Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 148 - Chương 148: Lâm Phàm Ta Là Người Có Lòng Dạ Rộng Lớn Cỡ Nào

Chương 148: Lâm Phàm ta là người có lòng dạ rộng lớn cỡ nào Chương 148: Lâm Phàm ta là người có lòng dạ rộng lớn cỡ nào

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhóm: Ẩn Môn

Phía sau Vạn Quật môn, một đám đệ tử của Nhật Chiếu tông đang xếp hàng để đi ra, tất cả đều mừng ra mặt.

- Không ngờ lần thăm dò Vạn Quật thâm uyên này lại cho chúng ta phát tài nhanh như vậy, chỉ là khu vực ngoại vi mà chúng ta đã phát hiện nhiều bảo bối như thế, các ngươi nói xem ở khu vực hạch tâm của Vạn Quật môn sẽ có bảo bối cao cấp cỡ nào.

Ngẫm lại cũng có chút thèm, nhưng mà thực lực của bọn họ quá yếu, nếu như xâm nhập vào trong đó cũng giống như là tự tìm đường chết. Chỉ có cường giả giống như là mấy người Doanh sư huynh mới có thể không chút kiêng kỵ mà xâm nhập vào trong khu vực nội vi, nhưng cho dù bọn hắn cũng không dám đi vào khu vực hạch tâm.

Cho dù là như thế, bọn họ cũng không dám tưởng tượng mấy người Doanh sư huynh sẽ thu hoạch được tài phú cỡ nào, nếu như thực lực của bọn hắn cường đại hơn một chút thì lần kỳ ngộ này sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy.

Đáng tiếc, thật là quá mức đáng tiếc.

- Vạn Quật môn này làm sao chỉ mở ra khe hở bé xíu như vậy, khiến cho chúng ta chỉ có thể xếp hàng để từng người đi ra ngoài.

Có đệ tử đứng gần cuối hàng phàn nàn nói.

- Tờ phù lục mà chúng ta lấy được e rằng cũng chỉ là một mảnh vỡ của chiếc chìa khoá Vạn Quật môn chân chính mà thôi.

Vạn sư huynh có nhãn lực cỡ nào, vẻn vẹn từ một chút manh mối là có thể nhìn ra vấn đề ở trong đó.

Các đệ tử nhìn về phía Vạn sư huynh với vẻ sùng bái, nếu như không phải là có Doanh sư huynh đi cùng thì e rằng lần này Vạn sư huynh mới là người chói mắt nhất.

Lúc này có đệ tử nghĩ đến tên gia hỏa mà lúc trước muốn bọn họ dẫn hắn vào đây khinh thường, chế nhạo.

- Tên Mãi Mãi Đề Thiết Cao gì kia còn muốn chúng ta dẫn hắn vào. Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hiện tại chúng ta thu hoạch được nhiều bảo bối như vậy, dẫn hắn đi vào không phải là tiện nghi cho hắn sao?

- Tại tông môn, đan dược Huyền giai đắt đỏ như thế nào? Mỗi một viên đều có giá trên trời. Bảo vật như thế, người như hắn sao có khả năng nhúng chàm được. Không nói nữa, các vị sư huynh đệ, ta đi trước một bước, hẹn gặp lại ở bên ngoài.

Một tên đệ tử đứng ở đầu hàng cười nói, sau đó ngẩng đầu, bước vào trong gợn sóng.

Ầm!

Đệ tử này vừa mới đi ra, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trên đầu có một sức mạnh cực kỳ khủng bố đè ép xuống, rồi trong nháy mắt hắn đã mất hết tri giác.

- Lại một tên nữa đi ra. Không tệ.

Tâm tình của Lâm Phàm rất thoải mái. Bàn tay lớn nắm lấy chân của thi thể vừa bị hắn đập nổ, quăng về phía sau, nơi đó có một đống thi thể chồng chất lại cũng khá cao rồi.

Ánh mắt của hắn đã sớm nhìn thấy biểu lộ của đám người này, mỗi một người khi đi ra đều tỏ vẻ vui mừng, hiển nhiên là ở bên trong đã thu hoạch được rất nhiều bảo bối.

Người khác ở trong hiểm địa liều sống liều chết, vì một kiện bảo bối cũng có thể mạo hiểm cả mạng sống.

Còn mình chỉ cần đứng ở cửa ra, cầm Lang Nha bổng trong tay chờ người đi ra là đập một cái, chỉ cần tiêu hao một chút khí lực là có thể thu hoạch được tất cả mọi thứ, loại mua bán kiếm bộn không lỗ này thật là sung sướng, thậm chí Lâm Phàm suy nghĩ về sau có nên làm thêm mấy lần nữa hay không?

Nếu như là người của Viêm Hoa tông, hắn có lẽ sẽ có cảm giác tội lỗi, nhưng mà đây đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông. Sau khi trải qua cuộc chiến đấu kia, hắn đã có giác ngộ cho nên lần này hắn ra tay cũng không hề có chút lưu tình.

Màn ánh sáng bao phủ Vạn Quật môn lại tiếp tục chấn động và một bóng người lại xuất hiện.

