Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1160 - Chương 1160: Sư Huynh Nói Lời Này Rất Tổn Thương Người

Chương 1160: Sư huynh nói lời này rất tổn thương người Chương 1160: Sư huynh nói lời này rất tổn thương người

Lòng tham không đáy?

Nếu người khác nói ra lời này thì gã tin, nhưng tiểu tử kia nói ra mà gã tin thật mới lạ.

Đường hầm.

Trải qua trận chiến với bốn thế lực lớn, đường hầm đã đặt gót chân vững vàng trong thượng giới, bày ra phục vụ đưa tặng đặc biệt càng dẫn đến dòng người.

Cốt Vương mặt hồng hào cười tươi rói:

- Lâm gia, Ma gia, hai người về rồi.

Đường hầm phát triển cho Cốt Vương trông thấy tương lai.

Lâm Phàm phát hiện dòng người không ngừng ra vào đường hầm, loáng thoáng nghe tiếng động phát ra từ bên trong.

- Gần đây không tệ.

Cốt Vương gật đầu:

- Lâm gia, không phải không tệ mà là rất tốt.

Lâm Phàm tìm Thanh Oa nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.

- Thanh Oa đâu?

Thanh Oa là biệt danh hiện tại của Cửu Hoang, Cốt Vương biết, đương nhiên gã không thể gọi như vậy.

Cửu Hoang gia đã vỗ ngực hứa cho gã chỗ tốt cực lớn nên gã phải tỏ ra tôn kính.

Cốt Vương trả lời:

- Lâm gia, chắc Cửu Hoang gia về tông môn rồi.

Lâm Phàm suy nghĩ, Thanh Oa trở về phải chăng vì bị Khương Sinh dây dưa đến không chịu nổi?

Nghiệt duyên.

Thật sự là nghiệt duyên.

Ài, thôi bỏ đi, dù sao là món nợ phải trả.

Nhớ đến tông môn làm Lâm Phàm nhớ những quỷ vật bao phủ trên người đệ tử.

Tuy không có vấn đề gì lớn nhưng vẫn là rắc rối, về xem tình huống rồi tính tiếp.

Lúc trước Ma Tổ nói những lời kia, mặt ngoài Lâm Phàm tỏ ra không để bụng nhưng thật ra ghi nhớ kỹ.

Bí mật lớn, bí mật nào đều cất chứa tài phú kinh người, nếu hiểu thấu bí mật chiếm được tài phú thì trở thành trùm dễ như chơi.

Lâm Phàm nói:

- Ma Tổ, ngươi trông chừng đường hầm, bản phong chủ phải trở về một chuyến.

Lâm Phàm dứt khoát bước đi, khi ngang qua đường hầm, hắn đứng trong đám người từ xa nhìn Du Vân không ngừng hét thảm.

Thảm quá, không nhìn cũng nghe được tiếng trứng vỡ.

Lâm Phàm tự nghiệm lại, phải chăng mình làm quá máu me?

Mà thôi, bị người hận là lỗi của gã, hắn làm như vậy xem như chuyện tốt, giúp người làm niềm vui, trợ giúp những người yếu hoàn thành điều không dám tưởng tượng.

Hắn có thể vỗ bộ ngực lớn tiếng nói:

Dù hắn nằm yên cho người khác giẫm lên thì cũng không ai giẫm, vì nhân phẩm của hắn tốt vậy mà.

- Đám khốn nạn, lão tử giết cả nhà các ngươi! Lão tử là Phó Thần Chủ Thần Đình! Phụ thân của ta là Thần Chủ, các ngươi không có kết cục tốt!

Du Vân tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ bừng, mắt long lên sòng sọc như muốn nuốt chửng người khác, siêu đáng sợ.

Nếu là lúc trước thì ánh mắt này sẽ hù dọa nhiều người, nhưng giờ thì bọn họ đã quen thuộc. Họ nghĩ rằng ánh mắt này chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng chứ chẳng đáng sợ chút nào, càng kích thích dục vọng muốn giẫm trứng hơn.

Trong khoảng thời gian này hay có người đi đường hầm nhiều lần, nghiên cứu ra kinh nghiệm giẫm từ các góc độ xảo quyệt.

Du Vân gào la từng cung bậc trầm bổng.

Thật là không nỡ nhìn.

Lâm Phàm chép miệng phán:

- Tội.

Hắn bước về phía xa.

Du Vân đang gào la chợt cảm giác khác lạ, vụt ngẩng đầu lên, quát lớn:

- Lâm Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta! Những gì ta đang chịu đựng đều là ngươi ban cho, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận!

Người chuẩn bị đi đường hầm thầm thắc mắc.

Tên này đang nói ai?

Sao cũng được, tiếp tục giẫm trứng nào.

Giẫm trứng khiến ta vui vẻ, khiến ta càng thêm hưng phấn.

Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm lơ lửng trong hư không, ngạc nhiên quét mắt qua, tình hình hơi kỳ.

Khói đen càng ngày càng dày đặc, hình như đã hòa làm một với Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm nổi giận:

- Mợ nó, quá đáng!

Đây đúng là tự tìm cái chết.

Tuy không ảnh hưởng nhiều với Viêm Hoa tông nhưng Lâm Phàm không hy vọng có thứ mất kiểm soát xuất hiện trong Viêm Hoa tông, vì xem như nguy hiểm tiềm ẩn.

Mục đích Lâm Phàm trở về rất đơn giản, ở lại tông môn tăng cao thực lực.

