Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
---------------
Dưới cây cổ thụ, một con yêu thú có dáng chết cực kỳ khủng bố. Nhưng ánh mắt của Tần Mộc Băng cũng không ở trên thi thể của con yêu thú này mà là phía trên một chiếc đỉnh đang sôi trào, tản ra mùi thơm kia.
Khi mà nam nhân này lấy cái đỉnh này ra, nàng lập tức cảm giác được cái đỉnh này tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng để nàng cảm giác tuyệt vọng. Mà loại cảm giác này nàng chỉ mới cảm thụ qua từ trên người những cường giả của Nhật Chiếu tông kia.
Đã từng có lúc, tổ chức gặp tai hoạ ngập đầu, cường giả của Nhật Chiếu tông tế ra một cái búa đá. Cái búa này nhìn qua rất mộc mạc, nhưng mà khi nó đánh xuống, toàn bộ thiên địa đều ảm đạm phai mờ, mặt đất trong phương viên mấy trăm dặm ở dưới uy lực của cái búa đá kia trong nháy mắt vỡ nát. Cảnh tượng kia được nàng vĩnh viễn ghi ở trong lòng.
Nếu như không phải là có một người bí ẩn ra tay cứu giúp các nàng thì tất cả mọi người của tổ chức các nàng chỉ sợ đều phải chết rồi.
- Cái đỉnh này...
Tần Mộc Băng chỉ mới nói nửa câu, cũng không dám nhiều lời nữa, bởi vì nàng đã thật sự bị dọa sợ.
Lâm Phàm không hề không để ý, lật qua lật lại miếng thịt trong cái chảo, nói:
- Đây là Thiên Hà Vương Đỉnh, thứ mà ta cướp được từ Hải Thần tông. Thấy nó có chút tác dụng nên ta giữ lại. Khi đi ra ngoài, ta cũng phải dựa vào nó để làm vài việc quan trọng hàng ngày.
Tần Mộc Băng thật không biết nam nhân này đến cùng là nghĩ như thế nào. Nàng có thể cảm thấy cái đỉnh này rất cường đại, cho dù là nàng cũng không thể chống đỡ. Thế nhưng mà bảo bối như vậy lại bị người này dùng để nấu canh, đúng là phung phí của trời.
Lúc này, Lâm Phàm đưa cái chảo tới trước mặt nàng, chỉ vào miếng thịt nói:
- Nếm thử đi, đây là thịt nướng trên chảo do ta chế biến. Hương vị cũng không tệ lắm, yêu thú cũng thích ăn.
Nhớ tới trước kia có một con yêu thú bởi vì thích ăn thịt nướng của mình mà bị mình đập chết, hắn cũng có chút hối hận, nó tán đồng đồ ăn ngon do mình làm ra vậy mà lại bị mình đập chết.
Tần Mộc Băng nhìn khối thịt đầy đủ sắc hương vị ở trong cái chảo kia, nuốt nước bọt, sau đó nhâm nhi thưởng thức. Miếng thịt vừa mới vào miệng trong nháy mắt đã hòa tan, hương vị thịt ở trong miệng bạo phát, thật quá tuyệt vời.
- Tạ ơn ngài. Đã rất lâu rồi ta chưa từng niếm qua món ăn nào ngon như vậy.
Tần Mộc Băng cúi đầu cảm tạ. Kể từ khi đi vào Nhật Chiếu tông làm nhiệm vụ, nàng cũng không có cơ hội nếm qua món ngon như vậy nữa, bình thường đều là giải quyết qua loa. Bởi vì nàng biết mục đích của mình khi đến Nhật Chiếu tông là gì, sao có thể sẽ lãng phí thời gian ở trên phương diện ăn uống cơ chứ.
- Uống chút canh đi, hương vị của món canh này cũng rất tốt.
Lâm Phàm lấy ra một cái thìa, đưa cho Tần Mộc Băng.
Tần Mộc Băng không ngờ nam nhân cường đại này sẽ coi trọng đồ ăn như thế. Nếu cường giả như vậy thật sự có thể gia nhập vào tổ chức của các nàng, như vậy nhất định sẽ rất được các chị em hoan nghênh.
