Sí Hoàng quỳ dứt khoát, không do dự.
- Ài, vốn tưởng ngươi là một vị hảo hán, không ngờ cũng giống những người khác, chỉ hơi khôn lõi chút.
Lâm Phàm nói lời này khiến Sí Hoàng đã tuyệt vọng càng muốn tự tử.
Giống những người khác?
Khôn lõi?
Có ai biến thái như ngươi không?
Trời phạt , đây là trời phạt!
Vậy mà không sợ hãi chút nào, thậm chí muốn chết chung, trong não của hắn có hố, một cái hố to!
Sí Hoàng ngẩng đầu, phát hiện tên này đứng trước mặt gã đang ma sát ngón tay, động tác hơi bị oách, gã không hiểu.
Sí Hoàng nghệch mặt ra, ngửa đầu nghi hoặc hỏi:
- Làm gì vậy?
Lâm Phàm liếc Sí Hoàng, một ánh mắt làm gã sợ hãi bối rối.
Gã có làm gì đâu? Có chuyện gì không thể nói rõ ra sao? Cứ phải dùng tiếng lòng là thế nào.
Lâm Phàm rất tuyệt vọng với Sí Hoàng, động tác tay đơn giản đến vậy mà không hiểu, ngu chưa từng thấy.
Hết cách, hắn đành nói thẳng:
- Sí Hoàng, ngươi đã trở thành thú cưỡi của Viêm Hoa tông thì tài phú đã vô dụng với ngươi, lấy ra sung công đi.
Sí Hoàng nghe câu này suýt nghẹt thở.
Thật là tàn nhẫn.
Thật là khủng khiếp.
Theo tình huống bình thường, khi đối mặt chuyện như vậy tự nhiên là không khuất phục, phải lấy dũng khí lớn lao ra chống lại đối phương.
Nhưng hiện thực tàn khốc.
Sí Hoàng nộp hết gia sản ra.
Toàn bộ gia sản của một cường giả viễn cổ rất là phong phú, nếu người thường lấy được sẽ bay vọt lên trời.
Lâm Phàm không hứng thú với tài phú của cường giả viễn cổ, ném vào trữ vật giới chỉ.
- Sí Hoàng, mang theo con dân của tông ta trở lại Viêm Hoa tông.
Đây đều là con dân của Viêm Hoa tông, sắp xếp họ ở gần tông sẽ an toàn hơn nhiều. Đã có nhiều thành trì quay quanh Viêm Hoa tông, một số thôn trang còn rải rác bên ngoài, chờ lần này trở về sẽ sai đệ tử tông môn ra ngoài thông báo một tiếng.
Sí Hoàng không dám chống cự, đã thề rồi, dù muốn chống đối cũng không có bản lĩnh đó.
Sí Hoàng cúi thấp cái đầu cao ngạo:
- Vâng.
Gã là cường giả Hỗn Nguyên cảnh, càng là đỉnh cao thời kỳ viễn cổ nhưng bây giờ bị một hậu bối trấn áp, mất hết sĩ diện, mặt mũi.
Rất nhanh.
Sí Hoàng mang theo các thôn dân rời đi.
- Thoải mái, cường giả viễn cổ khỉ gì, khi gặp phải Lâm Phàm này vẫn sẽ quỳ!
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, hắn thật oách, không gặp địch thủ.
Không gian xung quanh bỗng yên tĩnh, hơi đặc quánh, như có sức mạnh huyền diệu rót vào, phong tỏa ngăn chặn thiên địa.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm giữa trời:
- Kẻ nào láo vậy, phong tỏa không gian là muốn làm cái gì? Nếu muốn chơi bản phong chủ thì mau chạy ra đây, đừng giả bộ rùa đen rút đầu!
Cảm giác này hơi vi diệu, hình như có kẻ dám sinh sự với hắn, thật là không biết chữ chết tàn nhẫn cỡ nào.
Vang tiếng trầm đục.
Hư không vỡ ra hình thành một đường hầm, một bóng người chậm rãi bước tới.
Bóng người khoác trường bào, đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra hơi thở quỷ dị, có dòng khí màu xám quấn quanh.
Lâm Phàm hơi bất ngờ:
- Tên này là . . .?
Sau đó hắn kêu lên:
- Thì ra là đàn bà.
Lâm Phàm thấy ngực áo đối phương nhô lên, không thể nào là cơ ngực, chỉ có phụ nữ vóc dáng đẫy đà mới làm nó phồng lên như vậy.
Khôi Lỗi lão tổ đến, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không chút biểu tình.
- Sát ý.
Cánh mũi Lâm Phàm hít hà, ngửi được mùi sát ý tỏa ra từ thân thể đối phương, mùi sát ý tuy nhạt nhẽo nhưng không nhầm được.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Ngươi muốn giết ta?
