Sau khi trở về, mặt Cửu Sắc lão tổ tươi như hoa, luôn lẩm bẩm:
- Không lỗ, đợt này không lỗ.
Đối với Cửu Sắc lão tổ thì đây đúng là không lỗ chút nào, đầu tư rất ổn. Tuy mất một trăm viên đan dược nhưng mọi thứ đều đáng giá.
Thiên Đình rất lớn, những dãy sơn mạch kia càng là vua trong núi, có mấy ngọn núi cho lão ngửi được mùi đại đạo đan dược mà Đan giới không có.
Nhưng lão không tham lam, chọn một ngọn núi đã rất tuyệt rồi.
Đông Dương Đế thấy cũng rất thèm.
Gã tự nhận mình là huynh đệ thân thiết với Lâm Phàm nên cũng dời Phượng Hoàng đảo đến Thiên Đình.
Đương nhiên Đông Dương Đế chọn một nơi khá xa.
Có nhiều nữ nhân quá thì làm sao chú ý cho hết, Đông Dương Đế phòng hờ ông hàng xóm bên cạnh trước khi có gì xảy ra.
Hoàn cảnh Thiên Đình rất tốt, các thê tử của Đông Dương Đế đều rất vừa lòng, cảm giác đã đến cảnh tiên cõi trần.
Với các đệ tử Viêm Hoa tông thì cấp độ sinh hoạt của họ đã nâng cao nhiều, đến trình độ người thường không thể tưởng tượng.
Vùng đất cuối phương tây.
Phật quang lan ra ức vạn dặm bao phủ thiên địa.
Tất cả tông môn xung quanh bị phật quang này bao phủ, bị bắt buộc độ hóa, phật lực hùng hồn không thể ngăn cản xuyên thấu lòng người, gieo hạt giống trong lòng mọi người.
Hạt giống này chui từ dưới đất lên, lấy tâm huyết làm chất dinh dưỡng, lấy máu thịt làm căn cơ, bài trừ vọng tưởng trong lòng họ, mỗi ngày lạy về phía tây phương.
Thế giới Tây Phương Cực Lạc.
Trong vạn phật ủng hộ, một bóng dáng ngồi xếp bằng trên đài sen vàng, tỏa phật quang chói lòa hiện ra.
- Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma.
Vạn phật ca tụng, phật niệm quấn quanh trên trời, ngưng tụ thành phật lực không thể xóa nhòa.
Nếu có tâm ma xâm lấn sẽ bị phật nguyện nồng đậm này độ hóa, trở thành tâm phật.
Người ngồi ngay ngắn trên đài luyện hóa là Phật Ma.
Cơ duyên của y đã đến, ngồi trên đóa hoa sen tịnh thế nở khắp nơi, dáng vẻ trang nghiêm.
Phật Ma thầm hưng phấn:
- Sướng!
Tuy khuôn mặt Phật Ma nghiêm túc nhưng trong bụng cười thầm, y không ngờ lại có cơ duyên rơi xuống đầu mình.
Trải qua chuyện kia, Phật Ma Tháp tan biến, từ nay về sau không còn Phật Ma Tháp. Phật Ma đành mang theo mấy vị Đại Tôn còn lại rời xa nguy cơ, rời xa Lâm Phàm, rời xa hết thảy tranh đấu.
Có câu nói khá hay.
Ta muốn điệu thấp, nhưng thực lực không cho phép.
Đã trốn đến nơi xa xôi như vậy mà thần vật vẫn nện vào trán y.
Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ.
Hiện giờ y là chủ của Tịnh Thổ, đứng đầu vạn phật.
Một viên xá lợi dung nhập vào người, Nam Mô A Di Đà Phật, xá lợi của người sáng tạo Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ này đại biểu Phật Chí Tôn của vạn phật.
Phật Ma đã hiểu một điều, công pháp y tu luyện đã từ nơi này lưu truyền ra ngoài.
Tất cả phật trên cõi đời đều là tôn phật nơi đây.
Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma lẩm bẩm, trong mắt lóe tia sáng hưng phấn:
- Có lẽ cơ hội báo thù tới rồi!
Giờ y là chủ của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ nên sẽ không biểu hiện tức giận lên nét mặt, khuôn mặt vẫn hiền lành từ bi, lấy mặt thiện đối với sinh linh vạn vật, lấy phật pháp cao sâu độ hóa vạn vật trên cõi đời.
Còn công pháp đã tu luyện, giờ nhìn lại đúng là rác rưởi, Phật Ma gì đó vớ vẩn.
Dung hợp xá lợi của Nam Mô A Di Đà Phật, tu luyện pháp môn cao nhất của phật đạo mới là con đường đúng đắn, còn lại đều không đáng nhấc lên.
- Phật Ma . . .
Kim Phật Đại Tôn xếp bằng ở vị trí đầu tiên bên tay phải của Phật Ma:
- Phật Ma . . .
Kim Phật Đại Tôn mới thốt lời đã bị Phật Ma liếc xéo.