Nàng ngồi ở một bên, vừa ăn vừa liếc trộm Lâm Phàm. Đối với nàng, có thể ăn một bữa ngon như vậythật sự là quá hạnh phúc.
- Ngươi thật không suy nghĩ đến chuyện gia nhập tổ chức của chúng ta một chút sao? Kỳ thật ngươi có thể suy tính thêm một chút, tổ chức của chúng ta thật sự rất tốt, mọi người đều có chung lý tưởng.
Tần Mộc Băng một lần nữa mở miệng nói, nếu như có thể kéo nam nhân này vào trong tổ chức của các nàng, như vậy thật sự là một chuyện tốt đối với tổ chức.
Lâm Phàm cười, nói:
- Ăn nhanh lên! Sau khi ăn xong ta cũng nên rời đi.
- Nha.
Tần Mộc Băng không nói thêm gì nữa, tiếp tục ăn uống, cũng không phải ăn như hổ đói, nhìn qua càng giống như là một vị tiểu thư của một đại gia tộc.
Rất nhanh, Tần Mộc Băng ăn no căng bụng, hài lòng tựa người ở bên cổ thụ. Sau đó nàng lấy một tấm lệnh bài bằng sắt ra, nói:
- Cái này tặng cho ngài. Nếu có tấm lệnh bài này, gặp được người của tổ chức chúng ta, bọn họ sẽ vô tư giúp đỡ ngài, bởi vì bọn họ biết ngài là người một nhà.
Lâm Phàm cầm lấy lệnh bài. Mặt trên lệnh bài này có điêu khắc một đóa hoa, nhưng mà hắn cũng không biết là hoa gì, nói:
- Ngươi cho rằng nếu như có chuyện mà ngay cả chính bản thân ta đều không giải quyết được, tổ chức của các ngươi có thể trợ giúp ta sao?
Tần Mộc Băng hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ, nói:
- Ta chỉ là hi vọng, về sau nếu như ngài gặp được người có lệnh bài này, ngài có thể giúp bọn họ một chút.
- Tốt, gặp lại.
Lâm Phàm nhanh chóng đứng dậy, hơi nhấc ngón tay, thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh, sau đó chạy về phương xa.
Mà lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai Tần Mộc Băng.
- Nữ nhân, về sau đừng mặc loại quần áo bó sát người như này, sẽ khiến cho người ta có xúc động muốn xé rách.
Tần Mộc Băng nhìn bóng người đang dần dần biến mất ở phương xa, còn có chút tiếc nuối, nhưng mà sau khi nghe được lời nói này của hắn, sắc mặt của nàng lại đỏ bừng.
- Biến thái.
Vốn dĩ nàng không có cảm giác quần áo bó sát người như thế này có vấn đề gì, bởi vì ăn mặc như thế này sẽ không ảnh hưởng tới hành động của các nàng. Chỉ là lời nói của Lâm Phàm vẫn vang vọng ở trong đầu của nàng.
- Chẳng lẽ thật sự là như thế?
Nghĩ đến ánh mắt của Lẫm Đông Tam Quân khi nhìn về phía mình, nàng cũng không khỏi rùng mình một cái, trong đầu cũng xuất hiện ý niệm muốn đổi quần áo.
Nhưng nghĩ đến những đồng bạn đã chết đi vì bảo hộ nàng, sắc mặt của nàng cũng có chút bi thương.
- Không được, ta phải nhanh chóng trở về, phản đồ kia nhất định sẽ trở về tổ chức. Ta cũng phải trở về báo cho đội trưởng.
Lúc này, Lâm Phàm lấy bản đồ ra, cẩn thận quan sát. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng chọn trúng một chỗ, cũng là địa điểm cách mình gần nhất.
Lục Mê Cảnh Quật, mức độ: nguy hiểm.
Có được cường giả Địa Cương cảnh tầng chín của Nhật Chiếu tông tọa trấn.
Lục Mê Cảnh Quật này là một chỗ hiểm địa ở Nhật Chiếu tông. Phương thức tiến vào hiểm địa này không giống như ở Viêm Hoa tông. Ở Viêm Hoa tông, mọi người đều có thể tùy tiện đi vào hiểm địa còn Nhật Chiếu tông thì khác. Bọn họ nắm trong tay tất cả hiểm địa trong địa bàn của mình, những người muốn đi vào nhất định phải giao nộp phí tổn, do đệ tử chuyên môn trông coi của Nhật Chiếu tông tự mình đưa vào, lúc đi ra cũng do người chuyên môn đưa ra. Hơn nữa những người đi vào bất kể là thu hoạch được thứ gì ở bên trong đều cần dựa theo giá trị nộp lên trên một thành.
