Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại.
Thương thiên không giáng sét xuống, hèn dữ vậy.
Lâm Phàm tự nhủ:
- Đáng tiếc, mặc dù không đụng vào ngươi được nhưng đã cảm nhận linh hồn run rẩy sâu trong tim của ngươi, thôi được, tha cho đấy.
Thương thiên?
Không tính là gì.
Có ngon thì đánh hắn, đây mới gọi là giỏi.
Lâm Phàm đang định rời đi thì luồng sáng xanh bị thương thiên mang đi bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ánh sáng xanh tan biến, hiện ra một cái đĩa, mặt đĩa in trận đồ, trận đồ vẽ ba ngàn thế giới.
Ngón tay Lâm Phàm chạm vào, trong đầu nháy mắt có cảm giác.
- Tạo Hóa Ngọc Điệp, ha ha, thú vị đây.
Lâm Phàm sửng sốt giây lát rồi nở nụ cười.
Hắn không ngờ thương thiên cuốn trôi đi chỉ vì thứ này, nghe đồn Tạo Hóa Ngọc Điệp chia ra làm bốn, dung nhập vào thì . . .
- Trời ạ!
Lâm Phàm ngây ra, đừng bảo là mới rồi hắn giết chết trùm Hồng Quân, trùm Tam Thanh nhé?
Tuy không chắc chắn nhưng hình như đúng thật.
- Đây là con người làm sao? Khi rút thưởng luôn tế bái trùm Tam Thanh xin vận may, giờ làm thịt trùm mang đến vận may cho mình, vậy thì về sau . . .
Nghĩ đến sự thật đáng sợ này làm tim Lâm Phàm rớt cái bịch.
Không đúng, trùm Tam Thanh vẫn sẽ phù hộ mình, đâu phải ta làm, là thương thiên làm, không liên quan gì tới ta.
Quyết đoán đổ tội, kéo mình lên khỏi vực sâu trong tích tắc.
- Xem ra mười hai thần thú không khoác lác với mình, chuyện từng xảy ra có lẽ là thật. Hồng Quân Đạo Tổ trấn áp thương thiên, cuối cùng không diệt được thương thiên, mài chết bản thân, để lại thân xác ở đây. Ba người khác chắc là trùm Tam Thanh, dù sao lão sư bị thương thiên mài chết, chắc chắn bọn họ không thể khoanh tay ngồi nhìn, nên cũng bị giữ lại.
Lâm Phàm suy nghĩ kỹ, sau khi hiểu được điều này thì trong lòng sáng tỏ rất nhiều, đầu óc minh mẫn hẳn ra.
Hắn cúi đầu nhìn đĩa ngọc trong tay, thứ này có tác dụng rất lớn với người khác, nhưng vô dụng với hắn.
Nhức đầu, vận may hơi chênh lệch.
Bị trời phạt đánh chết một lần, rớt xuống thứ này. Có lẽ vì số phận của hắn bọt bèo, không đáng giá nhắc tới nên được đền bù bằng thứ này?
Hư không lần nữa chấn động, mây đen dày đặc bao trùm thiên địa, cảm giác đè nặng mặt đất ngột ngạt.
Vô số lôi đình như là lôi xà tràn ngập trong vòng xoáy, trời phạt vừa đi lại quay về.
Lâm Phàm ngẩng đầu, giơ tay lên, ngoắc ngón tay:
- Tới.
Đơn giản trào phúng, không dùng nhiều từ ngữ.
Hèn quá mà, nên hắn nói nhiều chỉ tốn nước miếng. Muốn chém cứ chém, không cần nói nhảm.
Lúc này, hư không thanh thế to lớn, nhưng hạt mưa rất nhỏ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi không đánh thì biến ngay, lão tử không rảnh dây dưa với ngươi!
Hắn nói xong quay đầu đi xa.
Ầm ầm!
Có tiếng sấm rền vang vọng trong hư không.
Đây là đang tức giận, nhưng vẫn không dám đánh, vì nó đã thí nghiệm nhiều lần, mất mát nặng nề, mới rồi càng bị thương nặng.
Lâm Phàm biết đây là thương thiên đang quấy phá, có chút đầu óc, từ khi trời phạt không còn đánh hắn thì hắn cảm giác thương thiên thông minh hẳn ra.
