Giữa thiên địa.
Tất cả Chúa Tể bắt đầu hành động.
Xích Diễm Hoàng thả lửa đốt người Lâm Phàm cũng lao vào tranh cướp.
Lâm Phàm khá thất vọng với cảnh này.
Vốn tưởng đám cường giả viễn cổ sẽ xem tiền tài như cặn bã, bây giờ xem ra không phải vậy, họ vẫn sẽ bị thần vật hấp dẫn.
Dù những thần vật này phi phàm, những thần vật trước kia không thể so sánh, nhưng thế thì sao? Lâm Phàm này đây vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị mấy vật ngoài thân này mê hoặc.
Ma Tổ vẫn không cam lòng, dù sao đều là thần vật:
- Tiểu tử, ngươi xác định không đi?
Gã phát hiện những thần vật này hình như có chút không tầm thường.
Lâm Phàm nói:
- Nếu ngươi muốn đi cứ đi một mình, không ai mắng ngươi, tóm lại bản phong chủ không đi.
Đi gì mà đi, thần vật chứ có gì, hắn không thèm để vào mắt. Dù sao mặc kệ là bị ai cướp được thì sẽ có ngày cơ duyên đến, thứ thuộc về hắn vẫn sẽ là của hắn, cuống cuồng lên cũng vô dụng.
Ma Tổ lắc đầu, không nhúc nhích, e rằng không đuổi theo thần vật kịp. Ma Tổ ngước đầu nhìn hư không, hai giới dung hợp, đại đạo viên mãn, gã có cảm giác hơi lạ.
Lâm Phàm bay đi xa:
- Đi!
Hắn phải về tông môn xem tình hình thế nào.
Mợ nó!
Tổn thất nặng nề, vực ngoại giới và thượng giới dung hợp thì đường hầm vô dụng, tài phú kếch xù chưa tỏa sáng chói mắt đã hoàn toàn biến mất.
Ai hiểu thấu cho nỗi đau này?
Ma Tổ nhắc nhở:
- Tiểu tử, lửa trên người của ngươi chưa dập tắt.
Gã phục rồi, bị đốt đến tận lúc này mà hắn không có chút phản ứng nào sao?
Đã ngửi được mùi khét rồi, không biết nên nói cái gì, cạn lời.
Lâm Phàm phất tay:
- Không sao, bản phong chủ đi đây.
Hắn không nói nhiều với Ma Tổ, trực tiếp biến mất ở trong thiên địa.
Ma Tổ phục tiểu tử này.
Gã nhìn về phía phương xa, vẫn thấy lưu luyến. Thần vật, những thứ kia đều là thần vật.
Dù sao tiểu tử này đã đi rồi.
Ma Tổ suy nghĩ một lát, không kiềm được lòng xao động, gã nghĩ còn kịp, nếu may mắn sẽ đụng phải một số thần vật lẻ loi.
Nếu Lâm Phàm có mặt ở đây tuyệt đối sẽ mắng to: Hận Thiên Tiểu Ma Quân, đồ mặt dày!
Phương xa.
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, vực ngoại giới và thượng giới dung hợp hình như bản đồ cũng to hơn, sau này mọi người cùng sinh hoạt trong một giới, bình chướng Đạo cảnh không còn tồn tại.
Đường hầm.
Lâm Phàm đến đường hầm, phát hiện các Chúa Tể đều ngơ ngác đứng bên ngoài.
Đường hầm không còn.
Cốt Vương ôm đầu, rất bất đắc dĩ, rất đau lòng.
Trông thấy Lâm Phàm, Cốt Vương bi thương nói:
- Lâm gia, ngài mau nhìn xem, đường hầm của chúng ta không còn!
Lâm Phàm không lời nào để nói, trong lòng cũng là bi thương ngược dòng thành sông:
- Bản phong chủ biết rồi, vực ngoại giới và thượng giới dung hợp khiến đường hầm biến mất. Đám khốn nạn kia phá hỏng công việc đàng hoàng của chúng ta, tuyệt đối không thể tha thứ!
Cốt Vương giận dữ hỏi:
- Lâm gia, đám khốn nạn kia là ai? Ta đi đánh chết bọn họ!
Cốt Vương này bị Phật Ma Tháp phong ấn lâu như vậy, thật vất vả đi ra, muốn làm người trong sạch, có trái tim làm giàu, giờ mất hết sạch.
Không thể tha thứ cho kẻ phá hoại, nhất định phải chém chết mới được.
Khi Lâm Phàm nói cường giả viễn cổ ra Nguyên Tổ Thâm Uyên khiến đường hầm biến mất thì Cốt Vương ngậm miệng lại, vờ như mình chưa từng nói lời kia.
