Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1169 - Chương 1169: Ta Sẽ Lập Tức Đánh Nát Đầu Chó Của Bọn Họ

Chương 1169: Ta sẽ lập tức đánh nát đầu chó của bọn họ Chương 1169: Ta sẽ lập tức đánh nát đầu chó của bọn họ

Lâm Phàm hỏi:

- Ai chứ?

Lâm Phàm hơi nghiêm túc, Nguyên Tổ Thâm Uyên có chút thú vị.

Tuy chưa thấy người sống nhưng phát ra cơn bão năng lượng xoắn Chúa Tể thành thịt nát, hơi táo bạo.

Mợ nó, biết trước sẽ có người chết thì hắn đã giành ra tay trước hết, gặt một đợt điểm, tiếc rằng bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Ma Tổ trầm tư:

- Là hình ảnh đã nhìn thấy lần trước, ta nói bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên, cường giả viễn cổ vào Nguyên Tổ Thâm Uyên, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ bị giam ở bên trong. Bây giờ bọn họ đi ra, e rằng sẽ phát sinh đại chiến.

Lâm Phàm kích động hỏi:

- Ngươi chắc không?

Cường giả, Lâm Phàm thích nhất là đấu với cường giả.

Chúa Tể thượng giới yếu xìu, Chúa Tể nhất thế cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Ngay cả với lão nhân cưỡi lừa thì Lâm Phàm tự tin có thể đè dưới đất chà chùi, thực lực mạnh mẽ lên rồi vô địch thì thật tịch mịch, chỉ có tự mình cảm nhận qua mới hiểu thấu.

Hắn là chàng trai trẻ trung, nếu thân thể không sinh động sẽ bị lão hóa.

Đám cường giả gì đó đã già khú đế, dù ở trong rừng sâu núi thẳm mấy ngàn năm, mấy vạn năm sẽ không cảm giác nhàm chán.

Nhưng hắn không được, hắn không thể ru rú như họ.

Ma Tổ nhìn biểu tình của Lâm Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không có chút cảm giác căng thẳng, ngược lại hơi mong chờ.

Tuy không biết bộ dạng của đám cường giả viễn cổ thế nào nhưng Ma Tổ cho rằng không dễ chọc, càng khó làm quen.

Nếu họ không bị giam trong Nguyên Tổ Thâm Uyên thì còn cơ may bàn bạc, nhưng họ bị nhốt lâu như vậy chắc đã biến thái.

Sau khi ra ngoài chắc chắn họ sẽ đập phá, mạng sống ở trong mắt đám cường giả này không bằng một con kiến.

Ma Tổ nói:

- Tiểu tử, ta linh cảm chúng ta nên rời khỏi đây, nếu không sẽ phải đấu cứng với cường giả viễn cổ.

Ma Tổ hơi lo lắng.

Bị thương thiên vực ngoại giới trấn áp lâu, ngay từ đầu trong lòng Ma Tổ rất táo bạo, muốn đập phá, nhưng cuối cùng kiềm nén lại.

Giờ đám cường giả viễn cổ bị giam giữ càng lâu sắp đi ra, càng như quả bom nổ chậm.

Mắt Lâm Phàm rực cháy ngọn lửa nóng:

- Cứng, phải cứng vào!

Đợi lát nữa sẽ làm một vố lớn, cảm giác kia khiến lòng người lâng lâng khó nín nhịn được.

Ma Tổ muốn chết, tiểu tử này rốt cuộc có hiểu tình huống hiện tại là thế nào không? Hắn không thấy các Chúa Tể xung quanh đều lui về phía sau rồi sao?

Các Chúa Tể muốn tranh cướp thần vật đều vẻ mặt sợ sệt lùi ra xa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.

Mợ nó!

Thần vật cái quái gì, đúng là muốn mạng người ta.

Nhưng không hiểu sao dù biết Nguyên Tổ Thâm Uyên rất nguy hiểm vẫn không có ai rời đi.

Ma Tổ không im lặng được nữa, giọng ồm ồm vang vọng hư không:

- Các vị, lần này không phải thần vật phun trào mà là cường giả viễn cổ phá phong ấn trong Nguyên Tổ Thâm Uyên đi ra, nếu không muốn chết hãy đi mau!

Khi Ma Tổ nói mấy lời này, các Chúa Tể đứng trên trời đều ngây ra.

Có người tin tưởng.

Cũng có kẻ không tin.

Dục Cửu Nguyên ngạc nhiên:

- Cường giả viễn cổ?

Dục Cửu Nguyên nửa tin lời của Ma Tổ, một nửa khác thì không tin.

Cứ đi như vậy thì trong lòng không cam tâm chút nào.

Phật Ma lên tiếng chất vấn:

- Ma Tổ, ngươi nói thật hay giả? Hoặc là ngươi muốn lừa gạt chúng ta, độc chiếm thần vật của Nguyên Tổ Thâm Uyên?

