Hắn mang theo Dục Cửu Nguyên đi ra.
Vì giải quyết tên này hại hắn hơi đau não, may mà giải quyết vụ việc hoàn mỹ.
Ma Tổ lại gần hỏi thăm:
- Tiểu tử, ở bên trong lâu như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Khi thấy Dục Cửu Nguyên thì Ma Tổ sửng sốt, sao tên này ở bên trong? Bóng dáng vừa rồi là y?
Nhưng biểu hiện của Dục Cửu Nguyên khiến người khó hiểu, y sợ hãi rụt rè đứng sau lưng Lâm Phàm, hình như rất sợ hãi.
Lâm Phàm làm biếng nói nhiều:
- Không có gì, chuyện nhỏ, đi, chúng ta trở về.
Bốn cường giả viễn cổ chạy trốn là chuyện bình thường, nếu đối phương còn tới nữa sẽ ăn đòn.
Ma Tổ không biết nên nói cái gì với Lâm Phàm.
Chuyện nhỏ?
Mợ nó.
Cái này mà bảo là chuyện nhỏ thì còn thứ gì là chuyện lớn?
Thần vật Thiên Đình đã thu nhỏ, chỉ cỡ lòng bàn tay, dung nhập vào người Dục Cửu Nguyên.
Tuy cuối cùng Dục Cửu Nguyên vẫn trở thành chủ của Thiên Đình nhưng không sao, đã bị bao phủ trong nỗi sợ Lâm Phàm, y sẽ dốc sức vì Viêm Hoa tông.
Đám Chúa Tể ẩn núp xung quanh thấy thần vật biến mất, cường giả viễn cổ cũng chạy mất dép thì họ còn ở đây làm gì? Có thể gây sóng gió được sao? Đương nhiên chạy trốn thật nhanh rồi.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời hét to:
- Các vị sư đệ, sư muội, ra nhanh nào! Chúng ta sắp đổi địa bàn!
Lúc này, ai đang tu luyện hay ‘tập thể dục’ đều nhanh chóng chạy ra.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía hư không, hoang mang không hiểu sư huynh nói vậy là có ý gì.
Đổi địa bàn?
Thế là thế nào?
Cốt Vương thấy Lâm gia cùng Ma gia trở về, trong lòng có linh cảm hai vị gia đi ra ngoài chắc chắn có thu hoạch lớn lao.
Cốt Vương hỏi:
- Lâm gia, lần này ra ngoài có phải được thu hoạch rất lớn?
Trong lòng gã rạo rực lên.
Lâm Phàm cười nói:
- He he, đợi lát nữa hãy nhìn kỹ.
Cốt Vương gật đầu nói:
- Biết rồi, Lâm gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ!
Tâm tình Cốt Vương hơi kích động, Lâm gia kêu gã nhìn kỹ thì đương nhiên là sắp phát sinh chuyện gì ghê gớm.
Các Chúa Tể đi theo Lâm Phàm làm ăn trong khoảng thời gian này chán muốn đập ruồi. Tuy hoạt động giẫm trứng Phó Thần Chủ Thần Đình khá là viên mãn, nhưng không cách nào so sách với ích lợi từ đường hầm, cách biệt trên trời và dưới đất.
Thiên Tu xuất hiện:
- Đồ nhi, đang yên lành tại sao phải đổi chỗ?
Sau khi đồ nhi trở về từ bên ngoài liền bảo đổi nơi ở, khiến Thiên Tu hơi thắc mắc.
Đồ nhi lại làm chuyện gì ở bên ngoài?
Đừng nói là cướp địa bàn của người ta nhé?
Mặt ngoài không nói rõ nhưng đa số thần vật trong toàn tông môn đều là đồ nhi từ bên ngoài mang về, nói dễ nghe một chút là lấy, còn lấy bằng cách nào thì ai chẳng ngầm hiểu?
Lâm Phàm trả lời:
- Lão sư, lần này có thể đến chỗ hoàn cảnh tốt hơn, Viêm Hoa tông hơi xập xệ.
Tạm thời Thiên Tu không hiểu ý của đồ nhi, lão cũng thấy Dục Cửu Nguyên run cầm cập sau lưng đồ nhi.
Người xa lạ này là ai?
Hình như rất là sợ hãi đồ nhi của lão.
Thanh Oa từ phương xa nhảy đến, Khương Sinh đi theo ở phía sau. Trong thời gian này Thanh Oa không mấy dễ chịu, tinh thần hay trạng thái đều khá tệ.
Thanh Oa xưng hô Lâm Phàm từ kẻ bỏ mạng đã đổi thành chủ nhân:
- Chủ nhân lại đi nơi nào?
Chuyển biến này thật sự không dễ dàng, có lẽ vì trải qua sự kiện Nữ Đế.
