Lâm Phàm gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt nói:
- Ừm, bản phong chủ kiêu ngạo thế đó, ngươi có thể làm gì.
Xích Diễm Hoàng siết chặt hai tay, rất muốn đánh người.
Xích Diễm Hoàng nói:
- Được, ngươi kiêu ngạo, ta nhịn. Ta tới tìm ngươi không phải vì muốn cãi nhau với ngươi, mà là muốn nói cho ngươi biết một việc.
Rào rào!
Lâm Phàm từ trong Thiên Hà Vương Đỉnh đứng dậy, trên người chảy xuống giọt nước.
- Bản phong chủ không muốn nói nhưng phát hiện đầu óc của ngươi không được tốt .
Hắn lấy ra một bộ đồ từ trong trữ vật giới chỉ khoác lên người, đồng thời đi từng bước tới gần Xích Diễm Hoàng.
- Ý ngươi là sao?
Ngược lại Xích Diễm Hoàng không phát hiện có gì không ổn, vẫn mờ mịt nhìn Lâm Phàm.
Đầu óc không được tốt?
Gã sống lâu như vậy, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, kinh nghiệm của bản thân không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ có thù oán với ngươi không?
Xích Diễm Hoàng vẫn không hiểu ý của đối phương, nhưng nghe lời này thì gã nói ra:
- Có thù.
Giữa hai người đúng là có thù.
Nhưng nếu không phải vì có ý tưởng thì gã tuyệt đối sẽ không tìm tiểu tử này.
Chỉ là còn chưa suy nghĩ được bao lâu thì biến động đã xảy ra.
Lâm Phàm thừa dịp Xích Diễm Hoàng ngây người trực tiếp tiến lên vung nắm đấm, lực lượng cuồng bạo nặng nề đánh vào phần bụng của Xích Diễm Hoàng.
Lực lượng đó khiến phần bụng của Xích Diễm Hoàng bị khuấy động như sắp nổ tung.
- Đầu óc của ngươi đúng là có vấn đề. Bản phong chủ có thù oán với ngươi, nhưng không đi tìm ngươi, thế mà ngươi dám tự đưa mình tới cửa, ngươi nói xem thần kinh của ngươi có tỉnh táo không?
- Mà cũng chẳng sao, ngươi tự đưa tới cửa tiết kiệm thời gian khi bản phong chủ đi tìm ngươi.
Lâm Phàm cười, hắn đột nhiên phát hiện ra đầu óc của cường giả Viễn Cổ hầu như đều có chút vấn đề.
Rắc!
Sắc mặt Xích Diễm Hoàng đỏ bừng, lộ ra vẻ thống khổ.
Đầu óc của gã có chút mờ mịt.
Hình như không hiểu chuyện này là sao.
Gã ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi. . .
Lâm Phàm chộp cổ Xích Diễm Hoàng, lại đánh ra một đấm, lực lượng cuồng bạo khiến nửa bên mặt gã lõm xuống, nhiều máu tươi từ trong miệng gã chảy ra.
Lâm Phàm nói:
- Gì mà ngươi ta, đừng nói với bản phong chủ bất cứ chuyện gì. Bản phong chủ biết giữa hai ta có thù oán, ngươi tự đưa mình tới cửa, bản phong chủ sao có thể từ chối được.
Xích Diễm Hoàng rống giận:
- Ngươi bị khùng hả!
Gã cảm giác đối phương có vấn đề về thần kinh.
Nếu không có thì sao xảy ra chuyện như vậy được?
Sôi trào.
Từ trên người Xích Diễm Hoàng sôi trào nhiều ngọn lửa, sau đó nháy mắt bao trùm Lâm Phàm.
- Ta tới tìm ngươi nói chuyện, ngươi đừng khinh người quá. . .
Bùm bùm!
Lâm Phàm đấm ra một quyền, Xích Diễm Hoàng đột nhiên hé miệng, hàm răng dính máu văng ra ngoài.
- Có chuyện gì đâu mà nói, cũng chỉ lòng vòng mấy thứ, lão tử không cần. Đã tới thì đừng nghĩ đi, coi như ngươi tự tìm chết.
Hắn tùy ý để những ngọn lửa này thiêu đốt trên người mình, không hề sợ hãi.
Không đau không ngứa.
Da hơi khét tí thôi chứ có gì.
- Đáng giận, ta tới tìm ngươi. . .
Ầm!
