Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, đây là con yêu thú đến tìm ngươi.
Lâm Phàm nhìn yêu thú, yêu thú cũng nhìn lại Lâm Phàm, sau đó nó ném tấm bảng trên cổ xuống, vừa nhìn kỹ tấm bảng, vừa cẩn thận quan sát Lâm Phàm.
Sau khi xác định đúng là người cần tìm thì nó kêu một tiếng, thể hiện sự vui sướng.
Lâm Phàm nhíu mày, có chút vui vẻ.
- Yêu thú yếu xìu, không biết bao nhiêu điểm.
Hắn tưởng rằng sẽ có thiên quân vạn mã, không nghĩ tới chỉ là đơn thương độc mã.
Lữ Khải Minh tiến lên, cầm tấm bảng trong tay:
- Sư huynh, người được vẽ trên tấm bảng này là ngươi, yêu thú này là tới tìm ngươi.
Lâm Phàm nhìn lướt qua tấm bảng, sau đó ánh mắt chợt dừng lại, nhìn trân trân tấm bảng.
- Sư đệ, ngươi xác định đây là ta?
Hắn sợ ngây người.
Cho dù Picasso còn sống cũng không vẽ ra được cái loại hình ảnh trừu tượng này.
Lữ Khải Minh không cảm thấy có cái gì không đúng, gật đầu đáp:
- Sư huynh, ta có thể chắc chắn đây chính là ngươi.
Lâm Phàm lười nhiều lời.
Được rồi.
Nếu nói đây là ta, thì là ta vậy.
Lời nói của sư đệ còn có thể không tin sao?
Lữ Khải Minh là người rất có thiên phú, bởi vì quản lý Vô Địch phong làm trễ nải gã, cho nên phải vô điều kiện tin tưởng ánh mắt của sư đệ.
Lâm Phàm hỏi:
- Chó con, ngươi đến tìm ta làm gì?
Trước mắt yêu thú này không phải chó, nhưng dáng dấp rất giống chó, cứ xem như là chó vậy.
Yêu thú giật nảy mình, liếc qua Lâm Phàm, quá đáng.
Nhưng nghĩ đến lời chủ nhân nói với nó rằng đừng chọc đối phương, nó liền không để trong lòng nữa, sau đó cắn một tờ giấy từ trong da lông ném xuống đất.
Lâm Phàm nhặt tờ giấy lên, mở ra xem.
Nháy mắt.
Đầu đầy dấu hỏi.
Trên này vẽ lại cái thứ gì đây, sao không viết chữ cho rồi.
Vẽ một đường rồi mấy cái xx, tóm lại rối tinh rối mù, không xem hiểu.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, rất muốn vứt cái tờ giấy này.
- Vẽ cái quỷ gì, sao không tới đây nói thẳng mặt luôn.
Lữ Khải Minh ở bên cạnh thấy sư huynh lộ mặt khó xử, biết sư huynh không xem hiểu.
- Sư huynh, để ta xem thử.
Lâm Phàm giao tờ giấy cho sư đệ, để gã từ từ nghiên cứu.
- Được, ngươi coi thử đi, tranh này vẽ cái gì xem không hiểu gì cả.
Lữ Khải Minh nhận lấy tờ giấy, nhìn kỹ, cùng lúc đó liên tục gật đầu, dường như hơi hiểu ra.
Qua hồi lâu, gã buông tờ giấy xuống.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ, ngươi xem hiểu rồi?
Lữ Khải Minh nói ra:
- Vâng, đã xem hiểu. Trên này nói là có một con mãng xà bị cường giả bắt được, người này có quan hệ hợp tác với cường giả, từ trên người mãng xà cảm nhận được mùi của sư huynh, chắc chắn là người của sư huynh, tạm thời rất an toàn, không cần quan tâm.
Lâm Phàm hoàn toàn ngây thời.
Cả người choáng váng nhìn sư đệ chằm chằm.
Cái quỷ này cũng có thể nhìn hiểu sao?
Hơn nữa còn nói ra hàm nghĩa bên trong.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ, ngươi làm thế nào để nhìn hiểu vậy?
Lữ Khải Minh có chút mờ mịt:
- A? Làm thế nào để nhìn hiểu? Không có, phía trên này vẽ rất rõ ràng, không có gì khó hiểu cả.
Lâm Phàm không muốn nói chuyện nữa.