Thanh Oa đang bận suy nghĩ thì Khương Sinh chủ động đến gần, bị Thanh Oa mắng xối xả:
- Khương Sinh, biến sang bên đi!
Phiền chết người!
Giờ phút này.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Tất cả nhìn kỹ, đừng chớp mắt, sau này địa bàn của Viêm Hoa tông chúng ta sẽ đổi sang nơi cao cấp hơn!
Lâm Phàm liếc một cái, Dục Cửu Nguyên run rẩy gọi ra Thiên Đình.
Trong phút chốc muôn vàn ánh sáng bao phủ thiên địa, dị tượng làm các đệ tử trợn mắt há hốc mồm như thấy thứ gì ghê gớm.
Thiên Đình không ngừng biến lớn.
Kiến trúc nguy nga giấu trong đám mây trắng, trông bí ẩn khó lường, còn có dãy núi khảm trong tầng mây tăng thêm cảm giác bí ẩn.
- Đây là cái gì?
Tất cả mọi người chỉ có suy nghĩ này.
Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng gặp kiến trúc như vậy, nhìn thoáng qua đã khiến người sinh lòng sợ hãi.
Thiên Tu há hốc mồm, tuy lão làm lão sư của Lâm Phàm, biết đồ nhi của mình tài giỏi cỡ nào nhưng vẫn bị bất ngờ đến nỗi mắt tròn mắt dẹt.
Trời ạ, lần này đồ nhi bảo bối ra ngoài đã làm chuyện gì mà mang về đồ vật kinh người đến vậy?
Dù chưa đi vào nhưng Thiên Tu cảm giác nơi bí ẩn này có diệu dụng khiến người không dám tin.
Có đệ tử không kiềm được nỗi lòng hưng phấn hỏi:
- Sư huynh, đây là nơi chúng ta sẽ ở về sau hả?
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Đúng rồi, sau này chúng ta sẽ ở trong đó. Ta hỏi các ngươi, có phải cảm giác muốn lên trời không?
Thiên Đình lơ lửng giữa không trung, cảm giác rất bí ẩn, khiến người cảm thấy như mình là chúa tể cả thiên địa.
Bọn họ làm đệ tử Viêm Hoa tông, đã thói quen chịu cực khổ, giờ nhìn thấy địa bàn Thiên Đình kinh người như vậy làm trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Dục Cửu Nguyên tràn ngập sợ hãi với Lâm Phàm, nhưng khi thấy Thiên Đình thì lòng y hơi dao động.
Nó là của y, nhưng y rất rõ ràng bây giờ Thiên Đình đã không thuộc về mình.
Khi thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì Dục Cửu Nguyên sợ đến ướt quần, gục mặt xuống, những ý tưởng không tốt đẹp đều bị bóp tắt ngay.
Hễ nhìn Lâm Phàm là lòng Dục Cửu Nguyên tràn ngập nỗi sợ, muốn xóa bỏ cảm xúc đó cũng không thể.
Các đệ tử Viêm Hoa tông nghe được sư huynh khẳng định thì cả đám rống lớn.
- Sư huynh lợi hại!
- Sư huynh vạn tuế!
Cả đám mặt mày hồng hào, sự hưng phấn, kích động không phải giả vờ.
Tràn đầy cảm giác vinh dự.
Đây là sư huynh vô địch nhất trong lòng họ.
Nhiều đệ tử thầm may mắn, lúc trước khi Viêm Hoa tông còn nghèo khó thì họ không bỏ cuộc, nếu khi ấy không kiên trì có lẽ đã không chờ đến thời gian khiến người khác muốn ghen tị cũng không ghen tị được.
Thánh Đường tông.
Đám người Thánh Chủ rất bất ngờ:
- Bên Viêm Hoa tông xảy ra chuyện gì vậy?
Ánh sáng kia chói lòa, khí thế quá kinh người.
Nhìn Thánh Đường tông như mặt trời xế chiều, Thánh Chủ rất bất đắc dĩ.
Dù khẩu hiệu kêu vang động trời nhưng chẳng được ích gì.
Thần Trật quân chủ khiến người tuyệt vọng, dẫn đầu các đệ tử đánh bạc, từ sáng sớm đến tối muộn, trong chỗ của gã chưa bao giờ ngừng nghỉ. Nhiều đệ tử đánh cược đến táng gia bại sản, bị đòi nợ suýt tự sát.
Ngẫm lại thật khiến người không dám tin.
Một vị quân chủ bị các đệ tử đòi tiền, nói ra ngoài có ai tin không?
Hơn nữa càng làm cho Thánh Chủ tuyệt vọng là tu vi của Thần Trật không còn tiến bộ nữa, đến tận bây giờ vẫn chỉ là Thần cảnh.