Lần trước bị đánh nhưng Phật Ma không học khôn, lắc mông bỏ quên nỗi sợ sau lưng.

Lâm Phàm không ngờ Phật Ma vẫn láo như vậy, mở miệng hỏi:

- Phật Ma, ngươi không bị đánh sợ?

Tim Phật Ma rớt cái bịch, rụt cổ, sắc mặt hơi khó coi, nhưng không dám cãi lại.

Y có thể cãi cọ với Ma Tổ nhưng không dám đối mặt với tên kia.

Ma Tổ khinh thường nói:

- Ta độc chiếm thần vật? Lời ngu ngốc như vậy mà có thể thốt ra từ miệng Phật Ma nhà ngươi, cười chết người.

Phật Ma vô cùng tức giận.

Nhưng không có cách nào.

Nếu chỉ có một mình Ma Tổ thì Phật Ma không sợ, nhưng Ma Tổ đi chung với tiểu tử kia, y không có chỗ xuống tay, sâu trong lòng phát tín hiệu sợ hãi.

Vũ Tổ trầm tư một lát:

- Ma Tổ, ngươi nói đều là thật?

Vũ Tổ bế quan hồi lâu, hơn nữa cùng thời đại với Ma Tổ, đã xem điển tịch cổ xưa của Thánh Địa Sơn, có xem tình huống liên quan thời đại viễn cổ.

Nhưng ghi chép không rõ ràng, có quyển sách thiếu rất nhiều.

Chúa Tể bình thường không biết bí mật chung cực trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, họ chỉ biết rằng trong Nguyên Tổ Thâm Uyên sẽ có thần vật phun trào.

Ma Tổ nói:

- Không chắc nữa, nhưng khả năng rất lớn.

Vũ Tổ nghiêm túc, Ma Tổ không giống loại người thích nói đùa, e rằng gã biết đôi chút tình huống.

Đột nhiên có chấn động kinh khủng truyền lại, trời sụp đất nứt, bầu trời tan vỡ, vô số hư không ngược dòng rút xuống, có chất lỏng màu xám lăn lộn trong hư không, khi rơi xuống nện mặt đất thành hố sâu.

Lâm Phàm ngây người:

- Thứ gì đây?

Tất cả Chúa Tể đều sợ ngây người.

Bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua tình huống như vậy.

Có người hét to một tiếng:

- Không đúng, đây là giới vực dung hợp, các ngươi nhìn Nguyên Tổ Thâm Uyên kìa!

Trong Nguyên Tổ Thâm Uyên có ánh sáng ngân hà bắn ra, cảnh tượng kinh người này không phải hiệu ứng vài đồng có thể làm được.

Mắt Ma Tổ nhìn phương xa, chỗ đường hầm cũng có biến động:

- Vực ngoại giới đang dung hợp với thượng giới.

- Hơi thú vị.

Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như khá ghê gớm.

Lúc này trong Nguyên Tổ Thâm Uyên xuất hiện hai hình tròn tỏa ánh sáng chói lòa bay ra va vào nhau, tìm cơ hội dung hợp.

- A?

Vũ Tổ nhíu mày, sau đó hoảng sợ nói:

- Đây là hạch tâm hai giới!

Ma Tổ đã hiểu ra:

- Hóa ra là vậy, đó là hạc tâm của vực ngoại giới và thượng giới. Ta luôn thắc mắc vì sao cảnh giới tu vi của vực ngoại giới bị kẹt ở Đạo cảnh, thì ra vì hạch tâm bị người khác lấy mất, không trả lại nên hạn chế nơi đó phát triển.

- Ma Tổ, đừng nói những thứ vớ vẩn này, lúc nào thì cường giả viễn cổ đi ra?

Lâm Phàm không quan tâm mấy chuyện đó, hắn đang chờ đợi cường giả viễn cổ giáng lâm.

Đánh trước đã rồi nói, nếu nói rồi không đồng ý thì đánh lần thứ hai.

Ma Tổ xúc động muốn đập chết tiểu tử này, ngươi không thấy rõ tình huống hiện tại sao?

Cường giả viễn cổ chắc chắn sẽ ra tới.

Nhưng bây giờ vực ngoại giới và thượng giới dung hợp, sắp hình thành đại thế giới, đây là cảnh tượng hiếm hoi bao nhiêu người không được thấy, bọn họ ở thời đại này được chứng kiến cảnh đó là điều may mắn biết bao.

Viêm Hoa tông.

Ba người tổ bình yên đang cảm nhận bình yên, nhưng bọn họ bỗng không thể bình yên.

Khắp nơi trong vực ngoại giới đều phát sinh biến hóa kinh người.

Núi lửa phun trào.

Hư không vỡ vụn.

Những chất lỏng màu xám từ trong hư khôn đổ ra, bao phủ đất đai.

Tông chủ ngẩng đầu, hơi kinh ngạc:

- Không bình yên được.