Chuyện này trước kia không xảy ra.
Lâm Phàm cảm giác thương thiên có gì đó là lạ, hoặc nên nói là trí tuệ còn không bao nhiêu, chỉ có ý thức ban đầu. Chứ không thì với năng lực của thương thiên trực tiếp ngưng tụ thành thực thể dư sức chơi chết hắn.
Tiếc rằng cho đến bây giờ thương thiên vẫn không có động tĩnh gì, nên dù thương thiên có trí tuệ nhưng chưa phát dục tốt.
- Tạm biệt, khi nào ngươi có năng lực, dám can đảm chiến với ta một trận thì hãy xuất hiện ở trước mặt ta. Ngươi bây giờ còn rất nhỏ yếu, ta không khi dễ ngươi.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, đi cực kỳ tiêu sái.
Dám nói với thương thiên như vậy, Lâm Phàm xem như người đầu tiên trên cõi đời, không ai sánh bằng.
Thương thiên rất muốn nói chuyện, nhưng nó không thể nói.
Rất muốn đánh chết ngươi, đừng ăn trộm đồ của ta mãi!
Bên ngoài.
Lâm Phàm chìm trong suy tư.
Sự tình phát triển kỳ cục, nằm ngoài dự đoán rất nhiều.
Kẻ địch cũng càng ngày càng mơ hồ.
Lâm Phàm luôn cho rằng kẻ địch là những người chiếm được thần vật thì bùng nổ tự tin.
Nhưng trải qua chuyện này làm hắn phát hiện không phải vậy.
Những người kia dễ giải quyết, thương thiên thì khó chơi.
Sống trong thiên địa này tự nhiên sẽ nhận áp chế.
Lâm Phàm liên lạc với Tri Tri Điểu, khi biết hắn ở trong hiệp cốc đã qua nửa tháng thì thay đổi sắc mặt.
Khủng bố, kinh khủng quá vậy?
Ở trong này nửa tháng?
Sao lâu vậy được?
Lâm Phàm đại chiến với bốn xác ướp cổ trong hiệp cốc, mặc dù dây dưa rất lâu nhưng phỏng chừng nhiều nhất là vài ngày, nhưng bây giờ bảo là đã qua nửa tháng.
Quá lâu, đúng là nơi thần kỳ, không cảm giác thời gian trôi qua.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, trong thời gian ngài ở hiệp cốc thì giới vực rất loạn, quần hùng cùng nổi lên, giới vực thay đổi cách cục trời long đất lở, cường giả ngày xưa không còn là người mạnh nhất, liền cũng không giữ được tông môn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu rất kinh thán, thời đại thay đổi quá mau.
Lâm Phàm không để bụng, bâng quơ cảm thán rằng:
- Dữ dội thế sao?
Người trẻ tuổi bây giờ hơi nóng nảy, dù lấy được thần vật cũng không thể bỏ mặc pháp luật đúng không nào?
Không nói những cái khác, lấy hắn làm ví dụ đi.
Hắn được hai thần vật kinh người là Thiên Đình, Tịnh Thổ, nhưng hắn có nói gì không?
Có phách lối, càn rỡ sao?
Không.
Cho tới bây giờ đều chưa từng có, hắn vẫn luôn giữ tâm tính bình tĩnh, giao lưu thân thiện với người, không tổn thương nhau, cũng chưa từng chủ động khiêu khích người khác.
Chỉ có người khác làm chuyện rất quá đáng, hoặc khi lý niệm không hợp thì hắn mới nói vài câu, vẫn trong khuôn phép giao lưu thân thiện.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi chỉnh lý tuyến đường giúp bản phong chủ, giờ bản phong chủ muốn về tông môn, nói cho bản phong chủ biết trên con đường này có ai láo lếu, không ham muốn hòa bình không? Bản phong chủ tự mình đi bái phỏng một chút.
Rời tông nửa tháng, hắn phải trở về một chuyến.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đáp:
- Tông sư chờ chút, ta lên lịch ngay đây.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hiểu rõ ý nghĩ thật sự của tông sư, muốn đánh người ta nhưng cần cái cớ.
Nói gì mà láo lếu, không ham muốn hòa bình, toàn là lấy cớ.
