- Phật Ma, người đến là ai mà láo quá vậy?
Phật Ma không ở một mình, bên người có một nam nhân trung niên, đó là Đạo Đức Chi Chủ bị Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên trơ trẽn coi khinh, sáng lập ra thế lực lớn Đạo Đức. Tuy không thể so sánh với bốn thế lực lớn nhưng tu vi của Đạo Đức Chi Chủ không tệ chút nào.
Phật Ma lạnh lùng nói, giọng nói chất chứa xúc động muốn đánh chết đối phương:
- Một kẻ cuồng vọng!
Nhưng vì thực lực của người này quá mạnh, dù là Phật Ma cũng không nắm chắc trấn áp được.
Đạo Đức Chi Chủ cười nói:
- Cũng tốt, ta tò mò hạng người nào dám lên mặt với Phật Ma.
Phật Ma liếc qua Đạo Đức Chi Chủ, mắt lóe tia sáng khác lạ:
- Tò mò?
Nếu để Đạo Đức Chi Chủ và tiểu tử kia đụng độ thì có lẽ sẽ có tác dụng khác biệt.
Phật Ma cảm kích nói:
- Đa tạ, có Đạo Đức Chi Chủ tọa trấn thì chắc tiểu tử kia không dám láo lếu.
Đạo Đức Chi Chủ nghe Phật Ma tâng bốc quên trời trăng.
Tuy thực lực của Đạo Đức Chi Chủ không yếu nhưng so với thế lực lớn khổng lồ như Phật Ma Tháp thì chẳng đáng gì, gã cũng không biết nhiều về tin tức sau màn.
Đạo Đức Chi Chủ hy vọng đi gần với Phật Ma hơn, để biết bí mật chung cực của vực ngoại giới.
Đạo Đức Chi Chủ không cho rằng mình kém may mắn, nếu không thì trước kia đã chẳng lấy được thần thuật nghịch thiên Đạo Đức Kinh.
Nên Đạo Đức Chi Chủ luôn cho rằng mình là người có khí vận lớn, chẳng qua ra đường đời muộn hơn nhóm người Phật Ma, bỏ lỡ thời kỳ nổi dậy tốt nhất. Nếu để gã ở thời kỳ đó thì chắc chắn không thua gì đám người Phật Ma.
Đây là tự tin, là bá đạo.
Bên ngoài.
Tám Đại Tôn nổi giận đùng đùng, cái thứ trộm cướp nào dám to gan đến quậy Phật Ma Tháp? Tưởng sau trận chiến đường hầm ở Quỷ tộc thì Phật Ma Tháp bọn họ dễ ăn hiếp sao?
Các Đại Tôn không thông minh bằng Phật Ma, chỉ dựa vào âm thanh không cách nào nhận ra cái kẻ đến quậy Phật Ma Tháp là người làm họ sợ đến ướt quần.
Ma Tổ lắc đầu, tiểu tử này quá vô pháp vô thiên.
Không hiểu sao gã thầm may mắn, may mà không phát sinh mâu thuẫn kịch liệt với tiểu tử này, chứ không thì gã sẽ gặp cảnh thảm thiết trong đời.
Ma Tổ khẽ thở dài:
- Tiểu tử, ngươi đừng cao điệu như vậy được không?
Người quá huênh hoang rồi sẽ không có kết cuộc tốt, như gã từng cao điệu, làm Ma Tổ bá đạo tung hoành, không cao điệu sao được?
Nhưng kết quả thì ai đều thấy.
Thảm liệt vô cùng.
Trực tiếp bị trấn áp, không có cơ hội xoay người.
Lâm Phàm phản bác:
- Ma Tổ nói vậy là không đúng, thực lực mạnh thì càng phải cao điệu, nếu ngươi không cao điệu thì người ta không biết ngươi cường đại, cao điệu sẽ bớt nhiều rắc rối lắm biết chưa?
Ma Tổ bĩu môi, ngươi nói đều đúng, đều có lý, không nói gì nữa, nói nhiều với tên này đều bị hắn tìm ra ngụy biện phản bác.
Người gì mà gợi đòn.
Yên Ma Đại Tôn rít gào một tiếng, từ phương xa đi tới:
- Người nào dám can đảm càn quấy trong chốn thanh tịnh Phật Ma Tháp!?
Chắc Yên Ma Đại Tôn đã quên chuyện bi thảm lần trước, không đánh với ai đã bị hành te tua, nói ra ngại mất mặt.
Khi Yên Ma Đại Tôn thấy hai bóng người cách đó không xa thì sắc mặt thay đổi. Nhất là nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của Lâm Phàm, tim Yên Ma Đại Tôn đập nhanh.
Yên Ma Đại Tôn khựng bước chân, không dám tiến lên trước, cảnh xưa như đèn chiếu phim hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Ma Tổ cười to bảo:
- Yên Ma Đại Tôn, tới rồi còn khựng lại làm gì? Sợ sao?
