Chuyện xảy ra khác với suy nghĩ của Ma Hầu, người thường nếu biết chuyện này sẽ đặt ưu tiên lên hàng đầu, nhưng nhìn kẻ ở trước mắt xem, vẻ mặt hờ hững, còn bao che, đây là điều con người nên làm sao?
Hỗn Thế Ma Hầu nói:
- Lâm phong chủ, việc này nên quan tâm, không thể bỏ qua được. Lâm phong chủ có người mà ngươi quan tâm, nhưng nếu như thương thiên thật sự có thất tình lục dục thì mọi thứ sẽ thành mây khói.
Tham Lam Cẩu nghiêm túc nói:
- Khứu giác của ta không có vấn đề, thật sự ở trong này, nếu như sớm phát hiện thì sẽ giảm bớt nhiều rắc rối.
Mười hai thần thú đều trải qua sự khủng bố của thương thiên, hoặc nên nói lúc trước là thương thiên diệt bọn chúng.
Nhưng khi đó thương thiên đã bị Hồng Quân Đạo Tổ trấn áp rất nhỏ yếu, dù vậy vẫn khủng bố trong mắt mười hai thần thú.
Giờ tu vi của mười hai thần thú yếu ớt, đối mặt thương thiên ở thời kỳ đỉnh cao thì có lẽ chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Thiên Tu bước ra:
- Đồ nhi.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao vậy lão sư?
Hắn không nghi ngờ lời của mười hai thần thú, nhưng vậy thì sao?
Muốn hắn giết người trong tông môn hay sao?
Nếu muốn giết người trong tông môn của hắn thì hắn sẽ là người đầu tiên đập nát mười hai thần thú, nói cái quái gì, nói chuyện không dùng đầu óc à?
Hắn cố gắng tu luyện là vì cái gì?
Dĩ nhiên không phải vì dục vọng riêng của mình mà vì muốn bảo vệ mỗi người trong tông. Lý tưởng vĩ đại này thần thánh mà không thể xâm phạm, dù là ai cũng không được vấy bẩn.
Thiên Tu trầm ngâm giây lát:
- Cho bọn họ tìm ra người kia đi.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn lão sư:
- Không cần đâu lão sư, tìm được thì sao? Đã là người của tông mình thì chẳng lẽ giết chết người đó? Thương thiên thì sao chứ? Không đáng sợ như vậy, nó dám ra đây là đồ nhi một đấm đập bể đầu chó của nó!
Có lẽ câu này hơi ngông nên hư không chấn động, có tiếng sấm trầm đục vang vọng, dường như rất tức giận.
Đám người cảm nhận lực lượng này, lộ ra sợ hãi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, châm chọc nói:
- Ôi chao, láo hả? Ngon thì xuống đây, lão tử đập bể đầu chó của ngươi! Dám can đảm hù dọa người, một ngày nào đó sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Dám mắng thương thiên mà không bị trời phạt đánh chết thì chỉ có một mình Lâm Phàm.
Mười hai thần thú giơ tay, mắt lóe tia khủng hoảng:
- Quả nhiên đã bắt đầu thành hình, thất tình lục dục đã ngưng tụ bước đầu.
Bọn họ phát hiện thương thiên biết tức giận, đây không phải chuyện tốt cho giới vực.
Đã từng có Hồng Quân Đạo Tổ lấy uy vô biên của mình áp chế thương thiên, hy vọng hy sinh bản thân xóa bỏ thất tình lục dục của thương thiên, nhưng đã thất bại, chỉ làm thương thiên trở nên nhỏ yếu.
Nhưng dù thương thiên nhỏ yếu cũng khiến thế giới tiên đạo thịnh vượng trở thành thời đại mạt pháp, không người có thể tu luyện.
Nhưng thế gian vạn vật đều có một chút hy vọng sống, dù là thương thiên cũng không thể kiểm soát được, nên mới tới thời đại khoa học kỹ thuật. Tiếc rằng khoa học kỹ thuật xuống dốc, nhưng giới vực tái sinh trong lửa, dần phục hồi linh khí, người người đều có thể tu luyện.
Tuy nhiên không có đủ thời gian, giới vực bây giờ có người nào chống lại được thương thiên đã có thất tình lục dục?
Có lẽ không có ai.
