Lâm Phàm im hơi lặng tiếng rời khỏi tông môn.
Ở phương xa.
Huyết Luyện đang hồi phục lại thực lực của bản thân.
Hàn Nhu tông đã chuyển tới, coi như ở rể Viêm Hoa tông. Trải qua sự thay đổi sống và chết lần này khiến Huyết Luyện càng coi trọng người thân nhất bên cạnh mình, cùng lúc đó cũng muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, sợ tương lai vẫn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Loại cảm giác bất lực này gã không muốn cảm nhận thêm lần nào nữa.
Dưới Thiên Cung, đây là nơi Huyết Luyện tu luyện.
Biển máu bao phủ, đã hình thành sông máu.
Huyết Luyện đang ngồi xếp bằng trên biển máu, nhắm mắt tu luyện, ngưng tụ ra Huyết Thần Tử.
Huyết lực ngập trời hóa thành sương mù nhè nhẹ chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Huyết Luyện.
Một viên Huyết Thần Tử được ngưng tụ thành công.
Uy thế trước đó tuôn ra kinh người như vậy là dựa vào biển máu kèm theo Huyết Thần Tử, đó là lực lượng người xưa cô đọng lại, không phải là sức mạnh của bản thân Huyết Luyện.
Ở rìa biển máu, Phật Ma ngồi xếp bằng ở đó, tay viết kinh Phật, miệng niệm kinh văn:
- A di đà phật.
Trong hư không Phật quang nở rộ che phủ biển máu.
Hai loại lực lượng đang chống đối nhau.
Biển máu căm ghét loại lực lượng này.
Huyết Luyện tu luyện hơi khó khăn, từ từ dừng lại:
- Phật Ma, ta đang tu luyện mà.
Phật Ma vì cứu con của Huyết Luyện nên trả giá rất lớn, ngay cả Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên cũng chắp tay đưa ra, ân tình này không phải chỉ qua vài ba câu là có thể rõ ràng được, mà cần phải dùng cả đời trả lại.
Phật Ma chắp hai tay, niệm a di đà phật:
- Không sao đâu Từ thí chủ, chỗ tu luyện của ngươi lực lượng ô uế quá mức nghiêm trọng, bần tăng nguyện lấy chút sức mọn tinh lọc lực lượng ô uế này.
Ý đồ rất rõ ràng.
Thí chủ, ta vì muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, còn ta tiếp tục niệm Phật, không có gì đáng ngại đâu.
Huyết Luyện nhìn Phật Ma, nếu không có ân lớn trong người thì gã rất muốn chửi bà nội nó.
Tiện.
Thật quá xá tiện.
Đây là đang độ hóa lực lượng biển máu ô uế.
Nếu độ hóa thành công thì không còn gọi là biển máu nữa mà là biển Phật.
Huyết Luyện lấy được truyền thừa, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có lực lượng chống cự.
Dường như đã từng có người rất mạnh sở hữu biển máu đang tức giận loại hành vi này, cho dù bây giờ đã biến mất nhưng loại ý chí đó vẫn còn sót lại trong biển máu.
Bây giờ Huyết Luyện không muốn nói nhiều.
Ân nhân.
Vui vẻ là được.
Huyết Luyện không có lời nào để nói, chậm rãi tu luyện.
Muốn ngưng tụ ra bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử cực kỳ khó khăn, không biết phải qua bao lâu.
Mà Phật Ma tiếp tục chép kinh niệm Phật.
Nơi nào đó trong rừng rậm.
Một lão cưỡi lừa ngồi trên mình lừa, vẻ mặt hơi uể oải.
Có chút tuyệt vọng.
Không thể tin nổi một món thần vật mà lão cũng không kiếm được, nói ra ai mà tin chứ.
Thích Tâm đi theo bên cạnh.
Tuy rằng đã đạt đến Chúa Tể cảnh đỉnh, ở trong giới vực cũng coi như là cường giả tuyệt thế một phương, thế nhưng đi theo bên cạnh cường giả sâu không thấy đáy vẫn được lợi nhiều hơn.
Thích Tâm nói:
- Lão sư, giới vực hiện giờ có vẻ không quá bình tĩnh.
Lão nhân cưỡi lừa gật đầu nói:
- Ưm, thần vật rải rác khắp nơi, vô số người lấy được cơ duyên, một trận gió tanh mưa máu sắp bùng nổ, dục vọng đáng sợ nhất, khi có đủ lực lượng làm nền móng cho dục vọng thì đó sẽ là tai nạn trên cõi đời.
Thích Tâm lắng nghe không lên tiếng.
Lời lão sư nói gã đều nghe hiểu.
Hơn nữa gã cũng muốn nói rằng: Lão sư, trong lòng ngài cũng có nhiều dục vọng, chẳng qua chưa lấy được thần vật mà thôi.
Thích Tâm hỏi:
- Lão sư, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Đi theo bên người lão nhân cưỡi lừa là vì muốn tìm cơ duyên, nếu như đời này có thể đột phá đến Chúa Tể cảnh thì đường đời sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lão nhân cưỡi lừa không nói nhiều:
- Đi gặp vài bằng hữu.
Xuất thế thật sớm làm chi để rồi tay không quay về, ngẫm lại đã thấy sợ hãi.
Lòng Thích Tâm khẽ động, mừng thầm trong bụng. Bằng hữu của lão sư chắc cũng toàn là cường giả tuyệt thế.
Long giới.
Lúc Lâm Phàm đến đây thì cảnh tượng bên ngoài của Long giới có chút kinh người.
Rồng vàng quấn quanh, lượn vòng xung quanh Long giới.