- Thú vị. Cách làm này khiến cho ta nghĩ đến chuyện gì đó hay ho.
Lâm Phàm cố gắng suy nghĩ, sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì, hắn lập tức phá lên cười.
- Ha ha, ta thật sự là thiên tài. Đám người của Nhật Chiếu tông kia chờ ta đấy. Lão tử sẽ lập tức đi đến.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Xem ra Lục Mê Cảnh Quật chính là chỗ để mình bắt đầu phát tài kể từ khi đi vào Nhật Chiếu tông.
Một chỗ hẻm núi hoang tàn vắng vẻ, nơi này có vô số hố sâu, bình thường cũng hiếm thấy dấu vết người đi lại. Mà lúc này ở trong một cái hố sâu lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Đội trưởng, chúng ta gặp phải Lẫm Đông Tam Quân. Trừ ta ra, tất cả mọi người có lẽ đều chết rồi.
Một vị nam tử trung niên đau khổ nói tựa như là không ngờ sẽ có chuyện như thế này xảy ra vậy.
Mà ở trước mặt vị nam tử trung niên này có một bóng người thon thả đang đứng. Bóng người này cắt tóc ngắn, khuôn mặt đẹp đẽ. Giờ phút này, sau khi nghe xong lời nói của nam tử trung niên này, thân thể đột nhiên run lên tựa như là không tin tưởng vậy.
Các thành viên ở chung quanh cũng như thế. Một người trong đó càng tức giận quát:
- Kim Minh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lẫm Đông Tam Quân làm sao lại phát hiện ra các ngươi?
Trên mặt của Kim Minh có một vết sẹo lớn khiến cho diện mạo của hắn khá dữ tợn. Giờ phút này, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Chúng ta cũng không biết. Lúc đầu chúng ta theo kế hoạch đi về phía bên kia nhưng lại không ngờ Lẫm Đông Tam Quân đã sớm chờ đợi chúng ta ở chỗ đó. Cuối cùng chúng ta bị vây quanh, ta liều mạng xông ra khỏi vòng vây, nhưng mà cũng mất đi liên lạc với những người khác. Giờ này họ còn chưa về, chỉ sợ ...
Sau khi nói xong, Kim Minh áy náy cúi đầu, nhưng mà trong mắt lại lóe ra vẻ hưng phấn.
- Ngươi nói láo. Đội trưởng, hắn chính là phản đồ.
Đúng lúc này, một bóng người chạy tới. Tần Mộc Băng nhanh chóng chạy về chính là muốn vạch trần tên phản đồ này ở trước mặt mọi người.
Kim Minh nghe được thanh âm này, gương mặt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng tưởng, nói:
- Ngươi làm sao có thể đào thoát từ trong tay Lẫm Đông Tam Quân.
Chỉ là vừa dứt lời, hắn đã phát hiện mình nói sai. Sau đó hắn đột nhiên chạy ra phía bên ngoài.
- Còn muốn chạy, nằm mơ.
Tần Mộc Băng đã xuất hiện tại cửa hang, nhanh chóng vỗ ra một chưởng, đánh ngã Kim Minh.
- Đội trưởng, hắn là phản đồ. Hắn đã sớm trở thành chó săn của Nhật Chiếu tông rồi. Lần này chính là hắn cấu kết cùng Lẫm Đông Tam Quân hại chúng ta. Mấy người chúng ta bị hắn bán đi.
Trong mắt của Tần Mộc Băng lóe ra sát ý. Nếu như không phải là tại gia hỏa này, đồng bạn của nàng cũng sẽ không phải chết.
Nhưng lúc này, Kim Minh vẫn cực kỳ kinh ngạc, nói:
- Làm sao có thể, Lẫm Đông Tam Quân làm sao lại tha cho ngươi.