Thiên Tu giơ tay lên, mắt lộ tia nghiêm túc nói:
- Đồ nhi, nghe lời vi sư, cho bọn họ tìm ra người kia đi.
Thiên Tu biết rõ tính nết của đồ nhi, quá tự tin vào bản thân, cũng không muốn người bên cạnh nhận bất cứ thương tổn gì.
Nếu thật sự xảy ra vấn đề, Thiên Tu biết đồ nhi sẽ đứng ra, bất chấp an nguy của mình che chở tất cả người tông môn ở sau lưng hắn.
Thiên Tu luôn cho rằng đồ nhi có sát tính rất nặng, nhưng không rầy một câu.
Con đường tu luyện nếu không mang chút sát tính thì sao có thể bình yên đi tiếp?
Nhất là Thiên Tu nhìn thấy đồ nhi liều mạng tu luyện vì bảo vệ tông môn, lão nhìn thấy sư huynh tốt nhất trong mắt các đệ tử, đồ nhi ngoan trong mắt lão sư.
Còn về từ bi thương người, thứ đó không thực dụng.
Thế giới quá lớn, chỉ có người muốn làm nhân vật chính mới cho rằng thế giới này cần dựa vào chính mình đi cứu vớt.
Thiên Tu muốn cho người ta tìm ra nghi phạm không phải vì sợ hoặc muốn cứu vớt giới vực này, lão chỉ không hy vọng tương lai đồ nhi đối mặt kẻ địch không thể đánh thắng, dẫn đến gục ngã.
Thiên Tu rất tin tưởng thực lực của đồ nhi, hắn rất mạnh.
Lão hiểu lời mười hai thần thú nói, người bình thường tuyệt đối không thể chống lại thương thiên, dù là đồ nhi của lão có lẽ cũng không thể.
Người chắc chắn thắng trời, đây chỉ là câu ngoài miệng, người không bao giờ thắng trời nổi.
Lâm Phàm trầm tư một lát.
Ý nghĩ của lão sư hơi không tin tưởng vào hắn, nhưng hết cách, vì khiến lão sư yên lòng, hắn cũng tò mò người mang hơi thở của thương thiên có phải là tông chủ không.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, nghe lời lão sư.
Hắn nhìn mười hai thần thú:
- Lão sư của bản phong chủ đã đồng ý thì bản phong chủ không nói nhiều nữa, các ngươi nói người mang theo hơi thở thương thiên là ai? Lôi ra cho bản phong chủ nhìn xem.
Hỗn Thế Ma Hầu nói:
- Tham Lam Cẩu, nhờ vào ngươi.
Tham Lam Cẩu nói:
- Yên tâm, không có mùi nào thoát khỏi khứu giác của ta, nhất là mùi của thương thiên đã khắc sâu trong linh hồn của ta.
Tham Lam Cẩu hít hà chóp mũi, mùi vô hình bao phủ trong tông môn như sợi tơ vùng vẫy bay về phía Tham Lam Cẩu, đương nhiên người khác không thấy mấy thứ đó.
Những dấu vết này khó thoát khỏi mắt Lâm Phàm.
- Thủ đoạn có chút cao siêu.
Tu vi của Tham Lam Cẩu không cao nhưng thủ đoạn rất thần kỳ, mùi từ các góc bay về phía nó, chủ động loại bỏ mùi vô ích.
Lâm Phàm không thể làm được điều này, mũi của hắn cũng rất nhạy, hít sâu một hơi thì mùi gì đều xộc vào mũi, hương vị rất sảng khoái.
Tham Lam Cẩu ngẩng đầu, mắt chó nhìn về phía phương xa:
- Tìm được rồi, ở đó!
Lâm Phàm nhìn qua.
Phương hướng Tham Lam Cẩu chỉ quả nhiên ở chỗ tông chủ.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Thật sự là tông chủ sao?
Cảm ngộ bình yên thần kỳ cho tông chủ có năng lực đặc biệt, bất chấp tu vi của đối phương cao thấp đều bị dịch chuyển không gian.
Năng lực này rất khủng bố, không phải tu luyện là có được.
Thiên Tu nhìn theo phương hướng kia, mặt biến sắc.
Hướng kia là chỗ ở của tông chủ, lão biết sư huynh mang theo hai người cảm ngộ bình yên, rất thần kỳ, cũng rất quỷ dị.
