Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm nói chuyện với người xét duyệt Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, chắc ngươi đã xem qua tin tức gần đây, giới vực thật sự bắt đầu rối loạn rồi.
Lâm Phàm thở dài, rất bất đắc dĩ nói:
- Ài, thế gian khó khăn lắm mới hòa bình, chỉ bởi vì thần vật mà lần nữa hỗn loạn, không thể thờ ơ mặc kệ được.
Tôn chỉ của hắn là giữ gìn hòa bình thế giới.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói tiếp:
- Bây giờ có nhiều thế lực nổi lên. Dựa vào tin tức tìm hiểu được thì những người đó từng là tồn tại không có tiếng tăm gì, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà bỗng trở nên mạnh mẽ, hợp thành mấy thế lực lớn không ngừng chinh chiến tông môn, mở rộng bản đồ.
Mấy tin tức này đều xảy ra gần đây.
Lâm Phàm từng thấy qua người ẩn nhẫn rất lâu, một chốc công thành giẫm đạp thế gian.
Thế nhưng chưa thấy qua cá mặn xoay người, trong chớp mắt trở thành cường giả mạnh nhất, người bị dục vọng khống chế.
Lâm Phàm nói:
- Tiếp tục nghe ngóng, xem những thế lực kia là ai.
Những người này đáng sợ nhất.
Tự nhận là thực lực cường đại, có lẽ muốn làm một chút chuyện lớn.
Sao hắn nhịn được chứ.
Ngang ngược như vậy có còn để Lâm Phàm này vào mắt không?
Rất ngông cuồng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu trả lời:
- Vâng tông sư, bây giờ ta đi thăm dò ngay.
Trên cơ bản Tri Tri Điểu bọn họ bị cột chung một con thuyền với tông sư.
Rất nhiều chuyện xoay quanh hành động của tông sư.
Miễn là có tin tức mới nhất đều thông báo cho tông sư biết.
Loại tình huống như vậy là trong vô tình xảy ra.
Đột nhiên.
Lâm Phàm nhìn về phía hư không vô tận
Ở phương xa có một luồng hơi thở siêu mạnh vọt tới đây.
Không chỉ một người mà là rất nhiều người.
- Bà nội nói, rốt cuộc cũng tới, bản phong chủ chờ nàng hơi lâu rồi.
Hắn biết đó là ai.
Lòng rực lửa cháy.
Tức giận không ngừng.
Thanh Oa từ xa nhảy tưng tưng tới.
- Chủ nhân, tới rồi, Linh Vương tới rồi!
Thanh Oa nói rằng:
- Oa Oa khi đó đã đoán ra nàng treo cổ là Linh Vương, nhưng vẫn chưa thức tỉnh. Bây giờ luồng hơi thở này không chỉ có một mình Linh Vương, e rằng còn có giúp đỡ khác.
Còn về việc chủ nhân có đánh Linh Vương tan tác được hay không thì thực sự khó nói
Tuy Thanh Oa và Linh Vương là người cùng thời đại, nhưng trước thời đại này có Linh Vương tồn tại hay không thì chưa biết.
Nhưng dựa vào hơi thở hiện giờ thì chắc chắn trước đây cũng có Linh Vương.
Nếu không thì sao dữ dội như vậy.
- Giúp đỡ? Tới bao nhiêu ta đập bấy nhiêu.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn Thanh Oa:
- Như thế nào? Nhìn vẻ mặt của ngươi giống như không quá coi trọng bản phong chủ?
Con ếch này sau khi biết lão bà cho mình đội nón xanh thật to thì bắt đầu thả nổi bản thân.
Tuy không thể hiện rõ ràng.
Nhưng làm chủ nhân của nó, hắn nhìn thoáng qua là xem thấu sự thật dưới lớp nón xanh của nó.
Nhưng đáng tiếc.
Thân làm con ếch xanh không thể trả thù ai.
Nhưng Khương Sinh cũng không tệ, luôn mơ ước cái mông màu xanh của Thanh Oa.
Muốn đánh vỡ cấm kỵ chân chính thì cần phải xem Thanh Oa và Khương Sinh làm sao.
Thanh Oa phát hiện ánh mắt của kẻ liều mạng, tim nó đập nhanh.
Đây là ánh mắt không thể đối mặt với hiện thực.
Sao muốn nói thật quá.
Thanh Oa thà tin tưởng Linh Vương có thể đánh tơi bời cái kẻ liều mạng này.
Cũng không hy vọng kẻ bỏ mạng đánh bầm dập Linh Vương.
Trong phút chốc.
Thiên địa có dải lụa màu đỏ phủ xuống, những thứ này đều là dị cảnh.
Vải đó lan tràn vạn dặm, toàn bộ thiên địa đều rơi vào bầu không khí vui mừng.
Đệ tử tông môn ngẩng đầu nhìn.
