Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 194 - Chương 194: Lão Sư, Con Đến Bóp Vai Cho Ngài (2)

Chương 194: Lão sư, con đến bóp vai cho ngài (2) Chương 194: Lão sư, con đến bóp vai cho ngài (2)

- Lã sư đệ, công việc của Vô Địch phong cũng chỉ có thể nhờ các ngươi rồi. Số đan dược này ngươi hãy cất kỹ, tuyển ra một chỗ trong những cung điện này để bày số đan dược này ra.

Nói xong, Lâm Phàm tùy ý nhấc tay, vô số đan dược xuất hiện chồng chất ở trên mặt đất, mùi thuốc nồng đậm tản ra xung quanh.

Khi nhìn thấy số lượng đan dược kinh khủng kia, những đệ tử đang xếp hàng kia cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Mấy người Lã Khải Minh cũng sợ đến ngây người, bọn họ chưa từng nhìn thấy số lượng đan dược nhiều như thế này. Nếu như đổi thành tài phú, đó sẽ là con số kinh khủng đến như thế nào.

Nhìn biểu tình khiếp sợ của đám người xung quanh, trong lòng của Lâm Phàm cũng cực kỳ thoải mái, dùng tài phú của người khác để đi khoe khoang, loại cảm giác này cũng thực không tồi.

Chí ít chứng minh, Quân Vô Thiên cũng không phải là không còn tác dụng gì khác. Đan dược hắn để lại vẫn hữu dụng đấy chứ.

Sau đó Lâm Phàm cũng không có tiếp tục lưu lại. Hai đầu gối cong xuống và đột nhiên nhảy lên. Cú nhảy này xa xôi đến cực điểm tựa như là có thể nhảy vượt qua giới hạn của thiên địa.

- Ai, chỉ có thể đột phá đến Địa Cương cảnh tầng bảy mới có thể bay được. Đến lúc đó cho dù đi tới chỗ nào cũng có thể giống như là đi trên đất bằng vậy.

Trên không trung, thân thể của hắn như là chim ưng giang cánh, nhanh chóng lướt đi. Mỗi một tầng trong chín tầng cảnh giới của Địa Cương cảnh đều có uy năng của riêng mình. Nhưng Lâm Phàm lấy sức mạnh làm chủ, không quan tâm võ kỹ của ngươi hoa lệ đến cỡ nào thì cũng chỉ có một kết cục là một quyền nổ nát.

Khi Lã Khải Minh kịp phản ứng lại thì phát hiện Lâm sư huynh đã rời đi. Nhìn đan dược rải đầy trên mặt đất, hắn nuốt nước miếng, nhanh chóng bỏ vào trong nhẫn trữ vật, trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn, xem ra đây chính là nội tình của Vô Địch phong.

Nhìn thấy nhiều đan dược như thế, những đệ tử đang xếp hàng kia đều mừng rỡ như điên, cảm giác nội tình của Vô Địch phong thật sự là quá dồi dào. Nhiều đan dược như thế không biết có thể cho bao nhiêu đệ tử tu luyện.

Nhưng nếu để bọn họ biết ở trong nhẫn trữ vật của Lâm Phàm còn có một nhóm lớn nguyên tinhthì cũng không biết bọn họ sẽ có ý nghĩ gì.

Những thứ này đều là tài nguyên hiếm có, giá trị kinh người.

Rất nhanh, một ngọn núi xuất hiện ở trước mắt hắn. Ngọn núi này mộc mạc, rất bình thường, nếu như chỉ nhìn ở bề ngoài, ngọn núi này hoàn toàn không có cách nào so sánh được với Vô Địch phong. Nhưng mà trong mắt hắn, ngọn núi này không đơn giản. Lúc vừa mới đi đến chân núi, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được bên trong ngọn núi này ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

Lão sư không hổ là lão sư, mặc dù nội liễm nhưng mà cũng không phải là vật bình thường.

Chỉ có điều bây giờ cũng không phải là lúc quan tâm những thứ này, mục đích của mình hôm nay chính là đến để nịnh nọt, xin xỏ lão sư một ít đồ mà.

- Đồ nhi sao không ở trong Vô Địch phong của ngươi lại mò tới chỗ của vi sư thế này?

Còn không có nhìn thấy người đã có âm thanh truyền đến.

- Đương nhiên là bởi vì đồ nhi nhớ lão sư, cho nên cố ý đến thăm hỏi ngài nha.