Giờ đối phương nói hơi thở của thương thiên ở chỗ đó, trừ tông chủ ra còn ai nữa?
Thiên Tu suy tư, không biết nên nói cái gì:
- Sao có thể như vậy? Ta và sư huynh cùng nhau lớn lên, ta hiểu rõ sư huynh hơn ai hết.
Thiên Tu không hiểu, có lẽ đến đó mới biết.
Các đệ tử tông môn thấy Lâm sư huynh cùng các trưởng lão đi về phương xa, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ rất tin tưởng sư huynh nên không nghĩ theo chiều hướng xấu.
Đạo Thiên Vương nghiêm túc nói:
- Xem ra đã xảy ra chuyện rồi.
Vạn Trung Thiên không nhìn ra, tò mò nhìn Đạo Thiên Vương, sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Có lẽ Đạo Thiên Vương đã suy nghĩ nhiều.
Vạn Trung Thiên nói:
- Không thể nào, có chuyện gì đâu.
Đạo Thiên Vương không nói thêm gì, gã phát hiện sắc mặt của đám người Thiên Tu trưởng lão dần thay đổi, khác với lúc trước, hiển nhiên có chuyện gì.
Rất nhanh, mọi người đến chỗ tông chủ.
Tham Lam Cẩu cảnh giác nói:
- Mùi càng ngày càng dày đặc, tuyệt đối không nhầm được.
Lâm Phàm cau mày, nói y như thật.
Ba người tông chủ nằm đó, vẫn đang cảm ngộ bình yên.
Từ sau khi bình yên xuất hiện thì ba người không có hoạt động gì khác, thường hay ở đây.
Đến lúc này rồi còn cảm ngộ bình yên làm gì nữa, mau giải quyết vụ việc.
Lâm Phàm tiến lên vỗ tông chủ, đánh thức y từ ghế nằm:
- Tông chủ, tìm tới cửa, tỉnh đi!
- A?
Tông chủ mở mắt ra, nhìn thấy có nhiều người xúm lại thì ngây ra, không phản ứng lại.
- Như thế nào?
Tham Lam Cẩu gầm gừ, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm tông chủ:
- Cẩn thận, là hắn! Hơi thở phát ra từ người hắn!
Mười hai thần thú giữ tư thế chiến đấu, phòng ngừa đối phương ra tay mà mình không kịp phản ứng.
Tông chủ mờ mịt hỏi:
- Cái gì?
Lâm Phàm hỏi:
- Tông chủ có phải là thương thiên hoặc đang làm gì giúp thương thiên không? Đều là người một nhà, nói thật đi, đừng che giấu.
Hỏi thăm vấn đề phải dứt khoát vào, hắn không thích lòng vòng, có gì nói thẳng ra.
Tông chủ nghi hoặc hỏi:
- Thương thiên?
Tông chủ hoang mang không biết bọn họ có ý gì, nghe không hiểu.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nóng tính quát:
- Nói nhiều như vậy làm gì, Tham Lam Cẩu sẽ không sai, tuyệt đối là hắn! Giết chết hắn là giải quyết mọi chuyện!
Lâm Phàm cau mày liếc xéo:
- Ngươi dám ra tay thử xem?
Nếu người khác nói ra lời này thì Lão Ngưu dứt khoát giơ búa chém ngay, nhưng với cái tên này thì nó không có can đảm.
Lão Ngưu gầm nhẹ:
- Lâm phong chủ, biết rõ nguy hiểm đang ở trước mắt nhưng tại sao không bóp chết từ trong trứng nước? Chờ khi thương thiên hiện thế thì hối hận cũng không kịp.
Lâm Phàm khinh thường nói:
- Ha ha, đừng nói vớ vẩn, bản phong chủ nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Lâm Phàm quay sang nhìn tông chủ:
- Tông chủ cũng nghe rồi, bọn họ nghi ngờ tông chủ là tai mắt của thương thiên, ta rất tin vào điều đó, nếu tông chủ thật sự là tai mắt thì nói ra, để ta còn biết nên làm cái gì. Nếu tông chủ gặp bất đắc dĩ thì ta sẽ tìm cách che chở cho tông chủ, nếu tông chủ muốn diệt tông môn nhà mình thì ta đành giam cầm tông chủ.
Lâm Phàm nói thẳng thắn, hoàn toàn không quanh co với tông chủ.