Lâm Phàm lại đánh ra một đấm:
- Đừng nói nữa, bản phong chủ không muốn biết.
Thực lực của Xích Diễm Hoàng không yếu.
Nhưng bất kể là ai, chỉ cần bị Lâm Phàm bắt được trong tay thì giãy dụa chỉ phí công.
- Mợ nó!
Xích Diễm Hoàng tức giận, hai tay không ngừng lại. Gã tìm Lâm Phàm để nói chuyện, nhưng đối phương trực tiếp ra tay, ngay cả nói chuyện với nhau cũng chưa nói câu nào.
Có thù thì sao.
Lúc có lợi ích thì dù là thù giết phụ thân cũng có thể tạm thời quên đi.
Một luồng lực lượng kinh khủng ngưng tụ trên hai tay Xích Diễm Hoàng, sau đó trực tiếp đánh vào lồng ngực Lâm Phàm.
Khóe miệng Lâm Phàm chảy máu, nhưng mặt vẫn không hiện lên cảm xúc gì, lại tung ra một đấm đánh vào người Xích Diễm Hoàng.
Mỗi người đánh một đấm.
Hắn chưa từng sợ bất cứ ai, dù chiêu vừa rồi rất dễ tránh nhưng hắn không thèm tránh né.
Cường giả không sợ hãi.
Cứ thoải mái đánh, xem ai té xuống đất trước.
Một lúc sau.
Mặt Xích Diễm Hoàng bê bết vết máu.
Vô cùng thê thảm.
Có chút không dám nhìn thẳng.
Lâm Phàm tốt hơn nhiều, không bị vết thương gì, chỉ chảy chút máu cùng với ngọn lửa nồng đậm bao trùm toàn thân mà thôi.
- Tốt, kết thúc được rồi.
Lâm Phàm giơ Xích Diễm Hoàng lên, bản thân cũng trở thành người lửa, giơ tay lên đưa ra phía sau, chuẩn bị đánh một đấm hạ gục Xích Diễm Hoàng.
Xích Diễm Hoàng yếu ớt.
- Ngươi sẽ hối hận.
- Trên thế gian này chỉ mình ta biết một con đường sống, vốn muốn tìm ngươi hợp tác nhưng ngươi lại không biết quý trọng, ta sẽ ở dưới chờ ngươi.
- Ha ha ha. . .
Lâm Phàm vốn định ra quyền, nhưng nghe Xích Diễm Hoàng nói lời này thì đánh chậm lại, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi nói có chút dọa người, nói thử xem rốt cuộc là chuyện gì.
Thật là thơm!
Một con mắt của Xích Diễm Hoàng đã sưng vù, cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nhếch mép cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Muộn rồi, tất cả đã muộn, ngươi đã đập nát kiêu ngạo của ta, giẫm đạp tự tin của ta dưới chân rồi. Ta cho ngươi biết, cường giả không cho phép nhục nhã, ngươi đối với ta như vậy, dù bây giờ có quỳ gối trước mặt ta thì ta cũng sẽ không nói, ngươi tiếp tục càn rỡ đi, nhưng sẽ không lâu đâu, rồi sẽ có ngày ngươi phải hối hận! Từng có cơ hội sống bày ra ở trước mắt nhưng không biết quý trọng, chờ tới lúc mất đi thì đã muộn màng!
Xích Diễm Hoàng nói xong cười phá lên, vừa ọc bãi máu.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lời ngươi nói khiến ta nhớ một người. Thôi, ngươi đã không hiểu thì đánh vậy, ăn đòn nhiều sẽ tự động ngoan.
Con ngươi Xích Diễm Hoàng co rút, dường như không ngờ tới.
Mợ nó, gã đã nói đến mức này rồi mà vẫn muốn đánh gã?
Theo tình huống bình thường thì khi biết có bí mật quan trọng, chắc chắn đối phương sẽ không ra tay, sẽ tìm mọi cách hỏi thăm bí mật đó là gì.
Có lẽ gã đã không nói rõ ràng nên đối phương không nghe hiểu chăng?
Thế là Xích Diễm Hoàng tổ chức ngôn ngữ, chuẩn bị lần thứ hai giao lưu.
- Ngươi hãy nghe cho kỹ. . .
Ầm!
Lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Phàm đấm trúng vào mặt, máu phun ra ồ ạt.
Mợ nó, làm ơn nghe cho hết rồi đánh được không? Có cần như vậy không?
