Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1217 - Chương 1217: Ôi Chao, Lượng Tin Tức Này Có Hơi Đau Đầu (2)

Chương 1217: Ôi chao, lượng tin tức này có hơi đau đầu (2) Chương 1217: Ôi chao, lượng tin tức này có hơi đau đầu (2)

Lâm Phàm xoa lỗ tai:

- Nghe chứ, mà ngươi lớn giọng chi thế? Làm bản phong chủ nghe muốn điếc lỗ tai.

Bình Thiên Ma Ngưu Vương nói:

- Trả cây búa lại cho ta.

Lâm Phàm nói ra:

- Làm gì có chuyện đó được, đồ bản phong chủ nhặt thì là của bản phong chủ, ngươi có bằng chứng gì nói cây búa này là của ngươi?

Cùng lúc đó thì thầm trong lòng.

Nếu đánh tơi bời bọn này một trận rồi lấy điểm đi thì cũng là một lựa chọn tốt.

- Càn rỡ, ăn một quyền của ta đây!

Tính tình của Bình Thiên Ma Ngưu Vương có chút táo bạo, thấy không đàm phán được liền bộc lộ tính nóng nảy, một quyền trực tiếp oanh hướng Lâm Phàm.

Nắm tay rất lớn, hoàn toàn bao trùm Lâm Phàm.

Lâm Phàm không hoảng hốt, giơ tay lên, bùm một tiếng, mũi nhọn kình lực thổi tới rồi xuyên qua Lâm Phàm, lan ra phương xa, tạo ra một khe rãnh sâu hoắm.

- Hả?

Bình Thiên Ma Ngưu Vương hãi hùng, một quyền này bị cản lại, khiến gã khiếp sợ.

- Tiểu lão đệ, ngươi làm cái gì đấy?

Lâm Phàm vụt ngẩng đầu, nghiền ngẫm nhìn Bình Thiên Ma Ngưu Vương, sau đó cong ngón tay, nhẹ bắn ra, bùm một tiếng.

Một luồng lực lượng khiến Bình Thiên Ma Ngưu Vương không thể chống cự kéo tới.

Thân thể khổng lồ ngã nhào về phía sau.

Ầm vang một tiếng.

Thân thể đụng vào trên vách tường, đá to rơi xuống vỡ ra cửa hang lớn.

Tuyết bên ngoài bay vào.

Gió lạnh càng rít gào.

- Hơi yếu.

Lâm Phàm cảm thán, mười hai thần thú từng gặp qua rốt cuộc vẫn yếu một chút, đây là biến đổi của thời đại, không theo kịp bước chân của thời đại thì cuối cùng sẽ bị bỏ lại phía sau.

Còn lại mười một vị thần thú khuôn mặt bần thần nhìn Lão Ngưu.

Đây là tồn tại có lực lượng mạnh nhất trong bọn họ.

Cứ như vậy bị một đấm đánh bay đi.

Cái này còn chơi kiểu gì nữa.

- Khụ khụ.

Hỗn Thế Ma Hầu ho nhẹ:

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đừng kích động, Lão Ngưu cũng đừng kích động, trong đây chắc chắn có hiểu lầm.

Trí thông minh của Ma Hầu không thấp.

Nó đã nhận ra tiểu tử này là ai, năm đó lúc tiểu tử này chỉ có Chí Tiên cảnh, đi vào nơi phong ấn bọn họ, nhưng bây giờ chớp mắt tu vi của tiểu tử này đã lên đến Chúa Tể cảnh.

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

Mà sức mạnh bộc phát ra sợ là Chúa Tể cũng không hàng phục được.

- Hô!

Bình Thiên Ma Ngưu Vương đẩy đá to trên người ra, lắc cái đầu to, mắt trâu không dám tin nhìn Lâm Phàm chằm chằm.

Nó không nghĩ tới thực lực của tiểu tử này đã cường đại như thế.

Lão Ngưu giận thật:

- Ngươi rất đáng giận.