- Hơi thú vị, là ai đột phá? Trước khi mình tới đây chắc chưa có loại tình huống này.
Lâm Phàm suy nghĩ, đi vào Long giới, phút chốc gặp vài người Long giới ngăn cản lại.
Đương nhiên với danh tiếng của Lâm Phàm ở Long giới thì không cần nhiều lời.
Ai dám cản chứ.
Huynh đệ bằng nhựa Ngao Bại Thiên mặt tươi rói đi tới.
Nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc.
Gặp quỷ.
Đã lâu như thế không tới, sao lần này lại muốn đến đây.
Lâm Phàm thốt lên lời tổn thương người:
- Chúng ta chỉ là huynh đệ bằng nhựa, đừng coi là thật.
Ngao Bại Thiên lúng túng cười.
Sao nhớ rõ dữ vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- Đồ nhi ta đâu?
Mục đích hắn tới Long giới là mang đồ nhi đi.
Lâm Phàm không quan tâm đồ nhi này có muốn trở thành Long Giới Chi Chủ hay không, cái này hắn không quyết định được.
Ở lại bên ngoài quá nguy hiểm.
Nhìn Hàn Nhu tông đi, nói bị diệt là bị diệt luôn.
Nếu không phải Tri Tri Điểu báo tin kịp thời thì thật đúng là hố cha mà.
Xem như Huyết Luyện may mắn, thê tử chưa bị người ta bầm thây.
Nếu để hắn ra tay thì một đấm có thể phân thây đối phương, cho dù có bảo bối của Nguyệt Thần tộc cũng vô dụng.
Ngao Bại Thiên phát hiện huynh đệ nhà mình có chút gấp gáp, liền hỏi:
- Huynh đệ, có phải ngươi muốn dẫn Nhật Thiên rời khỏi Long giới không?
Lâm Phàm trả lời:
- Hỏi vớ vẩn, nếu không thì bản phong chủ tới đây làm chi? Thế đạo bây giờ không an toàn, Long giới các ngươi cũng không có cường giả trấn giữ, nếu bị người ta chú ý thì có thể bị diệt giới.
Ngao Bại Thiên không phục nói:
- Bậy bạ, huynh đệ, chắc ngươi nhầm rồi, Long giới ta làm sao không có cường giả được, lão tổ nhà ta đã trở về.
Nếu nói cái khác thì gã chịu phục, nhưng nhắc tới cái này thì gã nhất quyết không đồng ý.
Lão tổ quay về cũng không giống như những lão tổ bây giờ, mà là lão tổ mạnh nhất Long giới: Minh Hoàng lão tổ!
Lâm Phàm nhíu mày:
- Hưm? Minh Hoàng lão tổ đã quay lại?
Lâm Phàm hơi bất ngờ.
Không phải Minh Hoàng lão tổ đã theo mụ già Vạn Quật ra ngoài lăn lộn rồi sao?
Sao trở về rồi?
Chẳng lẽ toàn quân bị diệt, cuối cùng chỉ còn Minh Hoàng lão tổ chạy trốn về?
Ngẫm lại cũng có khả năng này đó chứ.
Ngao Bại Thiên đắc ý nói:
- Đúng rồi, lão tổ của chúng ta đã trở về.
Lão tổ thật sự của Long giới đã quay lại, bọn họ đã có người dựa dẫm, nếu gặp kẻ địch mạnh cũng không cần sợ hãi.
Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì Minh Hoàng lão tổ còn quá kém.
Đối phó với người bình thường thì còn có thể, nhưng nếu chính thức đối mặt cường giả viễn cổ thì năng lực không đủ dùng.
- Huynh đệ, ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Sao ta cảm thấy ánh mắt này như đang không đồng ý vậy nhỉ?
Ngao Bại Thiên nhìn huynh đệ bằng nhựa Lâm Phàm, loại ánh mắt này rõ ràng đang nói lão tổ nhà ngươi rất không đáng tin.
Cái này có chút tổn thương người.
Lâm Phàm rất muốn nói huỵch toẹt ra với huynh đệ bằng nhựa rằng ngươi nói đúng rồi đó, ta không hề tin tưởng lão tổ các ngươi chút nào.
Mà thôi đi, quá tổn thương lòng người, cứ để bọn họ ảo tưởng một chút cũng chả sao.
Lúc này Minh Hoàng lão tổ bỗng truyền âm đến:
- Lâm phong chủ, mời vào ôn chuyện.
Sau khi Lâm Phàm đến Long giới thì Minh Hoàng lão tổ liền cảm ứng được.
Đồ nhi của đùi vàng là người Long giới đúng là tuyệt vời, chỉ cần làm đúng chỗ thì Long giới sẽ vĩnh viễn lưu truyền.
Bây giờ đùi vàng tự mình tới đây, sao lão có thể không kích động chứ?
- Bản phong chủ đi tâm sự với lão tổ của các ngươi đây.
Lâm Phàm không muốn cùng Ngao Bại Thiên nói nhảm nữa, tu vi của huynh đệ bằng nhựa này yếu xìu, đã không theo kịp bước chân của hắn.
Lâm Phàm hơi thắc mắc về việc Minh Hoàng lão tổ quay về, đừng nói là bị diệt thật đấy!
Sâu trong Long giới.
Nơi đây long khí sục sôi, đã sắp ngưng tụ thành thực chất, thỉnh thoảng còn có long khí ngưng kết lại thành rồng vàng bay lượn.
Có không ít đệ tử Long giới tu luyện ở đây, hấp thu long khí dày đặc.
Phút chốc Lâm Phàm đã chạm mặt Minh Hoàng lão tổ.