Khôi Lỗi lão tổ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, ánh mắt giấu dưới lớp mặt nạ quan sát hắn cẩn thận, không nhìn ra có chỗ nào hấp dẫn người.
Khôi Lỗi lão tổ nhủ thầm:
- Hạng người bình thường thế này mà khiến ngươi tình si như thế, dù bị ta đồng hóa vẫn không thể quên bóng dáng này, ảnh hưởng con đường lên đỉnh của ta. Phải giết chết, từ căn nguyên chặt đứt chấp niệm này.
Khôi Lỗi lão tổ tìm đến Lâm Phàm là muốn chém giết người ảnh hưởng tâm cảnh của nàng.
Chân linh của nàng giấu trong xác thịt xấu xí, mục đích ban đầu là muốn làm cho tất cả mọi người chán ghét chân thân, khiến bản thể sinh ra linh qua đó oán hận mọi người.
Nào ngờ linh được diễn sinh ra dành mối chân tình cho người khác, khắc sâu trong chân linh, hình thành chấp niệm, ảnh hưởng bản tôn.
Khôi Lỗi lão tổ không thể chấp nhận việc như vậy.
- Chống cự cái gì? Ngươi đang chống cự ta? Ngươi chỉ là một phần nhỏ trong chân linh của ta, đừng mơ mang theo ý nghĩ ảo tưởng ảnh hưởng bản tôn!
Trong lòng Khôi Lỗi lão tổ dâng lên dấu hiệu chống cự nhưng rất nhanh bị nàng đè xuống.
Lâm Phàm phát hiện đối phương toát ra sát ý càng ngày càng dày đặc.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Hơi thú vị, lâu rồi không ai dám láo với mình như vậy, kẻ mới phách lối gần đây nhất vừa bay đi Viêm Hoa tông báo danh.
Hắn đã nhớ ra người này rốt cuộc là ai.
Khôi Lỗi lão tổ.
Trước kia gặp qua một lần, ánh mắt không giống như hiện giờ. Lúc ấy hắn cảm giác người này hơi quen thuộc, nhưng không nhớ ra là ai.
Đang lúc Lâm Phàm suy nghĩ thì hư không sau lưng chấn động, một bóng dáng màu đen hiển hiện, trong tay cầm thanh đao giơ cao chém xuống.
Không có chút dao động, càng không có hơi thở sự sống.
Leng keng!
Lâm Phàm giơ tay lên, năm ngón xòe ra chộp lấy thanh đao, quay người đấm bay đối phương.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Khôi Lỗi lão tổ, hình như bản phong chủ và ngươi không có thù, ngươi chủ động kiếm chuyện với bản phong chủ có phải là muốn chết?
Lâm Phàm không thèm để đối phương vào mắt, khi vực ngoại giới chưa dung hợp thì hắn ngẫu nhiên nghe cái tên Khôi Lỗi lão tổ.
Nghe nói rất mạnh, để lại nhiều con rối trên cõi đời.
Khi ấy Lâm Phàm cảm giác Khôi Lỗi lão tổ đúng là tồn tại lợi hại, nay xem ra chỉ có bấy nhiêu, có khả năng rất cao đập nát đối phương.
Khôi Lỗi lão tổ không trả lời, âm trầm nhìn thẳng Lâm Phàm, nàng phải giết chết kẻ ảnh hưởng con đường tâm cảnh của nàng, nhất là hắn gây ảnh hưởng sâu như vậy.
Khôi Lỗi lão tổ xòe tay, mười ngón tay linh hoạt đến cực hạn vẽ từng đường, khoảnh khắc vẽ phác thảo một thế giới khống chế trong lòng bàn tay. Pháp tắc bị Khôi Lỗi lão tổ điều khiển ở đầu ngón tay.
Lâm Phàm cười nói:
- Hơi lợi hại.
Hắn bình tĩnh lơ lửng giữa trời, co nắm tay đấm vào hư không, lực lượng hùng hồn bộc phát ra, hư không rung rinh.
Khôi Lỗi lão tổ xông lên, hành động quỷ dị nhẹ nhàng, biến ảo khó lường, rất khó thăm dò hành động.
Khôi Lỗi lão tổ xuất hiện trước mặt Lâm Phàm rồi đột ngột biến mất.
Giây sau nàng xuất hiện mé bên cạnh Lâm Phàm, vỗ chưởng, lòng bàn tay phát ra ánh sáng quỷ dị.
Lâm Phàm khinh thường nói:
- Cái thứ gì, thực lực có bấy nhiêu cũng dám phách lối với bản phong chủ!
Hắn tung cú đấm, lực lượng bao trùm trên người Khôi Lỗi lão tổ.
Bùm!
Khôi Lỗi lão tổ nổ tung, nhưng không có máu thịt văng tung tóe mà nổ thành sương mù.