Mới rồi chỉ mất một giây đã đánh bật nó ra, khiến nó cảm thấy nhục nhã.

Rất quá đáng.

- Ta liều mạng với ngươi!

Lão Ngưu càng nghĩ càng giận, làm bộ định liều mạng với Lâm Phàm.

Ma Hầu đi lên ngăn Lão Ngưu lại:

- Ngưu ca, đừng kích động.

Nó rất muốn nói với Lão Ngưu là đừng cuồng, ngươi không phải là đối thủ của tiểu tử này, cho dù chúng ta cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của người ta.

Nhưng lo lắng đến mặt mũi của Ngưu ca nên nó không dám nói ra miệng.

Nhưng Dạ Ma không nhìn được.

- Hầu Tử, ngươi cản làm gì, để hắn lên đi, bi kịch vẫn đang chờ hắn, chỉ có thực lực như thế này thì có chỗ nào giống đối thủ của tiểu tử đó. Cho dù các ngươi cùng nhau lên cũng không phải là đối thủ.

Dạ Ma vô cùng bình tĩnh, nói huỵch tẹt ra.

Trong chốc lát.

Ma Hầu nhìn Dạ Ma trân trân, có loại cảm giác bất lực.

Không nói là chết hả.

- A!

Lão Ngưu nổi khùng, giãy dụa, Ma Hầu lỡ vuột tay bị Lão Ngưu đẩy ra, mà không có Ma Hầu giữ chặt khiến nó chợt lúng túng.

Trời ạ.

Giữ thì giữ cho chặt chứ, sao tay lỏng quá vậy.

Bây giờ ngươi muốn ta làm cái gì đây?

Lão Ngưu cũng không ngốc, đánh thắng hay không thì trong lòng nó biết rõ.

Hồi nãy xông xáo như thế là không muốn ném mặt mũi đi, để Ma Hầu níu kéo cũng có thể bù đắp chút mặt mũi.

Nhưng bây giờ Ma Hầu bị nó hất ra.

Không có người giữ nó.

Làm sao bây giờ?

Gấp quá.

- Tới đây.

Lâm Phàm ngoắc tay kêu Lão Ngưu đến.

- Không còn ai giữ ngươi lại nữa, đứng đó ngây người làm gì? Mau tới.

Không khí hiện trường đột nhiên trở nên lúng túng.

Lão Ngưu đứng ở nơi đó, lên cũng không được, lui cũng chẳng xong.

Rốt cuộc nên làm cái gì mới được đây.

Đột nhiên.

Phốc phốc!

Lão Ngưu phun một ngụm máu, cơ thể chao đảo, sau đó đặt mông xuống đất, thở hồng hộc.

Có lẽ chỉ như vậy mới có thể tránh tình cảnh xấu hổ.

- Hèn thế, còn giả bộ bị thương nặng nữa.

Dạ Ma lắc đầu, hơi xem thường.

Lão Ngưu tức giận trừng Dạ Ma.

Dạ Ma nói:

- Ngươi trừng ta làm gì? Có gan thì lên đi.

Ma Hầu đẩy Dạ Ma ra, mợ nó, cái tên thiểu năng này lại đi khiêu khích Lão Ngưu, đây là ép Lão Ngưu đi chết mà.

Ma Hầu mở miệng nói:

- Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, thật ra tất cả mọi người đều có hiểu lầm, nói ra hết hiểu lầm là ổn thôi. Lão Ngưu muốn vũ khí cũng có nguyên nhân của mình, đó là vì mảnh thương sinh này.

- Hầu Tử, đừng nói lung tung.

Bất Diệt Long lượn vòng ở nơi kia, muốn ngăn Ma Hầu lại không cho nó nói tiếp.