Ma Tổ không ngờ lần thứ hai đến Phật Ma Tháp khiến Yên Ma Đại Tôn sợ hãi không dám tiến lên trước.
Mặt Yên Ma Đại Tôn xanh mét, bị người giễu cợt trước mặt thì ai nhịn nổi:
- Ngông cuồng!
Lâm Phàm không thèm để Yên Ma Đại Tôn vào mắt, nhưng đối phương tới nhanh nhất.
Lâm Phàm nói:
- Không biết có cuồng hay không nhưng mau lên hết đi, lát nữa trị các ngươi một trận rồi bản phong chủ còn lo việc khác nữa.
Yên Ma Đại Tôn tức xì khói:
- Bà nội nó!
Dù Yên Ma Đại Tôn không cam lòng nhưng chẳng còn cách nào, thực lực của đối phương ám ảnh tâm lý của gã, nói không ngán ngại đối phương thì thật giả tạo.
Đang lúc Yên Ma Đại Tôn khó xử, mấy người Đại Tôn đến.
Yên Ma Đại Tôn thở phào nhẹ nhõm, trợ thủ đến rồi, sợ quái gì.
Yên Ma Đại Tôn bỗng phát hiện biểu tình của đám người Đại Tôn hơi lạ.
Là sợ hãi, là căng thẳng, và cả e ngại.
Sau trận chiến đường hầm ở Quỷ tộc bọn họ đều bị uy thế của Lâm Phàm hù sợ.
Dù đối mặt Ma Tổ thì bọn họ chưa từng ngán ngại, nhưng đối mặt tên này làm họ hơi sợ.
Các đệ tử Phật Ma Tháp nhìn hai người kia, đã biết hai người này là ai.
Đoạn thời gian trước hung thủ phá hoại Phật Ma Tháp chính là hai người này.
Trong lòng họ bùng cháy lửa giận, chỉ muốn giết chết hai người này, huyết tẩy sỉ nhục cũ.
Lâm Phàm nói:
- Ma Tổ, chuẩn bị chơi, đánh xong liền đi.
Máu trong người hắn đang sôi trào, trước khi chiến đấu cần làm nóng người.
Tìm đến Phật Ma Tháp không có mục đích gì, hắn chỉ muốn kiếm điểm, thu phục Phật Ma Tháp.
Ma Tổ bất đắc dĩ, tiểu tử này thật điên cuồng, nhưng gã cũng không chịu nhận mình sợ:
- Tốt, hôm nay bản Ma Tổ sẽ đấu một trận với Phật Ma Tháp, xem như báo mối thù cũ.
Tám Đại Tôn xanh mặt, hai người này nói từng câu từng chữ không thèm để Phật Ma Tháp vào mắt.
Quá đáng, quá đáng hết sức.
Nhưng vào lúc này.
Phật Ma cùng Đạo Đức Chi Chủ đi tới.
Phật Ma tức giận quát, mặt đen như mực:
- Ma Tổ, hai người các ngươi đừng khinh người quá đáng!
Từ khi sáng lập Phật Ma Tháp đến nay chưa từng đụng phải tình huống như vậy.
Đạo Đức Chi Chủ ngạc nhiên, hai người này thật dữ dội, không thèm để Phật Ma Tháp vào mắt.
Ma Tổ muốn mắng người, lão tử khi dễ các ngươi cái gì? Hở chút lôi đầu ra nói gã khinh người quá đáng là sao?
Kẻ khinh người thật sự là tiểu tử đứng cạnh bản Ma Tổ!
Lâm Phàm cười nói:
- Phật Ma, lần trước để ngươi chuồn mất nhưng lần này khác rồi, lão tử tự mình tìm tới cửa, mục đích đúng là làm thịt ngươi. Nhưng yên tâm, sẽ không giết các ngươi, chỉ muốn đánh các ngươi nhừ tử.
Mặt Phật Ma tái xanh, lời này quá phách lối.
Đạo Đức Chi Chủ đứng cạnh Phật Ma, giọng nói bình thản nhưng mắt lóe tia ngạc nhiên:
- Ha ha ha! Thú vị, thật thú vị, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện rất ngông cuồng.
Lâm Phàm hỏi:
- Nhà ngươi là ai? Thôi dẹp, bản phong chủ không muốn biết ngươi là ai, chơi chung với Phật Ma thì chẳng phải thứ tốt lành gì, đánh luôn một thể, không phân biệt làm gì.
Bộ dạng không để ai vào mắt của hắn chọc tức Đạo Đức Chi Chủ.
Từ khi có được thần thuật viễn cổ thì không ai dám can đảm nhục nhã gã như vậy.
Tốt lắm, rất tốt.
Đạo Đức Chi Chủ chịu đựng lửa giận trong lòng:
- Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ta là Đạo Đức Chi Chủ.