Lang Nha bổng đập xuống, cương khí bộc phát. Tu vi của những đệ tử này quá yếu đồng thời lại bị tài phú vừa mới cầm tới làm cho đầu óc lâng lâng, làm sao mà kịp phản ứng được. Mà coi như là kịp phản ứng, vậy thì cũng đã là trong một phần vạn của khoảnh khắc trước khi chết rồi.

Lâm Phàm lại quăng thi thể ra đằng sau lưng rồi tiếp tục giơ Lang Nha bổng lên cao, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vạn Quật môn.

Mặc kệ là thứ gì đi ra thì cũng đập xuống một bổng đã, có gì tính sau.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Một lần lại một lần đập xuống, động tác buồn tẻ là như vậy, nhưng với hắn, mỗi một lần đập xuống đều tương ứng với tài phú.

Bên trong Vạn Quật môn.

Vạn sư huynh cùng Lộ sư muội đứng ở nơi đó. Quan hệ giữa hai người rất vi diệu cho nên lúc đông đảo sư huynh đệ còn ở đây, hai người cũng không có biểu hiện quá rõ ràng.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã ra ngoài, hai người không có tiếp tục giả vờ nữa.

- Sư huynh, sau khi trở lại tông môn, ta sẽ ghé thăm phòng của ngươi.

Lộ sư muội liếc mắt đưa tình với Vạn sư huynh, mặc dù dáng dấp của Vạn sư huynh không quá anh tuấn nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy rất dễ chịu, khiến cho nàng vui đến quên cả trời đất, không còn biết gì nữa.

Vạn sư huynh hiển nhiên có chút do dự, nói:

- Sư muội, đó là ở trong tông môn. Nếu như bị Doanh sư huynh phát hiện thì phiền phức đó, sư huynh đối với ta ân trọng như núi, giống như huynh trưởng, chúng ta làm việc này, liệu...

Ngón tay ngọc nhỏ dài của Lộ sư muội điểm nhẹ lên trên l-ng ngực của Vạn sư huynh rồi nàng nhẹ nhàng nói:

- Sư huynh, ta chỉ là đi tới phòng của ngươi để chải vuốt mái tóc một chút mà thôi, không có việc gì đâu mà huynh phải sợ.

Vạn sư huynh nghe nàng nói như thế, trong lòng khẽ động. Đối với chuyện nam nữ hoan ái này, chỉ ăn một lần là sẽ khắc sâu vào tận tủy.

- Như vậy cũng tốt, trong tông môn, ta cũng thường chải tóc cho các sư muội khác, sẽ không có người hoài nghi.

- Sư muội, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi, tránh các sư đệ khác hoài nghi.

Trên mặt của Vạn sư huynh toát ra thần sắc mong đợi, sau đó cảm thấy hai người bọn họ đã dừng lại ở trong này hơi lâu rồi, nếu không ra nhanh sẽ khiến cho người khác hoài nghi, cho nên tiến về phía trước một bước, nói:

- Sư huynh đi trước một bước, sư muội nhanh chóng đi ra thôi.

Thân thể chui vào đến trong màn sáng, biến mất ở trước mắt Lộ sư muội.

Nhưng khi mới ra tới bên ngoài, hắn lập tức cảm giác được một uy thế đánh về phía mình, lông tơ toàn thân dựng đứng. Trong chớp mắt hắn đã biết có người đánh lén mình.

Liếc nhìn qua, khi thấy rõ bộ dáng của người kia, tức giận đến muốn rách cả mí mắt, há miệng, hét lên một tiếng:

- Ngươi dám...

Ầm!

Máu tươi tung toé, Vạn sư huynh trong nháy mắt đã vẫn lạc.

- Không ngờ lại còn kịp phản ứng, xem ra là ta đã xem thường thực lực của các ngươi.

Lâm Phàm đã nhận ra kẻ trước mắt này là ai, chính là một trong những người trào phúng mình nhiều nhất, nhưng bây giờ kẻ này cũng đã chết.

- A, lại tới nữa, làm gì mà nhanh như vậy, không cho ta có thời gian chuẩn bị nữa. Để ta nhìn xem đến cùng là ai, hiện tại chỉ còn thừa lại ba gia hỏa.

Lúc trước hắn đã ghi nhớ nhân số cùng bộ dáng của những đệ tử Nhật Chiếu tông này vào trong đầu, mỗi lần đập chết một tên đều nhẩm tính một lần, hiện tại chỉ còn lại ba tên cuối cùng, xem ra mình cũng sắp sửa lục soát thi thể được rồi.

Một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Phàm, Lang Nha bổng trong tay đột nhiên dừng lại. Khi đối phương còn không có kịp phản ứng, năm ngón tay hoá thành trảo rồi nhấc nữ tử kia lên cao.

Lộ sư muội vừa mới đi ra từ trong Vạn Quật môn, còn không có kịp phản ứng thì đã cảm thấy bản thân bị khóa chặt, khi kịp phản ứng, lại phát hiện mình đã bị một bàn tay khổng lồ bắt được, hai chân bị nhấc lên cách xa mặt đất, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra, sư huynh cứu mạng.