Trên mặt của Lâm Phàm lập tức nở một nụ cười, sau đó hắn nhanh chóng chạy đến chỗ vách đá trên ngọn núi kia.

Thiên Tu đứng ở trên đỉnh núi, chăm chú nhìn về phương xa, sau đó xoay người lại, nhìn về phía đồ đệ vừa mới đi tới.

Hắn rất hài lòng với tên đồ đệ này, cảm giác đời này có thể tìm tới một tên đệ tử chân truyền hợp ý như thế này thật sự là quá may mắn, cái gì cũng đều hợp khẩu vị của hắn, thâm chí ngay cả kiểu khôn vặt này cũng giống như đúc hắn hồi trẻ, chỉ là thực lực cường đại hơn mình khi đó rất nhiều.

- Lão sư, ngài đang nhìn cái gì vậy?

Lâm Phàm đứng sau lưng Thiên Tu, tò mò hỏi. Dù sao phía trước ngoại trừ đường chân trời thì không có vật gì khác.

- Nhìn thiên địa đại thế.

Thiên Tu bình tĩnh nói. Đối với những người đạt đến cấp độ như hắn, một ý nghĩ là có thể cảm ứng thiên địa, nhưng mà vẫn như cũ không có cách nào để thấy rõ những thứ bí ẩn như vận mệnh, đại thế,….

Lâm Phàm tu vi không đủ, nghe không hiểu Thiên Tu đang nói cái gì. Sau đó hắn nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của Thiên Tu, nói:

- Lão sư, tới kia ngồi đi, đồ nhi giúp ngài thư giãn một tí.

- Đồ nhi, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, vi sư còn không hiểu trong lòng của ngươi đang nghĩ gì sao?

Thiên Tu lắc đầu cười, nhưng vẫn đi đến ngồi ở trên băng ghế đá chỗ đình nghỉ mát.

Lâm Phàm nắn vuốt bả vai của lão sư, vẻ mặt tươi cười, nói:

- Lão sư, con không sao, chỉ là muốn đến giúp ngài thư giãn một tí.

Thủ pháp xoa bóp này là do hắn học được ở kiếp trước, hồi đó mẹ của hắn cũng hay bị đau lưng, cho nên hắn cố gắng tìm hiểu, tự học thành tài.

Thiên Tu trầm tĩnh lại, híp mắt, cảm thấy rất thích thú, lần đầu tiên cảm nhận được không khí sư đồ vui vẻ, hòa thuận.

- Lão sư, dễ chịu không?

- Dễ chịu.

- Đồ nhi còn có cách để thoải mái hơn. Lão sư chờ một chút, ngâm suối nước nóng một lúc, tinh thần sẽ tốt hơn.

Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, sau đó ngón tay búng một cái, Thanh Uyên Địa Hỏa rơi xuống phía dưới, bắt đầu thiêu đốt.

Thiên Tu cười nói:

- Đồ nhi, xem ra lần này ra ngoài, thu hoạch của ngươi cũng tương đối khá. Thanh Uyên Địa Hỏa này còn được gọi là thần hỏa cho việc luyện đan, bây giờ lại bị ngươi dùng để nấu nước, đúng là có chút đáng tiếc.

- Lão sư, con lại không biết luyện đan, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có việc này là cần dùng lửa thôi.

Lâm Phàm đỡ Thiên Tu dậy, nói:

- Lão sư, tiến vào ngâm một chút để máu lưu thông, thân thể và tinh thần sẽ càng thoải mái.

Thiên Tu lắc đầu cười, cũng vui vẻ tiếp nhận sự hầu hạ của đồ đệ.

- Không sai, cũng không ngờ đồ đệ của ta sẽ còn biết được cách hưởng thụ như vậy. Chỉ là nước này hơi yếu một chút.

Thiên Tu cười nói, sau đó hơi nhấc ngón tay. Từ nơi xa xôi, một con rồng nước bay lên, phóng về phía bên này, Thiên Tu nhìn qua nói:

- Vi sư giúp ngươi luyện chế lại Thiên Hà Vương Đỉnh này một chút. Cái đỉnh này cũng không tệ lắm, chỉ là nước sông trong này lại quá yếu.

Lâm Phàm đưa mắt nhìn, lập tức sợ đến ngây người, không ngờ thực lực của lão sư mạnh mẽ đến như thế, vung tay một cái đã bắt giữ được nước của cả một con sông rồi.

Rất kinh khủng.

Không biết đến khi nào mình mới có được thực lực mạnh như thế.

Bình Luận (0)
Comment