Lâm Phàm phớt lờ đối phương:
- Phật Ma, kêu tất cả người Phật Ma Tháp cùng lên đi, chứ không thì bản phong chủ sợ các ngươi không có chút niềm tin đánh thắng được bản phong chủ.
Mặt Phật Ma lạnh băng:
- Chết tiệt!
Đạo Đức Chi Chủ đen mặt, cảm giác bị lơ đẹp không vui chút nào.
- Phật Ma, giao tiểu tử này cho ta, chưa từng thấy ai dám láo với ta như thế! Tiểu tử, để ta đụng độ với ngươi, nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!
Đạo Đức Chi Chủ xông về phía Lâm Phàm.
Đạo Đức Chi Chủ xúc động như vậy vì muốn bày ra chút thực lực của bản thân cho Phật Ma thấy, để y biết hợp tác với gã không phải không được ích lợi gì.
Phật Ma vốn định cản Đạo Đức Chi Chủ lại, đừng xúc động, ngươi không đánh thắng hắn được.
Nhưng Phật Ma không kịp thốt ra thì Đạo Đức Chi Chủ đã hăng hái xông lên.
Biết làm sao bây giờ?
Lâm Phàm đã sẵn sàng càn quét Phật Ma Tháp, nào ngờ người nào đó chủ động lao vào, có vẻ như không thèm để hắn vào mắt.
Thôi kệ, cần làm nóng người trước khi chiến đấu.
Đạo Đức Chi Chủ rít gào:
- Tiểu tử, ta so mấy chiêu với ngươi, để xem ngươi có năng lực gì mà dám huênh hoang như vậy!
Không trách được, Đạo Đức Chi Chủ hiểu biết đôi chút việc gần đây, biết bốn thế lực lớn như Phật Ma té ngã trong lãnh địa Quỷ tộc, nhưng không biết té ngã vì lý do gì.
Sức mạnh huyền diệu bộc phát ra từ người Đạo Đức Chi Chủ, một Thái Cực Đồ hiện ra sau lưng gã, âm dương đảo ngược tỏa ra uy thế kinh người.
Phật Ma kinh ngạc, đây là thần thuật viễn cổ mà Đạo Đức Chi Chủ chiếm được sao?
Mọi người trong thượng giới đều hâm mộ vận may của đối phương, nhưng hâm mộ là một nhẽ, Phật Ma cũng có thần thuật viễn cổ.
Ma Tổ nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút, tên này hơi kỳ lạ.
Ma Tổ có chút ấn tượng với Đạo Đức Chi Chủ, nhưng không quá sâu. Đối phương ra tay bùng nổ sức mạnh làm Ma Tổ nghiêm túc hơn.
Đạo Đức Chi Chủ quát lớn:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo . . .
- Đạo cái đầu ngươi!
Lâm Phàm cảm giác đối phương thật là phiền, năm ngón tay siết chặt, lực lượng hoa mỹ ngưng tụ lại, hắn biến mất tại chỗ, đột nhiên đấm vào mặt đối phương.
Bốp!
Con ngươi Đạo Đức Chi Chủ trợn to, mặt biến hình, méo miệng phun ra vòi máu.
Rầm!
Đạo Đức Chi Chủ bị đánh rớt xuống đất thủng hố sâu, nằm ngay đơ không nhúc nhích.
- Sao có thể như vậy?
- Tại sao?
- Chuyện gì xảy ra?
Đạo Đức Chi Chủ không dám nhúc nhích, cứ nằm im một chỗ, trợn to mắt hơi sưng nhớ lại cảnh vừa rồi.
Nhưng đầu óc của gã hơi hỗn loạn, não rỗng không nghĩ ra được gì.
Đạo Đức Chi Chủ chỉ hiểu một điều rằng vì sao người ta dám chạy tới quậy Phật Ma Tháp? Vì nắm đấm cứng có thể thích gì làm nấy.
- Mợ nó, ngươi còn yếu hơn Phật Ma mà dám chọc vào bản phong chủ, chúc mừng ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của bản phong chủ!
Dứt lời, Lâm Phàm đáp xuống trước mặt Đạo Đức Chi Chủ:
- Nhà ngươi muốn ăn đòn!
Nói xong một đấm đánh xuống.
- A!
Đạo Đức Chi Chủ đang giả chết, bần thần bị đấm trúng, gào thảm thương thê lương.
Lâm Phàm túm lấy Đạo Đức Chi Chủ đánh tơi bời:
- Cho ngươi giả chết này! Đạo này! Tiếp tục đạo một tiếng cho bản phong chủ xem!
Mặc kệ lai lịch của đối phương là gì, đánh trước nói sau.
Ma Tổ không nỡ nhìn.
Thảm quá, rơi vào tay tiểu tử này, chỉ có thể nói Đạo Đức Chi Chủ xui xẻo.