Lộ sư muội hoảng sợ gào thét. Nhưng mà khi đôi mắt đẹp nhìn thấy đống thi thể chồng chất như núi ở phía sau lưng Lâm Phàm, nàng lập tức ngây ngốc há hốc mồm tựa như là không thể tin được tình huống mà mình vừa nhìn thấy.

Máu chảy thành sông, máu thịt be bét cảnh tượng giống như là trong địa ngục, khủng bố đến cực điểm.

Mà khi nhìn rõ khuôn mặt của nam tử ở trước mắt này, nàng lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, nói:

- A. Là ngươi, Mãi Mãi Đề Thiết Cao, ngươi không thể giết ta. Chúng ta đều là người của Nhật Chiếu tông.

Lâm Phàm thả Lang Nha bổng xuống dưới đất, ngửa bàn tay to lớn, đen kịt ra trước mặt Lộ sư muội, bình tĩnh nói:

- Đưa chìa khóa cho ta.

- Đừng có giết ta.

Lộ sư muội vẫn cố gắng giãy dụa, hai chân vung vẩy ở giữa không trung.

- Đưa chìa khóa cho ta, ta có thể buông ngươi ra, nếu không thì ta sẽ đập chết ngươi.

Lâm Phàm tiếp tục mở miệng nói, thanh âm so với lúc trước thì khủng bố hơn rất nhiều.

Thứ mà hắn coi trọng nhất chính là chìa khoá của Vạn Quật môn, cái chìa khoá này quý giá hơn những vật khác rất nhiều a.

Vả lại hắn thấy được, cái chìa khoá này chính là ở trên người của nữ đệ tử này. Mặc dù dáng dấp của nữ đệ tử này cũng rất nóng bỏng, hấp dẫn như yêu tinh, nhưng so sánh cùng chìa khoá, hắn lựa chọn chìa khoá.

- Đừng có giết ta, ta sẽ đưa chìa khoá cho ngươi.

Lộ sư muội sợ hãi nói. Ở trong mắt nàng, nam tử này chính là ác ma, chính là ma quỷ. Sau đó nàng nhanh chóng đưa nhẫn trữ vật cho Lâm Phàm, nói:

- Chìa khoá ở bên trong, tất cả mọi thứ của ta cũng đều ở bên trong.

Lâm Phàm cầm nhẫn trữ vật, kiểm tra một hồi, quả nhiên có một tấm phù lục lẳng lặng nằm ở nơi đó, hắn cực kỳ hài lòng, gật đầu.

- Nói, còn có hai người nữa, bọn họ đâu rồi?

Lộ sư muội bị Lâm Phàm bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, nói:

- Doanh sư huynh cùng Tô sư huynh xâm nhập vào chỗ sâu hơn để thăm dò, không có đi cùng với chúng ta. Xin ngươi đừng có giết ta! ngươi muốn cái gì, ta đều nguyện ý cho ngươi, cho dù là ngươi muốn ta cũng được, ta sẽ là của ngươi.

Nhưng mà trong lòng của nàng lại cực kỳ phẫn nộ, nàng thề chỉ cần Doanh sư huynh cùng Tô sư huynh đi ra, nhất định phải giết chết gia hỏa này.

Chỉ là lúc này, nàng nhất định phải giữ được tính mạng.

Nhất là nhìn thấy thảm trạng của mấy người Vạn sư huynh, cảm giác sợ hãi ở trong lòng không có cách nào tiêu trừ. Cảnh tượng kia quá kinh khủng. Thật sự là quá kinh khủng.

Nguyên lai hai người còn lại đều còn ở bên trong, không đi ra cùng mấy người này. Như vậy cũng tốt, có thể cho mình buông lỏng một hơi.

Lộ sư muội thấy trong mắt của đối phương lấp lóe tinh quang, nghĩ rằng đối phương muốn đổi ý, nói:

- Ngươi đã đáp ứng ta, buông ta ra.

- Đương nhiên, Lâm Phàm ta nói lời sẽ giữ lời, khẳng định sẽ buông ngươi ra.

Lâm Phàm cười, sau đó hắn giơ Lộ sư muội lên cao rồi năm ngón tay buông lỏng ra.

- Dù là lúc trước ngươi đã từng khinh bỉ ta, nhưng Lâm Phàm ta là người có lòng dạ rộng lớn, ta đã nói là buông ngươi ra, như vậy khẳng định sẽ buông ngươi ra.

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cầm lấy Lang Nha bổng rồi vung ngược lên.

Lộ sư muội còn chưa kịp rơi xuống đất, lại cảm giác có thứ gì đó đánh về phía mình, sắc mặt lập tức biến đổi, gào thét.

- Không...

Ầm!

Lâm Phàm nhìn máu bắn tung tóe như là khói lửa nổ tung ở trên không trung, không khỏi cảm thán.

- Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cảnh tượng nổ tung cũng không giống với những người khác.

- Thú vị. Thật sự là rất thú vị.

Bình Luận (0)
Comment