Hiển nhiên Cốt Vương cũng hơi sợ.
Mợ nó, đó là cường giả viễn cổ, không phải tùy tiện muốn đánh là đánh.
Cốt Vương mờ mịt hỏi:
- Lâm gia nói xem chúng ta bây giờ nên làm cái gì?
Cốt Vương đã quyết định đi theo Lâm gia lăn lộn tới cùng, không nghĩ đến đường ra khác.
Các Chúa Tể đều nhìn về Lâm Phàm, chờ đợi kết quả.
Hình thức hoạt động đường hầm rất khá, cho bọn họ nhìn thấy phát triển tương lai, không cần lang thang, ỷ vào thực lực liều mạng với người.
Chỉ cần cho đầy đủ thời gian, tất cả mọi người tin tưởng mình sẽ thành người có địa vị, thân phận.
Nhưng bây giờ tan biến hết, miễn bàn nữa, lòng họ đắng chát, rất muốn đập chết cường giả viễn cổ đã gây ra chuyện này.
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ? Không sao, có cách rồi, tất cả dọn dẹp đồ đạc đi theo bản phong chủ. Tuy nghiệp vụ đường hầm của chúng ta chết yểu, nhưng trái tim nóng bỏng tràn đầy ước muốn lập nghiệp vĩnh viễn không dập tắt!
Cốt Vương vỗ tay reo lên, nịnh hót không cần tiền:
- Lâm gia nói hay lắm, bá đạo lắm, nói trúng tim đen của ta!
Lâm Phàm cười cười, ra hiệu Cốt Vương đừng kích động.
Lúc này.
Tứ Dục Chi Chủ mang theo Phó Thần Chủ Thần Đình bước tới:
- Xử trí hắn thế nào đây?
Đường hầm đã mất, Du Vân cũng không còn sức hấp dẫn với họ.
Bịch!
Du Vân tê liệt ngã xuống đất, trong mắt không có sự tức giận, thay vào đó là sợ hãi.
Y biết chuyện gì xảy ra, khi không còn giá trị lợi dụng là ngày chết của y.
Du Vân luôn chờ đợi phụ thân đến cứu mình, nhưng chờ tới bây giờ không thấy bóng dáng đâu.
Cốt Vương sờ hai thanh cốt đao sau lưng, rục rịch muốn vung đao chém chết tên này:
- Lâm gia, theo ta thấy giết hắn cho rồi, mang theo chỉ càng vướng víu, không được ích gì.
Lâm Phàm chần chừ:
- Chuyện này . . .
Nên giết chết tên này hay ép giá trị lợi dụng cuối cùng?
Du Vân lập tức cầu xin tha thứ, thừa nhận mình sợ:
- Đừng giết ta! Ta là Phó Thần Chủ Thần Đình, phụ thân của ta là Thần Chủ, ta còn có giá trị lợi dụng, đừng giết ta!
Lúc mới bị bắt thì Du Vân rất kiên cường, nhưng hàng loạt tình huống sau đó khiến y không kiên cường nổi nữa. Y biết đám người này thật sự sẽ giết mình.
Lâm Phàm chợt nảy ý tưởng:
- Các ngươi chỉ biết chém giết, Phó Thần Chủ người ta mang đến nhiều chỗ tốt cho chúng ta, giờ mất đường hầm liền muốn giết người ta hay sao?
Du Vân nghe vậy thở phào, rối rít cảm tạ Lâm Phàm đã không giết mình.
Lâm Phàm nói:
- Mang theo, dù không có đường hầm thì sao? Chúng ta có thể tổ chức hoạt động chuyên dùng để giẫm trứng của hắn, giảm mức thu phí xuống, ít chút là được, coi như kiếm thêm.
Cốt Vương vỗ đầu trọc:
- Có lý, đầu óc của Lâm gia thật thông minh, sao ta không nghĩ tới vậy nhỉ. Cách quá hay, tuyệt vời!
E rằng đời này Cốt Vương không sửa được tật nịnh hót. Nịnh từ lúc còn nhỏ yếu tới khi Chúa Tể đỉnh, khó thể tưởng tượng gã đã bợ đít bao nhiêu người trên đoạn đường này, gã đã nói bao nhiêu lời khiến người nghe đỏ mặt.
Với Lâm Phàm thì Cốt Vương không phải nịnh bợ, gã toàn nói lời thật.
Du Vân choáng váng trước quyết định này.
Thật là lòng dạ độc ác, vẫn muốn lợi dụng y, còn dùng cách giá rẻ giẫm lên y.
Còn mặt mũi nào?
Nhưng ý nghĩ chờ phụ thân đến cứu vẫn còn đó, y không bỏ được.