Mặc Kinh Chập cùng Du Long đều nhìn chằm chằm vào tông chủ, hoảng sợ nói:

- Tông chủ, không còn bình yên, nó nóng nảy!

- Bình tĩnh.

Tông chủ vẫn thanh thản, nhưng trong lòng có chút xao động, khó, thật khó.

Lúc này.

Hàng rào vực ngoại giới và thượng giới bắt đầu va chạm, dung hợp, tuy có chỗ ma sát nhưng tổng thể ổn thỏa.

- Đây là . . .?

Lâm Phàm không để ý tình huống xung quanh, nhưng hai quả cầu bên trên Nguyên Tổ Thâm Uyên dung hợp hiện ra cảnh tượng khiến hắn ngạc nhiên.

Đó là một hành tinh màu xanh lam, nhưng kỳ lạ, hành tinh màu xanh lam đang cắn nuốt, biến to.

Lâm Phàm thầm nghĩ:

- Không thể nào, ta không xuyên qua đến dị giới, đây vẫn là thế giới mà ta biết.

Nhức đầu ghê, khi suy nghĩ vấn đề thì tế bào não chết nhanh, đau đầu, được rồi, không nghĩ nữa, lo nhiều làm chi, cứ đánh thôi, không có lựa chọn khác.

Lâm Phàm chợt nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.

Vực ngoại giới dung hợp với thượng giới thì chẳng phải là đường hầm vô dụng? Tài phú chắp cánh bay mất?

Trời ạ, toi rồi.

- Mợ nó, tình huống này khiến người muốn tự tử cho rồi.

Lâm Phàm nhức óc, vì sao xảy ra chuyện như vậy.

Mọi thứ đang yên lành, các ngươi ra khỏi Nguyên Tổ Thâm Uyên, muốn đánh thì ta chiều, nhưng không cần thiết dung hợp vực ngoại giới và thượng giới, chặn đường kiếm tiền của người ta chẳng khác nào giết phụ mẫu của người, là tội ác tày trời.

Lâm Phàm vốn không giận đám cường giả viễn cổ, nhưng giờ thì miễn bàn, là kẻ thù không đội trời chung.

Ma Tổ chìm trong kinh sợ, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm thì tràn đầy thắc mắc.

Biểu tình của tiểu tử này hơi dữ, hình như không ai chọc hắn mà sao đổi sắc mặt rồi?

Lâm Phàm nhức đầu đau lòng:

- Ma Tổ, đường hầm của chúng ta kết thúc rồi.

Khó khăn lắm hắn mới buông giết chóc trong lòng, nghiêm túc kinh doanh.

Ma Tổ xoe tròn mắt:

- Hả?

Mới rồi gã không nghĩ đến những điều này, nhưng gã chợt hiểu vì sao mặt tiểu tử này đen thui.

Đúng là không dùng được đường hầm rồi, chết tiệt, chuyện này . . .

Trước kia Ma Tổ không ham thu nhập đường hầm, nhưng về sau tiểu tử này nghiền ép Chúa Tể, thậm chí là Chúa Tể nhất thế, tài phú làm gã đỏ mắt.

Giờ nói mất liền mất, tài phú khổng lồ bốc hơi khiến người tan nát cõi lòng.

Chấn động dần tan biến, hơi thở thượng giới biến đổi trời long đất lở.

Chỗ Nguyên Tổ Thâm Uyên ngừng chấn động nhưng ánh sáng không giảm bớt, có chấn động cực mạnh bộc phát.

Mắt Ma Tổ sâu thẳm tập trung vào Nguyên Tổ Thâm Uyên:

- Đi ra.

Nơi đó có bóng dáng loáng thoáng hiển hiện, như có ác ma khủng bố chậm rãi xuất hiện từ phế tích.

Không khí xung quanh đột nhiên chùng xuống.

Các Chúa Tể mắt không chớp nhìn chằm chằm, bọn họ không biết rốt cuộc là ai đi ra, chỉ dựa vào uy thế này đã khiến họ cảm giác không rét mà run.

Như có đại ma viễn cổ sắp từ tế đàn vực sâu lại hiện ra ở chốn nhân gian.

Ma Tổ kinh ngạc hỏi:

- Làm gì vậy?

Gã ngơ ngác nhìn hành động của Lâm Phàm.

Tiểu tử này cầm kiếm và búa làm gì? Đổi tới đổi lui như đang chọn vũ khí.

Lâm Phàm thật sự lựa vũ khí, nghe Ma Tổ hỏi, hắn bâng quơ trả lời:

- Mợ nó, đám kia rất quá đáng, bản phong chủ đang chọn vũ khí, lát nữa họ mà đi ra là ta đánh nát đầu chó của bọn họ ngay!

Lời nói hung tợn như có thù sâu nặng với người ta.

Ma Tổ xoe tròn mắt.

Tiểu tử, ngươi đang tự tìm cái chết.

Bình Luận (0)
Comment