Sương mù càng ngày càng dày đặc, dần bao vây Lâm Phàm.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Mợ nó, có chút năng lực, nữ nhân đều thích kiểu chiến đấu mang tính linh hoạt như vậy sao?
Hắn không thích kiểu như vậy, thích cứng đấu cứng hơn.
Bên ngoài sương mù, Khôi Lỗi lão tổ lơ lửng, ngón tay dài nhỏ vẽ phác thảo trong thiên địa, vài nét đơn giản đã xuất hiện một con rối trẻ em.
Bùm!
Con rối trẻ em vỡ ra, biến thành một sinh vật hình người to lớn.
Chốc lát sau trong không gian rậm rạp sinh vật hình người, Khôi Lỗi lão tổ điều khiển chúng nó như châu chấu điên cuồng lao vào Lâm Phàm, lấp kín sương mù đậm.
Khôi Lỗi lão tổ siết năm ngón tay.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Những con rối nổ tung tạo thành uy thế tự bạo kinh người, hư không kia bị nổ thành hư vô.
Hàng loạt động tác của Khôi Lỗi lão tổ liền mạch không va vấp, đây là chiến đấu chú trọng về kỹ thuật.
Xem như kẻ địch đặt nặng chiến thuật nhất mà Lâm Phàm đã gặp.
Khôi Lỗi lão tổ không chủ quan, nàng biết Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không chết dễ vậy.
Lâm Phàm vung cánh tay xua tan tro bụi trước mặt:
- Lợi hại, hơi thú vị.
Khôi Lỗi lão tổ ngây người, ánh mắt giao nhau với Lâm Phàm:
- A?
Trong mắt Khôi Lỗi lão tổ phản chiếu Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó đột ngột xuất hiện gần sát mặt nàng, cú đấm mạnh mẽ càn quét thiên địa như muốn đấm thủng trời.
Bốp!
Một đấm đánh trúng người Khôi Lỗi lão tổ.
Nhưng đây chỉ là con rối, nháy mắt hóa thành sương mù. Khôi Lỗi lão tổ xuất hiện ở phía xa, tay cầm một con rối trẻ em màu đen to cỡ lòng bàn tay, nàng bóp mạnh.
Con rối vỡ vụn.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh huyền diệu bắn ra, bao vây Lâm Phàm, hình như là kiểu con rối giam cầm.
- Nên kết thúc.
Khôi Lỗi lão tổ giang hai cánh tay, mười ngón ngưng tụ ánh sáng rực rỡ, pháp tắc trong mảnh thiên địa này bị nàng điều khiển tụ tập lại.
Đây là tất cả pháp tắc ẩn chứa trong mảnh thiên địa này, người bình thường không thể lôi kéo nhưng vì Khôi Lỗi lão tổ có tính chất đặc biệt, nàng có thể điều khiển tất cả pháp tắc trong mảnh thiên địa này.
Vô số loại pháp tắc ngưng tụ cùng một chỗ hình thành sức mạnh đáng sợ.
Khôi Lỗi lão tổ khẽ quát, vung tay:
- Đi chết đi, đập tan chướng ngại duy nhất trong lòng, bàn đạp!
Quả cầu phá diệt ngưng tụ vô số pháp tắc sắp bay khỏi tay nàng.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ chợt thay đổi, động tác hơi cứng ngắc.
- Chết tiệt, vào lúc như vậy còn muốn chống cự vô vị!
Khôi Lỗi lão tổ trấn áp chấp niệm trong lòng, xé rách không gian, ném đi quả cầu phá diệt.
Khôi Lỗi lão tổ dưới lớp mặt nạ cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm nhìn Khôi Lỗi lão tổ như xem trẻ thiểu năng.
Một người sống trong vô tri, tưởng có thể giam cầm thân thể của hắn? Đó chỉ là ảo tưởng của nàng.
Sắc mặt của Khôi Lỗi lão tổ hoàn toàn thay đổi:
- Không thể nào!
Khôi Lỗi lão tổ phát hiện mình không thể kiểm soát thân thể lao vào quả cầu hủy diệt.
Khôi Lỗi lão tổ thầm rít gào.
Không thể nào!
Chân linh diễn sinh ra đã bị nàng dung hợp, chỉ có chấp niệm vô nghĩa thì sao có thể khống chế thân thể của nàng.
- Khốn kiếp, ngươi dừng tay cho ta!
Ầm ầm!
Khôi Lỗi lão tổ và quả cầu hủy diệt va vào nhau, thiên địa sáng chói mắt, lực lượng ánh sáng bao phủ hết thảy.
- Đồ khùng.
Lâm Phàm nhìn ngây người, xem không hiểu hàng loạt hành động này.
Khôi Lỗi lão tổ bị khùng à?