Lâm Phàm phất tay:
- Đi, đến tông môn của bản phong chủ. Yên tâm, đi theo bản phong chủ lăn lộn bảo đảm các ngươi ăn ngon uống say. Đám cường giả viễn cổ kia phá hủy đường hầm của chúng ta, không chém chết đám khốn kiếp này thề không làm người!
Hắn mang theo đám Chúa Tể như sói như cọp lao về phía xa.
Viêm Hoa tông.
Các đệ tử đều ngẩn ngơ.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc nãy đất rung núi chuyển, trời sụp đất nứt, bầu trời xám tro, sấm chớp đì đùng, chất lỏng màu xám trút xuống từ hư không vỡ vụn.
Hù chết người.
Huyết Ma Đế làm cường giả Chúa Tể, dù bị phong ấn thời gian dài nhưng có kiến thức phi phàm.
Huyết Ma Đế lẩm bẩm:
- Đây là vực ngoại giới và thượng giới dung hợp, sao làm được?
Trong thời gian này Huyết Ma Đế đã lành vết thương, cách cảnh giới Chúa Tể đỉnh không xa, có lẽ qua tầm vài ngày là đến.
Vực ngoại giới và thượng giới dung hợp làm Thanh Oa ngẩn ngơ, sự việc vượt sức tưởng tượng của nó.
Thanh Oa thầm nghĩ:
- Tình huống này cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Việc gì đều có nguyên nhân, chắc xảy ra chuyện lớn, nhưng Thanh Oa nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ.
Bên trên Viêm Hoa tông bỗng chấn động hư không, dấu hiệu cường giả đến, không chỉ một vị cường giả.
Lâm Phàm nói:
- Đây là tông môn của bản phong chủ, các ngươi ở tạm một thời gian đi, đợi tình huống bên ngoài dần ổn định rồi chúng ta lại làm việc.
Chỉ có Lâm Phàm dám mang theo một đám Chúa Tể làm việc, những người khác không có năng lực lớn đến vậy.
Cửa sơn môn.
Từ Đại Pháo không hụt hơi chút nào, dù xuất hiện rất nhiều cường giả lạ mặt nhưng gã ngửi được mùi của sư huynh, miễn có sư huynh thì chẳng sợ gì.
Từ Đại Pháo hét to:
- Sư huynh trở về!
Các đệ tử sợ hãi tình huống chưa biết đều reo lên.
Sư huynh trở về thì an toàn rồi.
Cốt Vương hỏi:
- Lâm gia, đây là tông môn của ngài?
Thần niệm của gã tràn ra, lòng thầm nghĩ tông môn này hơi yếu, tuy bên trong có hơi thở cường giả nhưng không hợp với tông môn này.
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừm!
Cốt Vương điên cuồng bợ đít:
- Ôi chao, lợi hại, không uổng là tông môn của Lâm gia, khí thế bàng bạc, mắt thường có thể thấy đại khí vận ngưng tụ bên trên tông môn, không tầm thường chút nào, đúng là tông môn bồi dưỡng ra cường giả như Lâm gia.
Đông Dương Đế liếc nhìn Cốt Vương, ánh mắt lấp lóe cảm xúc phức tạp.
Nịnh hơi lố, mở mắt nói dối.
Thực lực tổng hợp của Viêm Hoa tông mà mạnh khỉ gì? Nếu không có lão ca ở thì Chúa Tể giơ tay có thể đập bẹp tông môn như vậy.
Đông Dương Đế chưa biết sự khủng bố của tổ ba người bình yên.
Lâm Phàm thông báo một chút rồi lao tới chỗ lão sư:
- Sư đệ, đây đều là bằng hữu của sư huynh, hãy chiêu đãi cho tốt, sư huynh đi tìm trưởng lão.
Đây xem như thiên địa biến động, đệ tử bình thường tự nhiên có chút sợ hãi, nhưng chỗ tốt cũng nhiều.
Không có bình cảnh tu vi, Đạo cảnh không còn là đỉnh.
Cộng thêm trong thời gian này Lâm Phàm không ngừng vận chuyển tài nguyên cho tông môn, tu vi của các sư đệ, sư muội chắc chắn là một ngày ngàn dặm.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm kể tình huống gần đây cho lão sư, cường giả viễn cổ Nguyên Tổ Thâm Uyên xuất hiện khiến lão sư hơi bất ngờ nhưng không quá kinh sợ.
Thiên Tu nhắc nhở:
- Vậy đồ nhi hãy cẩn thận, nên tránh cường giả viễn cổ thì nhớ tránh mặt họ.
Đồ nhi nhắc đến cường giả viễn cổ thì chắc chắn hắn sẽ đấu cứng với người ta, khỏi đoán cũng biết.
- Lão sư yên tâm, trong lòng đồ nhi hiểu mà.