Thật ra người xét duyệt Tri Tri Điểu luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là vì sao tông sư cứ thích đánh người? Gã đoán rất nhiều nhưng không hiểu được đạo lý trong đó.
Có lẽ cường giả đều có đam mê
Rất nhanh.
Tri Tri Điểu sửa sang tài liệu xong xuôi.
- Thần Vương giáo.
Lâm Phàm nhìn xem tư liệu, suy nghĩ, cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua tổ chức này.
- Tốt, tiếp tục điều tra đi, bên trong giới vực nếu xảy ra chuyện gì phải báo cho bản phong chủ biết ngay. Gần đây không bình yên, phải chú ý chặt chẽ.
Tri Tri Điểu phát triển nghiệp vụ đến các góc hẻo lánh trong giới vực, giao cho bọn họ trông coi thì sẽ không bỏ lỡ cái gì.
Lâm Phàm nói xong lao đi xa, tốc độ cực nhanh, nháy mắt biến mất trong thiên địa.
Thần Vương giáo.
Giáo này một đường quét ngang vô số tông môn, những tông môn từng cao cao tại thượng đều bị sụp đổ trong tay gã, nhiều người bái phục dưới chân gã.
Dưới lực lượng vô địch này, kẻ nào dám can đảm chống cự đều đã chết.
Trong một đại điện vô cùng xa hoa.
Giáo chủ Thần Vương giáo là một nam nhân rất trẻ tuổi, chỉ mới ba mươi mấy tuổi.
Đoạn thời gian trước gã còn là kẻ hèn hạ uốn gối dưới ánh mắt của người khác, van xin tha cho.
Nhưng bây giờ thì gã đã vùng lên, dùng lực lượng vô địch nhất của mình trấn áp tất cả người không phục, ai dám ngăn trở gã thì nên giết.
- Giáo chủ vạn tuế!
- Giáo chủ vạn tuế!
Một đám người rậm rạp quỳ trước mặt giáo chủ Thần Vương giáo, bọn họ dán sát mặt xuống đất, người run cầm cập vì e ngại, sa vào nỗi sợ lực lượng kinh khiếp kia.
Nói về mức độ trung thành thì những người này không có.
Giáo chủ Thần Vương giáo nắm một sợi xích sắt, đầu dây bên kia khóa một nữ nhân:
- Nhìn thấy không? Đây là ta bây giờ, trên vạn vạn người, lúc trước ngươi không tuyển chọn ta là mất mát của ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Nữ nhân tức giận quát:
- Chu Nhạc, ngươi phát rồ!
Chu Nhạc nghiêm nghị nói, trong mắt lóe tia điên cuồng:
- Câm mồm, hãy gọi ta là giáo chủ Thần Vương giáo! Cho các ngươi xem thường ta, luôn nhằm vào ta, giờ ngươi sáng mặt ra chưa? Thực lực của ta đã mạnh mẽ đến mức không ai ngăn cản được! Ngươi là nô bộc của ta, ta muốn cho ngươi nhìn thấy ta từng bước lên đỉnh cao như thế nào!
Giọng của Chu Nhạc bỗng bình tĩnh lại nhưng tràn đầy âm hiểm:
- Đại sư tỷ thấy có đúng không? Nhưng tiếc quá, bọn họ không thấy được, vì nhìn bọn họ là ta muốn hành đến chết! Còn đại sư tỷ thì dù gì là người ta từng muốn lấy về nhà. Tiếc rằng ngươi đã không xứng với ta, chỉ có thể làm con chó của ta, ha ha ha ha ha ha!
Chu Nhạc cười như điên.
Ngày đó gã đang mơ mộng thì có niềm vui từ trên trời rơi xuống, thần vật giáng lâm, tăng thực lực của gã lên đến cảnh giới Chúa Tể nhất thế.
Mặc dù không thể khống chế lực lượng này nhưng tóm lại vẫn là sức mạnh của gã, thế là hôm đó gã làm chuyện mình trước kia không dám làm.
Giết hết tông môn, tông chủ bị gã đấm mấy cái chết tươi trong tông chủ.
Đại sư tỷ mà gã từng muốn chiếm được thì sợ hãi chết đứng.
Cảm giác này vô cùng sảng khoái.