- Hừ, không phải tha cho ta mà là Lẫm Đông Tam Quân bị người giết. Ngươi chỉ sợ rằng cũng không ngờ đi, ta còn có thể sống sót, trở về vạch trần ngươi.
Trong lòng của Tần Mộc Băng lúc này đang bị lửa giận thiêu đốt. Mười ba người trong nhóm các nàng, ngoại trừ nàng cùng tên phản đồ này, còn lại đều bị Lẫm Đông Tam Quân giết chết.
- Ngươi, tên chó săn này, năm đó chúng ta nhìn thấy ngươi bị người của Nhật Chiếu tông truy sát, cố gắng cứu mạng ngươi, không ngờ ngươi lại là phản đồ.
- Ha ha...
Kim Minh cười lớn, trong mắt lóe ra vẻ điên cuồng, nói:
- Không ngờ lại bị các ngươi phát hiện. Không sai, ta chính là phản đồ, nhưng ta là vì Nhật Chiếu tông mà chiến. Không ngờ ngươi lại có thể chạy thoát nhưng các ngươi chẳng mấy chốc sẽ đi theo ta mà thôi, ta sẽ ở phía dưới chờ các ngươi.
Nói xong, hắn lập tức ngã xuống tựa như là đã phục dụng độc dược, trong chớp mắt, đã bỏ mình.
- Tiện nghi cho kẻ hèn hạ như ngươi.
Tần Mộc Băng nhìn thi thể của Kim Minh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Mộc Băng, ngươi không có việc gì sao?
Đội trưởng nhìn thấy Tần Mộc Băng lập tức nhẹ nhàng thở ra, mọi người ở chung quanh cũng như thế. Nhưng mà nghĩ đến những đồng bạn đã chết kia, bọn họ cũng vô cùng thương tâm.
- Ừm, ta không sao. Ta bị Lẫm Đông Tam Quân đuổi theo rất lâu, may mắn có một vị cường giả đi ngang qua đã cứu ta, đồng thời còn giết chết Lẫm Đông Tam Quân.
Tần Mộc Băng nghĩ đến cảnh tượng kia, nội tâm cũng cực kỳ rung động. Người kia quá mạnh mẽ, thật sự là quá mạnh mẽ.
Đội trưởng cũng ngây ngẩn cả người, nói:
- Ngươi nói Lẫm Đông Tam Quân bị người cứu ngươi giết chết.
Tần Mộc Băng gật đầu, nói:
- Ừm, hơn nữa chỉ vẻn vẹn hai quyền một cước, Lẫm Đông Tam Quân ngay cả chiêu thức mạnh nhất cũng không kịp thi triển đã bị miểu sát. Đội trưởng, ngươi không biết, nam nhân kia thật sự là rất cường đại, lúc đầu ta còn muốn kéo hắn vào trong tổ chức của chúng ta, nhưng hắn không có hứng thú. Về sau thì hắn đã rời đi.
- Hai quyền một cước.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ kia của đội trưởng cũng hiện ra thần sắc không dám tin tưởng, người này phải cường hãn đến cỡ nào mới có thể làm được như thế.
Cho dù là nàng, nếu như gặp phải Lẫm Đông Tam Quân, cũng không dám nói nhất định có thể chiến thắng bọn họ, dù sao công pháp của ba người kia thật sự là quá quỷ dị.
- Đội trưởng, hắn gọi là Lâm Phàm. Ta nghĩ chúng ta về sau nhất định sẽ gặp lại hắn. Cường giả như vậy đi vào Nhật Chiếu tông, chính là tai nạn đối với Nhật Chiếu tông.
Tần Mộc Băng hưng phấn nói, sau đó vẻ mặt ảm đạm:
- Chỉ là bọn họ đều đã chết rồi.
Đội trưởng vỗ vỗ bả vai của Tần Mộc Băng, nói:
- Lúc lựa chọn gia nhập tổ chức này, chúng ta đã phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi. Chỉ là lần này, mấy người bọn họ lại chết ở trong tay của phản đồ, thật sự là quá uổng phí.
Tần Mộc Băng nói:
- Đội trưởng, chúng ta cũng nên mau chóng rời đi. Nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.
- Ừm.
Đội trưởng gật đầu, sau đó lập tức phân phó, di chuyển đến một chỗ khác.