Ma Hầu thở dài một tiếng:

- Các vị, được rồi, có những thứ có thể nói và không thể nói, nhưng với tình huống hiện giờ của chúng ta thì các ngươi cho rằng có thể ngăn cản được sao, thôi thì cứ nói ra sự thật cho người khác biết, ít nhất vị trước mắt này, khi chúng ta gặp thì hắn chỉ là Chí Tiên cảnh, tới bây giờ đã là Chúa Tể cảnh, thiên phú như thế có đủ tư cách biết những điều này.

Lâm Phàm híp mắt, nhìn Ma Hầu, hình như hắn sắp được nghe chuyện gì đó rất ghê gớm.

Dạ Ma kêu lên:

- Trời ạ, các ngươi dám xem thường ta, ta ở chung với các ngươi lâu như vậy mà không thèm nói với ta, quả nhiên bắt nạt kẻ yếu, ta xem như đã nhìn thấu.

Mười hai thần thú lười để ý đến Dạ Ma.

Bất Diệt Long lắc lư đầu rồng, không biết nên nói cái gì.

- Nói thì nói thế, nhưng...

Ma Hầu ngồi xuống, giáp vàng trên người dao động:

- Nói cho ngươi biết, ngươi cướp vũ khí của Lão Ngưu...

Lâm Phàm lập tức ngắt lời:

- Bản phong chủ muốn đính chính lại một chút, không phải cướp, mà là nhặt.

- Đúng đúng, là nhặt.

Ma Hầu bất đắc dĩ, cải biên ý:

- Cây búa này rất quan trọng với Lão Ngưu, cũng rất quan trọng với chúng ta, mười hai thần thú chúng ta đều có vũ khí, nhưng không phải dùng để giết địch, mà là để tru thiên.

Lâm Phàm gật đầu:

- Có khí phách, bản phong chủ thích.

Dạ Ma liếc mắt nhìn:

- Tru thiên cái nổi gì, sao không nhìn lại thực lực của bản thân, ngay cả người còn không tru được.

Ma Hầu nhe răng trợn mắt:

- Ngươi còn nói nhảm nữa là ta nuốt ngươi luôn!

Dạ Ma không phải là đối thủ của Ma Hầu, trong lòng vốn muốn nói rằng không nói, không nói nữa, nhưng đến bên miệng lại là:

- Thẹn quá hoá giận.

Lâm Phàm biết mình cho Dạ Ma trải qua luân hồi thế nào nên cũng không thèm để ý, có thể sống đến bây giờ coi như gã có bản lĩnh, thật đáng khâm phục.

Lâm Phàm nói:

- Nói tiếp đi, hơi thú vị.

Ma Hầu thở dài:

- Thật ra mười hai thần thú chúng ta tồn tại đã lâu, cái gọi là viễn cổ đối với các ngươi là thời đại cũ, nhưng với chúng ta là thời đại mới.

- Năm xưa mười hai thần thú chúng ta là cầm tinh mà tất cả sinh linh đều cần, ngươi hiểu cầm tinh không? Mà chắc ngươi không hiểu đâu, dù sao cũng không cùng thời đại, nhưng không sao cả, không quan trọng.

- Vào ngày kia, thương thiên có được thất tình lục dục, thoát khỏi trấn áp, tiến hành hủy diệt và thanh tẩy thế gian, mười hai thần thú chúng ta ngưng tụ toàn bộ hy vọng của sinh linh, hóa thành thực thể tranh đấu với thương thiên, muốn đánh vỡ thất tình lục dục của thương thiên...

Ma Hầu chưa nói xong đã bị Lâm Phàm cắt ngang.

Lâm Phàm nói tiếp câu chuyện:

- Điều kế tiếp không cần nói, ta biết, các ngươi đập tan thất tình lục dục của thương thiên, cùng lúc đó để cho thương thiên hủy diệt thế giới, các ngươi thì bị phong ấn.

Ma Hầu kinh hãi:

- Sao ngươi biết được?

Ánh mắt Lâm Phàm nhìn Ma Hầu như nhìn kẻ ngốc.

- Nếu không phải như vậy thì làm sao có thời đại như bây giờ.