Chế Tài thì càng miễn bàn, không biết bắt đầu từ bao giờ quen thói mắng chửi người, nhiều đệ tử không chịu nổi nhục mã lặng lẽ rời khỏi chốn đau lòng Thánh Đường tông.
May mắn tu vi của Chế Tài hơi tiến bộ, chứ không thì Thánh Chủ muốn chết cho rồi.
Thâu Thánh Lôi Đình trộm cướp tài vật của tông môn bị người bắt ngay tại trận, dù vậy vẫn không làm gã sửa tật này, nhiều đệ tử bị trúng chiêu, tài phú mất sạch không thấy tăm hơi.
Lòng người bàng hoàng.
Thánh Đường tông xuống dốc đã là sự thật không thể sửa đổi.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ, dị cảnh chỗ Viêm Hoa tông rất kinh người, chúng ta đi xem thử đi.
Làm tùy tùng trung thành của Thánh Chủ, Đán Ác Quân Chủ biết làm chuyện gì mình nên làm, cũng ghét cay ghét đắng đám quân chủ hại tông môn lùi bước, rất muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Thánh Chủ lặng im, ngại đi Viêm Hoa tông.
Chênh lệch quá lớn, không còn mặt mũi nào.
Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ đứng ở biên giới Đan giới nhìn về Viêm Hoa tông ở phía xa, khi Thiên Đình vừa xuất hiện thì lão cảm nhận được ngay.
Cửu Sắc lão tổ hơi tò mò:
- Hình như là thứ ghê gớm.
Cửu Sắc lão tổ rất muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Phàm, nhưng đoạn thời gian trước lão đã vô tình từ chối yêu cầu xin đan dược của hắn, giờ qua đó thì hơi không hay.
Cửu Sắc lão tổ vẫn không nhịn được lòng tò mò, sai khiến Lạc Vân thần nữ đi xem tình hình:
- Lạc Vân, ngươi đi Viêm Hoa tông nhìn xem có chuyện gì.
Lạc Vân cười khẽ, nàng biết rõ ý đồ của lão tổ.
Lạc Vân nhẹ nhàng bước đi.
Chốc lát sau, Lạc Vân trở về, nói cho Cửu Sắc lão tổ biết cảnh tượng mình trông thấy, lão sợ ngây người.
Cung điện lơ lửng trên không trung?
Trời ạ, Lâm phong chủ lại phát tài làm giàu trở về.
Không được, phải đi xem thử!
Cửu Sắc lão tổ không quên mang theo ít đan dược.
Viêm Hoa tông.
Thiên Đình bay trên cao.
Lâm Phàm dẫn đầu đưa các đệ tử vào trong.
Đối với các sư đệ, sư muội thì đây là kiến trúc hút hồn người mà từ xưa đến nay họ chưa từng thấy.
Quá đẹp.
Quá nguy nga.
Nếu không phải tự thể nghiệm, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi hãy nói thật với vi sư đi, thứ này lấy đâu ra?
Đẳng cấp của đồ nhi đã tăng lên, không ngờ lần này trở về mang theo đồ vật kinh người như vậy.
Lâm Phàm chỉ vào Dục Cửu Nguyên run cầm cập:
- Cái thứ này là của hắn, nhưng đồ nhi cảm giác người này không làm được gì nên khuyên bảo, nói đạo lý lớn cho hắn nghe, hắn đã ngộ ra, quyết tâm đi theo đồ nhi lăn lộn. Lão sư cũng biết tính tình của đồ nhi lương thiện, bị người ta cầu xin là sẽ mủi lòng đồng ý, nên cho hắn đi theo.
Thiên Tu nhìn Dục Cửu Nguyên, thấy thế nào cũng không giống như y thật sự ngộ ra, cảm thấy y bị người đánh một trận tơi bời, bị đánh sợ thì đúng hơn. Không thấy khi đối phương nhìn đồ nhi của lão thì sợ chết khiếp, hồn vía lên mây à?
Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm:
- Đồ nhi, hai sư đồ chúng ta không nói lời xa lạ, vi sư rất hiểu đồ nhi, không hỏi nhiều nữa.
Đồ nhi bảo bối của lão chưa bao giờ nói lời thật.
Lâm Phàm cười cười, không nói nhiều, lão sư hiểu hắn thì tốt rồi.
Tấm khăn che bí ẩn bao trùm Thiên Đình dần bị vén lên.
Lâm Phàm đi ngang qua lôi trì bỗng dừng bước lại.
Thiên Đình lôi trì.
Thánh địa tu luyện.
Các sư đệ, sư muội mà tu luyện trong chỗ này thì ghê gớm.
Không tệ, không tệ.
Rất tốt.
Dục Cửu Nguyên thì khóc không ra nước mắt, dù y sợ hãi Lâm Phàm nhưng vẫn còn lý trí.
Đồ vật thuộc về y đã vuột mất.