Xích Diễm Hoàng rống giận, hận không thể giết chết Lâm Phàm:
- Đồ khốn nạn, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Khinh người quá đáng, cực kỳ quá đáng.
Bây giờ thì Xích Diễm Hoàng hối hận, vì sao mình đến tìm tiểu tử này.
Tìm người khác không tốt hơn sao? Cứ phải tìm tiểu tử này, nhìn xem bây giờ gã bị chộp trong tay, bị tiểu tử này đánh tơi bời một trận.
Gã có thực lực đầy mình nhưng không thể phát triển ra.
Lâm Phàm không nói nhảm nhiều với Xích Diễm Hoàng, máy móc đấm liên tục.
- Nói nhảm quá nhiều, đánh phục ngươi là tốt nhất.
Lâm Phàm rất tò mò Xích Diễm Hoàng được tin tức kinh người gì.
Lúc trước hắn cho Xích Diễm Hoàng con đường sống, hỏi thăm tình huống cụ thể, nhưng đối phương không nói, vậy đành chịu, thuần phục trước rồi hỏi lại.
Qua hồi lâu.
Xích Diễm Hoàng kêu rên:
- Đừng đánh nữa, cầu ngươi đừng đánh nữa!
Đánh qua đánh lại, không hiểu sao sâu trong lòng Xích Diễm Hoàng dâng lên nỗi sợ vô hạn với Lâm Phàm, dường như nghĩ đến cái tên thôi đã làm gã sợ run cầm cập.
Bộp!
Lâm Phàm thả tay ra.
Xích Diễm Hoàng tê liệt ngã xuống đất, hai tay ôm người, run lẩy bẩy, thật sự bị đánh sợ.
Lâm Phàm nhìn Xích Diễm Hoàng ngồi bệch dưới đất, hỏi:
- Nói, ngươi rốt cuộc phát hiện cái gì?
Thật sự là rất tò mò.
Xích Diễm Hoàng nghe giọng của Lâm Phàm thì run bắn người, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên đầu rơi xuống, sau đó mở miệng nói:
- Ta . . . ta phát hiện một xác ướp cổ.
Lâm Phàm suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu:
- Ngươi phát hiện xác ướp cổ thì kệ nó chứ, có năng lực gì? Đã chết rồi còn gì, hay là xác chết của kẻ yếu qua miệng ngươi thì trở nên ghê gớm hơn?
Xích Diễm Hoàng sợ sệt, giọng run run:
- Không phải, ta còn biết xác ướp cổ này dường như có quan hệ với thương thiên, ta phát hiện nó trong một món cổ vật ở Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Xích Diễm Hoàng bị Lâm Phàm đánh sợ, nghe giọng thôi đã sợ nhũn chân, càng đừng nói là thấy mặt người.
Lâm Phàm nổi hứng lên, Xích Diễm Hoàng nói thông tin này khiến hắn rất tò mò.
Rốt cuộc là thứ gì mà kinh người như thế?
- Đừng nói nhảm, mang ta đi nhìn xem.
Hắn không muốn nghe Xích Diễm Hoàng nói nhiều, muốn tự mình xác nhận.
Nếu thật sự là đồ tốt thì có là xác chết hắn cũng khiêng về, còn nếu là phế vật thì sẽ vứt bỏ.
Lâm Phàm nói với Tử U bằng giọng gay gắt chất chứa uy hiếp:
- Cẩu Tử, trở về nơi ngươi nên ở, ngồi chờ ở tông môn, nếu bị ta phát hiện ngươi chạy trốn sẽ đập nát đầu chó của ngươi.
Nhưng dùng chiêu uy hiếp rất có hiệu quả với Tử U.
Tử U run rẩy, rõ rành rành là sợ hãi.
Tử U đạt được cương thi truyền thừa, càng tiến hóa đến xác chết chung cực là sói.
Nhưng bây giờ bị người xem như chó, tổn thương biết bao.
Tử U nháy mắt biến mất trong thiên địa, địa điểm rất rõ ràng, nó ngoan ngoãn đi làm chó giữ nhà, nếu có ý đồ khác mà bị bắt về thì càng thảm hơn.
Lâm Phàm nói:
- Dẫn đường.
Xích Diễm Hoàng không dám không nghe, ở phía trước dẫn đường.
Thân hình của Lâm Phàm như ngọn núi cao đè nặng trong lòng Xích Diễm Hoàng, gã không sinh ra chút ý nghĩ chống cự.