Ma Hầu kịp phản ứng:

- Cũng đúng, ta không nghĩ tới.

Lâm Phàm suy nghĩ, cau mày nói:

- Ý ngươi muốn nói là bây giờ thương thiên đã bắt đầu có thất tình lục dục?

Ma Hầu nói:

- Chắc là vậy, vẫn chưa rõ lắm.

Lâm Phàm hỏi:

- Vậy nếu là thật thì các ngươi có cách gì?

Ma Hầu lắc đầu:

- Ngươi nhìn tu vi, bộ dạng hiện giờ của chúng ta đi, còn cách nào khác? Lúc ấy là bởi vì sinh linh tín ngưỡng chúng ta nên mới cường đại như vậy, bây giờ không còn ai tín ngưỡng nữa, nguồn lực lượng của chúng ta cũng đứt đoạn.

Lâm Phàm cảm giác Ma Hầu nói cũng như không, có cái gì khác nhau đâu?

Không có chút tác dụng nào.

Nhưng hắn không nghĩ rằng Ma Hầu gạt người.

Rất có khả năng xảy ra tình huống này.

Nhưng tình huống cụ thể hơi khó nói.

Lâm Phàm nói ra:

- Ý của ngươi là mười hai kẻ các ngươi bây giờ rất vô dụng?

Ma Hầu có chút không vui, lời này rất tổn thương người.

Cái gì mà vô dụng.

Nhưng sự thật hình như đúng là vậy.

Lão Ngưu giả bộ bị thương nặng quát to:

- Cái gì mà vô dụng chứ, chúng ta tồn tại là vì giết chết thất tình lục dục của thương thiên, dù không địch lại cũng không lùi bước!

Huyền Hoàng Thử yếu ớt nói:

- Lão Ngưu, người ta nói có lý, bây giờ chúng ta thực sự rất vô dụng, hay là tìm chỗ nào trốn cho rồi. Thời đại mới, kỷ nguyên mới, sẽ có người ra mặt đối kháng.

Lão Ngưu mắng:

- Ngươi đúng là nhát như chuột, hèn gì trước kia người người kêu đánh liền bị hù sợ chạy mất dép.

Hai cái răng cửa lớn của Huyền Hoàng Thử lấp lóe sáng tia sáng, bị Lão Ngưu nói như thế cũng rất tức giận:

- Ngươi rất quá đáng, năm đó ta cũng liều mạng mà.

Lão Ngưu vô cùng bực tức:

- Liều mạng cái khỉ khô, trốn ở sau Thôn Thiên Hổ, nhảy lên nhảy xuống, chẳng chút tích sự gì.

Huyền Hoàng Thử bị nói đến phát khóc, chân trước che mặt, khóc sướt mướt, nức nở:

- Sao lại bắt nạt loài chuột như vậy.

- Bộ ta nói cái gì sai sao?

- Năm đó Hồng Quân đạo tổ lấy thân áp thiên, áp chế ngàn vạn năm, mài mòn thực lực của thương thiên. Cuối cùng thương thiên yếu đi, cùng hủy diệt với chúng ta. Ngươi xem bộ dạng này bây giờ của chúng ta còn đánh được không, nếu thương thiên thật sự có thất tình lục dục, chỉ cần một cái trừng mắt là có thể trừng chết chúng ta.

Vốn ban đầu Lâm Phàm không để ý tới chuyện này.

Nhưng nghe đến mấy câu kế tiếp thì tim ngừng đập.

Mợ nó.

Lượng tin tức này có hơi lớn.

Thậm chí ngay cả Hồng Quân đạo tổ cũng xuất hiện, đây là đại lão thời kì Hồng Hoang.

Nhưng sao so với những thứ mình biết có chút không giống.

Không phải lấy thân hợp đạo sao, thế quái nào biến thành lấy thân áp thiên.

Nhưng nếu đúng như con chuột này nói, thương thiên bị mài mòn lâu mà vẫn còn lực lượng kinh khủng như thế thì có chút khó giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment