ở các góc Thanh Sơn Khâu, tiếng van xin, tiếng gào hoảng loạn.
Cốt Vương cười nói:
- Lâm gia không uổng là Lâm gia, ngoài miệng nói không thèm để ý nhưng thật ra rất để bụng. Cửu Hoang gia, chắc chắn là Lâm gia đang báo thù cho ngươi.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Thanh Oa là không thể nào.
Gặp quỷ, kẻ bỏ mạng không rảnh rỗi báo thù cho nó, chắc chắn có bí mật gì hoặc hắn đơn giản ngứa tay muốn đánh người.
Hồi lâu sau.
Lâm Phàm xuất hiện ở lối vào:
- Đi nào, nhưng trước đó phải ghé qua Nguyên Tổ Thâm Uyên đã.
Thanh Oa thấy kẻ bỏ mạng tinh thần phơi phới, người lâng lâng rất sảng khoái.
Mới rồi hắn thu hoạch không tệ, đã nói mà, không thể lãng phí, thật sự, hơn hai ức điểm dễ kiếm lắm sao? Hắn suýt bỏ lỡ.
Thanh Oa nghe nhắc Nguyên Tổ Thâm Uyên thì vụt ngẩng đầu, sau đó cảm động nói:
- Chủ nhân, thật ra không cần đi, hắn đã vứt xác chết của ta vào Nguyên Tổ Thâm Uyên rồi, không có hy vọng tìm về.
Lâm Phàm không nể mặt mũi phủ nhận ngay:
- Ai nói là tìm xác chết của ngươi? Bản phong chủ chỉ muốn đi xem thử tình huống thế nào.
Vốn chuyện lúc trước khiến Thanh Oa đổi mới rất nhiều cái nhìn về Lâm Phàm, nhưng giờ thì đừng nói nữa, lại thay đổi ấn tượng nữa.
Nó biết ngay mà, kẻ bỏ mạng tuyệt đối không có ý tốt.
Khi Khương Sinh biết bản thể của Cửu Hoang bị Du Vân ném vào Nguyên Tổ Thâm Uyên thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong chỗ đó dù là Chúa Tể đỉnh, Chúa Tể nhất thế cũng không thể đi vào, nơi bí ẩn mà quỷ dị nhất.
Khi Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào sẽ có vô số bảo bối hiện ra với đời, khiến tất cả Chúa Tể điên cuồng.
Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Ma Tổ dẫn đường đoàn người đến đây.
Nguyên Tổ Thâm Uyên một mảnh hoang nguyên, không một ngọn cỏ, bùn cát màu vàng đất lẳng lặng nằm ở đó. Gió thổi qua cuốn lên nhiều bùn cát làm góc trời này bụi mù mịt.
Không ngờ vào sâu, bùn cát màu vàng đất dần đổi thành hòn đá đen, mặt ngoài tuy thô ráp nhưng tỏa ánh sáng âm u.
Rất nhanh, một cái hố trời to lớn xuất hiện, hình tròn, sâu không thấy đáy, bên trong đen ngòm như lỗ đen, vách tường xung quanh cắm ngược nhiều đá nhọn như ác ma nhe răng nanh.
Lâm Phàm đứng ở mép hố, hỏi:
- Nơi này là Nguyên Tổ Thâm Uyên sao?
Ma Tổ cũng đã hồi lâu không đến, gã từng đánh cướp đồ vật trong chỗ này, khá may mắn khi thật sự kiếm về ít đồ tốt.
- Không ai biết lai lịch của Nguyên Tổ Thâm Uyên, từ khi có thượng giới thì nó đã tồn tại. Dù là cường giả Chúa Tể hay Chúa Tể nhất thế thì không ai thăm dò khu vực này được.
Du Vân ở một bên trầm giọng nói:
- Cửu Hoang, bản thể của ngươi bị ta ném xuống từ nơi này, nếu ngươi muốn lấy lại bản thể thì cứ xuống dưới, nhưng ta nghĩ chắc ngươi không thể xuống đâu.
Cốt Vương nổi giận:
- Tiểu tử này!
Dám nhục nhã Cửu Hoang gia của gã, sao chịu đựng được? Cốt Vương dứt khoát vươn tay bóp bể trứng của đối phương.
Du Vân chảy mồ hôi lạnh, thê thảm rít gào.
Gã thật sự sắp sụp đổ, dù là ai khi bị người khác nhiều lần bóp nát nơi đó cũng sẽ không chịu nổi.
Ma Tổ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nguyên Tổ Thâm Uyên rất bí ẩn, đã từng có người ỷ vào thực lực cường đại tiến vào bên trong, qua mấy trăm năm mới ra ngoài được. Khi đi ra người đó nói mới bay vài ngày trong đó, vì mãi không thấy thấy đáy, bốn phía tối tăm không có sinh mệnh gì nên người nọ trở ra.
Lâm Phàm hỏi:
- Theo như Ma Tổ nói thì thời gian trong Nguyên Tổ Thâm Uyên khác với nơi này?
Ma Tổ đáp:
- Đúng rồi, không giống, sâu không thấy đáy, không giới hạn. Nhiều người muốn tìm kiếm Nguyên Tổ Thâm Uyên ẩn giấu bí mật gì, vì sao cách một thời gian sẽ phun ra chí bảo, nhưng đến bây giờ vẫn không ai hiểu được. Nơi này là chỗ bí ẩn nhất thượng giới.
Ma Tổ cực kỳ tò mò với Nguyên Tổ Thâm Uyên, nhưng tò mò là một nhẽ, có thứ không phải gã có thể thăm dò rõ ràng.
Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, xem ra rất khó lấy lại bản thể của ngươi.
Dù sao nghe Ma Tổ kể xong cũng cảm giác nơi này hơi kỳ lạ.
Tự mình phun ra bảo bối?
Chắc chắn có vấn đề, trên đời không miếng thịt từ trên trời rớt xuống.
Ngoài miệng Thanh Oa nói không để ý nhưng chắc trong lòng hơi buồn, không lấy về bản thể được thì chơi gì nữa.
Nói không hận Du Vân là điều không thể nào, nhưng Thanh Oa chẳng còn cách nào khác, nếu lộ rõ thù hận thì Du Vân sẽ đắc ý lên mây, cho rằng thành công chọc tức nó, ngược lại sẽ càng thêm đắc ý, càn rỡ.
Lâm Phàm vốn muốn nhảy xuống xem rõ tình hình bên trong, nhưng nghe Ma Tổ bảo sâu không thấy đáy, ngoài đời đã qua mấy trăm năm, như thấy quỷ, nên hắn chẳng muốn vào.
Lâm Phàm vẫn không chịu từ bỏ ý định, hắn mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình nhìn chằm chằm Nguyên Tổ Thâm Uyên, nhưng nhìn nửa ngày không có phản ứng gì, nói lên nơi này không có sinh linh.
- Đi thôi, trở về, chán chết. Nhưng ta đề nghị mọi người trút bầu tâm sự, xem như để lại dấu ấn từng du lịch qua đây.
Lâm Phàm tuột quần móc chim ra, lăng nhục Nguyên Tổ Thâm Uyên một phen, sau đó xách quần lên bước đi luôn.
Thất vọng ghê gớm, không biết khi nào Nguyên Tổ Thâm Uyên sẽ lại phun trào bảo bối.