Ý sư đệ đang nói là đầu óc của sư huynh có vấn đề sao?
Phục.
Đến bây giờ hắn mới phát hiện thì ra sư đệ còn có tài năng như vậy, trước kia đã xem thường rồi.
Lữ Khải Minh nói tiếp:
- A, phải rồi, trên đây còn nói là không cần tới tìm, hắn có thể bảo đảm mãng xà an toàn, cùng lúc đó hắn phát hiện một âm mưu động trời, cần tiếp tục hợp tác với cường giả này, chờ đến thời cơ thích hợp hắn sẽ thả mãng xà ra.
Yêu thú đưa tin vẫn chưa đi, nó ngồi xổm một chỗ nhìn Lâm Phàm chăm chú.
Giống như nói là ta làm chuyện lớn như thế vậy mà không ban thưởng một chút gì sao?
Lâm Phàm nhìn yêu thú, không thịt đã là may lắm rồi.
- Mau cút, không là bản phong chủ nấu ngươi ăn đấy.
Ô ô!
Yêu thú nghe lời này thì ỉu xìu cụp đuôi chạy đi.
Lâm Phàm đăm chiêu.
Mãng xà?
Có mùi của hắn.
Rốt cuộc là ai?
Chợt hắn nghĩ tới Đại Lão Hắc.
Nếu nói đến có mùi của hắn vậy khẳng định là Đại Lão Hắc rồi.
Rất lâu trước kia Đại Lão Hắc nói đi tìm cơ duyên của mình, đi một lần liền biến mất lâu như vậy, không nghĩ tới bị người ta bắt đi, may mắn gặp được người phe mình.
Nhưng người phe mình này là ai?
- Trời ạ, không nhớ ra.
Hắn thật sự không nhớ ra người kia là ai.
Thấy qua bao nhiêu người đều quên hết rồi.
Thôi bỏ đi, không muốn nhớ nữa.
Nếu an toàn thì đã nói rõ không có vấn đề gì.
Lâm Phàm vỗ vai Lữ Khải Minh:
- Sư đệ, tài năng của ngươi khiến sư huynh rất bội phục, nhớ chú ý nhiều tài năng của mình một chút, phải phát triển toàn diện.
Lữ Khải Minh cười nói:
- Sư huynh yên tâm.
Lúc này bỗng có một giọng nói truyền đến.
Là tiếng của lão sư.
- Đồ nhi, ngươi qua đây.
Lâm Phàm không biết lão sư tìm mình có chuyện gì, nhưng vẫn đi qua xem.
Trải qua việc của nàng treo cổ khiến hắn tức muốn bể phổi.
Nếu không thi triển vận rủi cuồn cuộn thì e rằng không thể bắt được đối phương.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên thực lực bản thân vẫn chưa đủ.
Dù cảnh giới chỉ là Hỗn Nguyên cảnh, nhưng về sức chiến đấu thì biến đổi to lớn bằng trời.
Nhất định phải tăng thực lực lên.
Bà nội nó.
Bị kích thích mạnh rồi.
Lâm Phàm ngồi cạnh lão sư, hắn hỏi:
- Lão sư, có chuyện gì sao?
Thiên Tu lắc đầu, không chắc chắn, nhưng trong tông môn này người lão có thể nói chuyện cũng chỉ có đồ nhi nhà mình:
- Đồ nhi, ngươi có phát hiện tông chủ có hơi khác không?
- A?
Nhưng Lâm Phàm không chú ý đến cái này:
- Lão sư, cái mà ngài nói chắc là được tạo thành do tông chủ cảm ngộ bình yên.
Thiên Tu nói:
- Không phải, cho dù cảm ngộ bình yên có thể thay đổi thì cũng không thể thay đổi lớn như vậy được, vi sư cảm giác tông chủ sư huynh giống như đã biến thành người khác.
Trước kia lão không để trong lòng.
Nhưng qua việc hôm nay khiến lão phát hiện một vài vấn đề.
Linh Vương kia tới cưới đồ nhi, lúc nhìn thấy tông chủ sư huynh thì biểu tình thay đổi, có vẻ rất ngạc nhiên.
Lúc đó, lão liền để ý.
Cẩn thận cảm ngộ.
Cẩn thận nhớ lại.