- Tình huống gì đây? Địch tập sao?
- Không đúng, không phải địch tập, các ngươi có cảm nhận bầu không khí vui mừng không. Nghe sư huynh nói thì hình như chúng ta bị vật gì đó lôi kéo, trang trí tông môn thành như thế, chắc đây là người muốn tới tông môn cưới sư huynh.
- Phi! Không phải cưới sư huynh, là xin gả cho sư huynh mới đúng.
Bất thình lình.
Dải lụa màu đỏ trong thiên địa đột nhiên nổ tung, vô số bảo bối phát ra ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống.
Có đan dược, vũ khí, công pháp.
Ngoài ra còn có rất nhiều thiên tài địa bảo liên tục rơi xuống phủ đầy trên mặt đất Thiên Đình.
- Bỏ vốn lớn dữ.
Thanh Oa há hốc mồm thán phục.
Đây chắc chắn không phải Linh Vương ta từng thấy qua, nhất định là Linh Vương trước kia nữa.
Ngoại trừ cái này ra.
Còn ai có thể bỏ vốn lớn như thế.
Sính lễ thật kinh người.
Bảo bối phát ra bảo khí ngưng tụ thành dị cảnh.
Nếu người nào có ý chí không kiên định e rằng đã sớm nhào lên ôm thật chặt những bảo bối này vào lòng.
- Sư huynh, hình như đối phương đi thẳng tới chỗ Tiểu Phàm?
Hỏa Dung đứng bên cạnh sư huynh. Những thiên tài địa bảo rơi ào ào xuống mặt đất suýt lóe mù mắt chó của lão.
Cát Luyện trưởng lão nói rằng:
- Chắc chắn là đi tới chỗ Tiểu Phàm rồi, có lẽ muốn hỏi cưới Tiểu Phàm. Nhìn những sính lễ này đi, quá dữ dội, ta đây đã sống nửa đời người cũng chưa bao giờ thấy qua ai rộng rãi như vậy.
Mấy vị trưởng lão trò chuyện to nhỏ với nhau.
Kinh kêu.
Cảm thán.
Người so với người đúng là tức chết người mà.
Bọn họ đều là kẻ độc thân, đời này chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.
- Sư huynh, ngươi xem cô nương nhà người ta đã tặng phần lễ lớn như thế này rồi, nếu chúng ta không nhận thì hơi kỳ, hay là để ta tới đó nhìn xem những bảo bối này rốt cuộc là như thế nào.
Hỏa Dung hơi ngứa tay, rất muốn sờ vào những bảo bối này.
Thiên Tu hừ lạnh:
- Ngươi mà dám đụng vào là ta chặt cái móng vuốt của ngươi liền.
Hỏa Dung chép miệng nói:
- Có ai đụng đâu, ta chỉ hỏi một chút thôi, sao sư huynh không tin ta gì hết!
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại chửi bà nội nó.
Quá hố người.
Bảo bối đã đưa tới tận cửa thế mà không cầm, như vậy có xứng với lương tâm của mình không?
Đương nhiên sư huynh có đồ nhi ngoan, cho tới bây giờ không thiếu thứ tốt, nhưng họ thì thiếu hụt lắm.
Hỏa Dung ngẫm nghĩ, rất muốn khóc.
Rất nhanh, Thiên Tu cất bước rời khỏi đây, đi tới chỗ đồ nhi.
Cát Luyện vỗ vai Hỏa Dung, lắc đầu, ý bảo là đừng nghĩ nhiều nữa, có chuyện để hóng là tốt rồi, nếu dám táy máy thì có khả năng sẽ rất bi thảm.
Hỏa Dung bĩu môi, sư huynh quá đáng hết sức.
Luôn khi dễ người.
Sau đó Hỏa Dung chạy theo sư huynh.
Lão cũng muốn xem đó là ai mà rộng rãi quá xá, chịu đưa tới sính lễ dày như vậy.
Nếu cho Hỏa Dung những sính lễ này thì lão sẽ không chút do dự bán mình đi.
Ngoài đại điện Thiên Đình.
- Đồ nhi, ngươi nghĩ sao?
Thiên Tu hỏi, lão phải xem ý kiến của dồ nhi thế nào.
Nếu là người thường sợ là đã không nhịn được cám dỗ, đồng ý cái rụp.
Nhưng sao lão không hiểu đồ nhi của mình chứ?
Đây hoàn toàn là một cái tát mạnh xuống đất.
Không nể mặt chút nào.
Lâm Phàm tức giận nghiến răng:
- Lão sư, đối phương quá khinh thường người, đồ nhi nhịn không được. Nếu đối phương tới đây thì đồ nhi sẽ dạy dỗ bọn họ một trận.
Cái này là đến khi dễ người mà.
Nếu còn nhịn nữa thì hắn biết đút mặt vào đâu đây.