Chuyến đi Phật Ma Tháp đã giúp hắn tích lũy nhiều điểm, lên đến số lượng kinh khủng, được điểm gấp đôi. Thực lực tổng hợp của Phật Ma Tháp rất mạnh nên không ít điểm.

Có lẽ không khó đột phá đến Chúa Tể cảnh.

Nhưng hắn cần ưu tiên giải quyết khói đen bao phủ trên bầu trời Viêm Hoa tông đã.

Thiên Tu sơn phong.

Lâm Phàm trở về, ngồi xuống bên cạnh:

- Lão sư, tông môn hơi lạ.

Hơi thở của lão sư rất bình hòa, dù sao đã đi con đường riêng, cảnh giới tu vi khác với họ, mạnh cỡ nào thì tạm thời không được biết, dù sao không mạnh bằng hắn.

Thiên Tu nói:

- Đồ nhi, vi sư cũng đang tìm kiếm ngọn nguồn, nhưng tạm thời còn chưa phát hiện. Xem tình hình hiện giờ thì chưa xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm trầm ngâm nói:

- Mặc kệ có chuyện hay không thì tuyệt đối không cho phép nó tồn tại trong Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm cảm nhận khói đen trên bầu trời Viêm Hoa tông, không thể tìm kiếm, thậm chí không thể chạm đến.

Nếu thật là nàng treo cổ làm ra chuyện này thì hắn sẽ cho biết tay.

Nhưng hết cách, không biết tung tích của nàng treo cổ.

Lâm Phàm lấy đồ vật trong trữ vật giới chỉ ra:

- À phải rồi, lão sư, đây là mớ tài phú mà đồ nhi góp nhặt được ở bên ngoài, mời xem.

Trái tim của Thiên Tu rất kiên cường, đã trải qua nhiều lần giật mình, nếu không chắc đã đứng tim.

Thiên Tu nói:

- Đủ rồi, đủ rồi, đồ nhi cũng giữ lại một chút cho mình, đừng có gì cũng mang về tông môn.

Đồ nhi quá là . . .

Không biết nên nói thế nào.

Hoặc nên nói là được đệ tử như vậy là may mắn của lão, là may mắn cho Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm phất tay:

- Đồ nhi không cần mấy thứ này, lão sư cứ cầm lấy, mọi thứ tùy lão sư quyết định. Đồ nhi đi về tu luyện, còn phải nghĩ cách giải quyết chuyện trong tông môn, cứ để nó tồn tại không phải cách hay.

Thiên Tu gật gù đồng ý lời của đồ nhi:

- Ừm, đúng là vậy.

Lão tu luyện mỗi giây mỗi phút không phải vì vực dậy uy sư phụ ở trước mặt đồ nhi mà vì muốn chia sẻ một chút trách nhiệm. Lão nhìn ra được đồ nhi gánh áp lực rất lớn, nghĩ tới đây lão cảm giác mũi cay cay, có nước mắt sắp chảy xuống.

Nếu Lâm Phàm biết lão sư có ý nghĩ như vậy chắc sẽ nghệch mặt ra.

Lão sư nói gì vậy? Áp lực gì đâu, mỗi lần ta ra ngoài chơi đều rất vui.

Thiên Tu không thể nào biết suy nghĩ của đồ nhi, vì Lâm Phàm đã trở lại Vô Địch phong, hắn chuẩn bị tập trung tu luyện.

Lâm Phàm vừa rời đi thì nhóm người Hỏa Dung vội vàng chạy tới, nhìn khuôn mặt kia là biết, y như ngửi được mũi thịt.

Qua một thời gian lên men, mũi của họ thính còn hơn chó.

Nếu là trước kia Thiên Tu sẽ không chịu nổi bọn họ nài nỉ, vỗ đùi cho hết, ai kêu các ngươi là sư đệ của Thiên Tu này, sao có thể keo kiệt.

Nhưng khi thấy tu vi của đám người Hỏa Dung thì Thiên Tu mắng thúi đầu.

Mợ nó!

Lấy nhiều tài nguyên như vậy mà tu vi tiến bộ còn không bằng đệ tử khác, đúng là lãng phí tài nguyên.

Đám người Hỏa Dung chạy nhanh đến, tưởng sẽ hốt được một mớ về, nào ngờ bị sư huynh túm đầu mắng xối xả.

Họ thấy tủi thân.

Thiên Tu không nể mặt mắng chửi:

- Các ngươi còn thấy uất ức? Tủi gì mà tủi? Biến hết cho ta! Đồ nhi của ta liều mạng mang tài nguyên về không phải cho đám già các ngươi dùng, phải chừa cho đệ tử có thiên phú, có tiềm lực!

Hỏa Dung che ngực:

- Sư huynh nói lời này hơi tổn thương người.

Đau lòng quá, sắp khóc rồi, sao sư huynh có thể nói nặng với họ như vậy, quá đau đớn lòng tự trọng.

Đám trưởng lão Cát Luyện xấu hổ gục mặt xuống.

Ngẫm lại cũng đúng, cứ hay tới chỗ sư huynh xin đồ thì mất mặt thật.

Thiên Tu mắng đám sư đệ xong nguôi ngoai cơn giận, phát hiện mình nói hơi nặng lời, tổn thương người.

- Được rồi, đừng làm ra biểu tình đó, lấy đồ rồi đi mau lên. Gần đây tâm tình của sư huynh không tốt, đừng ló mặt ra nữa.

Hỏa Dung lật mặt ngay, bi thương gì đó đã bay theo gió:

- Vâng thưa sư huynh, ta rõ rồi!

Bình Luận (0)
Comment