Càng nghĩ càng sợ hãi, hình như sư huynh thay đổi hơi lớn, có chút xa lạ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đây là sư huynh của ngài, đồ nhi tiếp xúc không nhiều, tạm thời không có cảm giác gì.
Hắn thật sự không hề cảm nhận được.
Thời gian sống chung với tông chủ quá ngắn, sao biết được tông chủ trước kia là người như thế nào.
Thiên Tu cảm thán:
- Rốt cuộc sư huynh cảm ngộ bình yên là cảm ngộ vật gì, lực lượng vĩ ngạn đến mức nào, những điều này hoàn toàn không thể biết được. Đồ nhi, ngươi phải để ý một chút, bất kỳ cái gì thay đổi không rõ ràng, có lẽ trong tương lai sẽ biến thành nguy hiểm không thể lường được.
Lâm Phàm bần thần nhìn lão sư, lời này có nghĩa là kêu hắn chú ý tới tông chủ sao.
- Vâng thưa lão sư, đồ nhi đã hiểu.
Thiên Tu nói:
- Ừm, về đi, vi sư cũng phải bắt chặt thời gian tu luyện mới được.
Có áp lực không biết đè ép trong lòng,
Lâm Phàm rời đi, trên đường trở về hắn miên man suy nghĩ những lời lão sư nói.
Tông chủ thay đổi?
Hình như là thế.
Tông chủ trước kia hình như rất nhát gan.
Thế nhưng, sự thay đổi này chắc là do lĩnh ngộ lực lượng bình yên, thực lực bản thân cường đại thì sẽ tự tin hơn, cái này không có vấn đề gì.
Tự biến mạnh chắc chắn được quyền tự tin.
Không biết nguyên do gì, Lâm Phàm bất chợt đi vào chỗ tu luyện của tổ đội ba người bình yên.
Chỉ thấy Mặc Kinh Chập và Du Long nằm một chỗ nhắm mắt không nhúc nhích, hít thở nhẹ nhàng cảm nhận bình yên.
Còn tông chủ đứng ở nơi kia, ngước nhìn thiên địa.
Môi khẽ nhúc nhích.
Không có âm thanh.
Hình như đang nói chuyện với ai đó.
- Tông chủ đang nói chuyện với người nào sao?
Lâm Phàm nghênh ngang đi tới, đến bên cạnh tông chủ, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có ai đâu.
Tông chủ cười:
- Tiểu Phàm, cảm ngộ bình yên mới có thể biết là đang nói chuyện với ai, vạn vật bình tĩnh lại, lòng xao động sẽ khiến thế giới trong lòng càng thêm táo bạo.
Lâm Phàm nói:
- Đúng, lời này có lý, tông chủ nói chuyện đã đến trình độ này rồi.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Phải rồi, hôm nay Linh Vương tới đây gây sự có thực lực không đơn giản, tông chủ, rốt cuộc tu vi bây giờ của ngươi là gì, sao có thể đưa đối phương đi được?
Tông chủ nói:
- Không có tu vi gì, giống như trước kia thôi, không thay đổi gì nhiều. Tu vi không quá quan trọng, quan trọng là tâm một mảnh bình yên, cảm nhận vạn vật, khống chế mọi thứ trên đầu ngón tay.
Lúc này, Mặc Kinh Chập và Du Long đã tỉnh lại.
- Ài, lại không cảm nhận được bình yên, khi nãy lòng hơi xao động.
Mặc Kinh Chập vò đầu, có chút bất đắc dĩ:
- Mặc Kinh Chập này thiên tư tung hoành, sao lại thất bại được chứ.
Ngược lại mặt Du Long hiện tươi cười, vừa mới bắt được bình yên, xem như thành công.
Nhưng so với tông chủ thì chênh lệch vẫn hơi lớn.
Mặc Kinh Chập nhìn thấy Lâm Phàm, hưng phấn giới thiệu:
- A, huynh đệ, sao ngươi lại tới đây, có phải đã hứng thú với bình yên rồi không? Ta cho ngươi biết, cảm ngộ bình yên rất thoải mái.
Lâm Phàm khoát tay, không chút hứng thú nói:
- Đừng nói với bản phong chủ về bình yên nữa.
Toàn là hố người.
Yên tĩnh khỉ mốc.
Hắn đã cảm ngộ mấy lần rồi, chưa cảm ngộ được gì mà tâm tình đã rối loạn.