Nói gì thế?
Kim Phật Đại Tôn phát hiện nói sai, vội vàng sửa lời:
- Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma.
Gọi sai danh hiệu chắc chắn chọc giận Phật Ma, ngày nay đã khác xưa, y là Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma, cho rằng danh hiệu trước kia là sỉ nhục, không đáng giá nhắc tới.
Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma mở miệng, âm thanh như chuông to, miệng phun phật hoa bao phủ toàn bộ Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ:
- Thế gian bây giờ đầy tà ma làm loạn, lẽ ra chúng ta nên xả thân hàng ma, lan truyền rộng chân ý của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, độ hóa sinh linh trên thế gian, một lòng từ thiện, chứng được chính quả.
Các đệ tử xếp bằng ở phía dưới gật đầu.
Tuy chiếm được Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, nhưng bọn họ vẫn là chính mình, có nhiều người bị Phật Ma dụ vào cho đủ số người.
Có đệ tử dò hỏi:
- Nam Mô Thượng Cổ Phật Ma, ma là ai?
Bọn họ đã đi lên quỹ đạo, nơi đây do thần vật biến ra, hít một hơi phật khí, cảm giác tu vi tăng tiến. Phật Ma khống chế Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ càng có thể điểm hóa người khác, thành tựu quả vị vốn có của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ.
Phật Ma đã thói quen được địa vị như bây giờ, cao sâu khó lường nói:
- Ma ở phương xa, cũng ở trước mắt, ma có Ma Tổ, Lâm Phàm, hai người này gây . . .
Phật Ma chưa nói hết câu đã diễn ra cảnh kinh người.
- A!
Kim Phật Đại Tôn, Lâu Vọng Đại Tôn, Vĩnh Hằng Đại Tôn, Yên Ma Đại Tôn ôm đầu la hét, mới rồi bảo tướng trang nghiêm đều tan thành mây khói, người run bần bật, ánh mắt sợ hãi.
Có người còn trốn sau phật vị màu vàng, hãi hùng liếc quanh.
Lâm Phàm, cái tên này tựa như ác mộng trong lòng họ, nghe tên thôi đã run cầm cập, nhìn thấy người thật sẽ chạy trối chết, sợ hãi ướt quần.
Phật Ma sửng sốt:
- Cái này . . .
Chuyện gì đây? Đang yên lành sao bỗng ra nông nỗi này?
Mấy vị này đều là tám Đại Tôn của y, là lực lượng nòng cốt của Phật Ma Tháp.
Dù bây giờ Phật Ma có được Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ thì tám Đại Tôn vẫn là trụ cột vững vàng.
Điều đáng sợ là mới nhắc tên hai người đã làm họ run như cầy sấy thì tiếp theo sẽ làm ăn được gì đây?
Phật Ma chú ý ánh mắt của những người xung quanh, có nghi ngờ, có tiếc nuối.
Phật Ma ho nhẹ một tiếng, hy vọng lấp liếm cho qua cảnh lúng túng này. Phản ứng của tám Đại Tôn khiến y thất vọng, rất muốn đè họ xuống đất hành hung một trận.
Chuyện gì đây? Mới nói tên đã sợ thế này rồi, có cần làm quá vậy không?
Các ngươi là tám Đại Tôn!
Phật Ma đâu biết rằng từ khi tám Đại Tôn bị Lâm Phàm đánh nhừ tử thì sợ hãi dồn nén trong lòng, tan vỡ thần kinh.
Một lúc lâu sau, sợ hãi tan biến trong lòng tám Đại Tôn.
Tám vị Đại Tôn ngồi xếp bằng ở chỗ kia, miệng niệm phật hiệu, bình tĩnh tâm linh.
Cái tên Lâm Phàm đã bị họ quên đi, nhưng làm ơn đừng nhắc lại nữa.
Vĩnh Hằng Đại Tôn mở miệng nói:
- Nên trừ tai họa thế gian là Ma Tổ.
Các Đại Tôn khác gật gù hùa theo:
- Ừm, lời ấy có lý.
Nhưng họ quyết không nhắc đến cái tên Lâm Phàm, đó là cấm kỵ với tám Đại Tôn.
Phật Ma nhíu mày, luôn cảm giác có gì đó kỳ kỳ.
Nhưng không quan trọng.
Hôm nay không giống ngày xưa, Phật Ma được xá lợi của Nam Mô A Di Đà Phật trợ giúp, luôn cố gắng tăng tiến tu vi, đã đến đỉnh cao cảnh giới, Hỗn Nguyên cảnh.
Tuy mới chỉ là sơ kỳ, còn hơi chênh lệch với đám cường giả viễn cổ, nhưng mượn nhờ phật nguyện của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ cho y đủ sức mạnh đánh với họ.
Phật Ma thầm nghĩ:
- Xem ra không thể dựa vào bọn họ, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phật Ma chưa hoàn toàn đào móc ra tất cả bí mật của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, trong đoạn thời gian này phải nằm gai nếm mật, cố gắng tăng cao tu vi, khi thực lực lên tới đỉnh rồi sẽ là lúc báo thù rửa hận.
Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật lần cuối rất khác với ngày xưa, đa số đều là địa bàn.
Hơn nữa lần này không phải người khác lựa chọn thần vật, mà là thần vật lựa chọn người thừa kế.
Phật Ma là người thừa kế Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ.
Y không biết những thần vật khác thế nào, nhưng đã sớm phái người đi các nơi tìm hiểu tin tức, xem coi có ai cũng nhận được thần vật không.
Phật Ma muốn tranh cướp, nhưng nếu đối phương cũng được thần vật địa bàn giống như vậy thì đành bắt tay làm quen, nếu tranh cướp sẽ rất nguy hiểm.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm ở trong tông môn khá lâu rồi.
Thiên Đình đã đi lên quỹ đạo, rất nhiều đệ tử tìm tòi bí mật trong Thiên Đình.
Lâm Phàm lười quan tâm mấy chuyện này, phát hiện cái gì thì tùy họ, không giúp gì được cho hắn.
Dục Cửu Nguyên là người thảm nhất trong số những người có được thần vật.
Trơ mắt nhìn thần vật bị người sử dụng, y chỉ có thể làm người gác cổng.
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, bây giờ đệ tử tông môn đã vào Thiên Đình hết rồi, nhưng nhóm Hoàng sư đệ đang bế tử quan.
Lữ Khải Minh luôn quản lý Vô Địch phong thay mặt Lâm Phàm, giờ địa bàn Vô Địch phong lại to ra, gã càng bận rộn hơn.
Nhưng với Lữ Khải Minh thì quản lý sơn phong thay sư huynh khiến gã rất vui vẻ.
Lâm Phàm suy tư, nhóm người này dữ dội thật, khi Nguyên Tổ vực chưa dung hợp đã bế quan, hiện giờ Nguyên Tổ Thâm Uyên bùng nổ đến mức này mà họ vẫn không xuất quan.
Đừng bảo là chưa vô địch thì không chịu ra nhé?
Lâm Phàm nói:
- Mặc kệ đi, bọn họ có con đường riêng muốn đi thì cứ để mặc họ đi tới đích.
Lâm Phàm cảm giác rất có thể đúng như đã đoán, mấy vị sư đệ luôn bế quan, chẳng biết bế quan đến khi nào, sắp được một, hai năm rồi, ngẫm lại thấy hơi sợ.
Lữ Khải Minh đáp:
- Biết rồi sư huynh.
Lữ Khải Minh tôn sùng Lâm Phàm đã lên đến đỉnh điểm, nếu ai nói xấu hắn ở trước mặt gã thì gã sẽ cầm dao chém người.
Một số cường giả Chúa Tể như Cốt Vương được xếp vào ở Diệu Nham cung.
Thiên Cung có ba mươi sáu cung, hầu như bỏ trống.
Chưa đi vào, từ xa đã nghe tiếng ồn ào, còn có mùi rượu bay tới.
- Nào nào, các huynh đệ, chúng ta cạn!
Chưa thấy mặt, nghe giọng nói là biết của Cốt Vương.
Lâm Phàm đi vào thấy một đám người ngồi ở chỗ đó, trước mặt trưng bày món ngon vật lạ. Bọn họ là Chúa Tể, cũng là khách nhân, Lữ Khải Minh chiêu đãi rất tốt, không thể để sư huynh mất mặt.
Cốt Vương nhìn thấy Lâm Phàm thì siêu hưng phấn, hơn hẳn trước kia:
- Lâm gia đến rồi!
Cốt Vương chạy lại khoác vai Lâm Phàm:
- Lâm gia, ta không muốn nói nhưng đời này việc ta làm giỏi nhất là theo Lâm gia lăn lộn!
- Ngươi uống say rồi hả Cốt Vương?
- Đâu có, nếu ta uống say sẽ là chó.
- Cốt Vương, chó sủa thế nào? Biểu diễn cho các huynh đệ xem chơi.
- Gâu gâu!
- Hay quá!
Lâm Phàm bất đắc dĩ, đây mà là biểu hiện của cường giả Chúa Tể sao?
Cốt Vương rất dữ dội, gã đè Lâm Phàm ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói:
- Lâm gia, nói cho Lâm gia biết một việc, mới rồi chúng ta bàn bạc, muốn xin một chức vị khách khanh trong Viêm Hoa tông được không?
Lâm Phàm nói:
- Được chứ, không thành vấn đề, thề hiệu trung với Viêm Hoa tông là được.
Hắn cầu còn không được, tông môn có rất ít vũ lực cấp cao.
Đương nhiên phải thề đã, lỡ ngày nào hắn vắng mặt mà đám người kia đột nhiên phản bội thì không ai trấn áp được.
Nhóm Cốt Vương muốn ở lại Viêm Hoa tông chắc vì bị Thiên Đình hấp dẫn.