Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Đại Yêu Sư bây giờ hoàn toàn trầm mê vào việc thí nghiệm dung hợp nhân loại cùng yêu thú. Sau khi được Lâm Phàm chỉ điểm, hắn phát hiện một cánh cửa mới tinh đang mở ra ở trước mặt của hắn.
– Người của Nhật Chiếu tông mới là tài liệu tốt nhất để thực hiện dung hợp, người của Viêm Hoa tông cũng không thích hợp lắm.
Đại Yêu Sư lẩm bẩm một mình, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn. Hắn nhìn mấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông đang treo ở xung quanh với vẻ mặt điên cuồng.
– Đại Yêu Sư, ngươi làm gì? Ta là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông. Ngươi không thể làm như vậy với ta. Nếu như ngươi dám bắt ta làm thí nghiệm, ngươi sẽ bị tông môn trừng phạt.
Đệ tử kia giờ phút này đã choáng váng. Hắn là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông, chỉ là bởi vì phạm chút sai lầm mà bị giam giữ ở chỗ này, cảm thụ sự khủng bố của nơi này.
Nhưng mà bởi vì là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông cho nên hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ trở thành tài liệu cho Đại Yêu Sư thí nghiệm. Đáng tiếc bây giờ, tình huống đã thay đổi.
Tên Đại Yêu Sư ở trước mắt này vậy mà lại để hắn xuống bàn thí nghiệm, định mổ xẻ hắn để tiến hành nghiên cứu.
– Không. Ngươi rất thích hợp. Ngươi là tài liệu thí nghiệm tốt nhất.
Đại Yêu Sư lắc đầu, tựa như là bởi vì hưng phấn dẫn đến hai tay run lẩy bẩy. Sắp có một tác phẩm hoàn mỹ xuất hiện ở trước mắt là chuyện làm cho người hưng phấn đến cỡ nào.
– Ai?
Đại Yêu Sư đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa vào. Khi nhìn thấy người vừa tới, hắn cười nói:
– Nguyên lai là ngươi.
– Cơ Ảnh.
Đệ tử kia đã bị hù dọa đến mức đũng quần ướt sũng rồi. Cũng không cần biết người vừa mới đi tới là ai, hắn vẫn cố gào thét:
– Cứu ta! Đại Yêu Sư là tên điên. Hắn là tên điên. Ta là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông, không phải tài liệu thí nghiệm.
– Khặc khặc!
Tiếng cười của Đại Yêu Sư cực kỳ âm trầm:
– Tên điên sao? Chẳng lẽ ở trong Nhật Chiếu tông còn có người nghĩ ta là một người bình thường hay sao?
– Đại Yêu Sư, đã có con dân của Viêm Hoa tông ở đây vì cái gì còn muốn dùng đệ tử của Nhật Chiếu tông đến thí nghiệm?
Cơ Ảnh nhìn cảnh tượng ở trước mắt, thần sắc không buồn không vui nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm.
Trong ánh mắt hung tàn của Đại Yêu Sư lóe ra ý tứ ngươi không hiểu.
– Bởi vì người của Nhật Chiếu tông thích hợp hơn.
Đệ tử kia nghe được Đại Yêu Sư nói thế, tức giận gào thét:
– Không đúng, đám con dân thấp hèn kia của Viêm Hoa tông mới là thích hợp nhất. Ta là đệ tử nội môn, sau này sẽ trở thành trụ cột vững vàng ở trong tông môn. Ngươi không thể làm như vậy với ta, nếu không tông môn sẽ không bỏ qua ngươi.
Đại Yêu Sư nhìn chằm chằm vào tên đệ tử này, không ngừng cười lạnh:
– Ngươi không hiểu sao? Khi tông môn quyết định đưa ngươi đến nơi đây trừng phạt thì cũng đã quyết định tốt sinh tử của ngươi rồi.
– Không có khả năng…
Sắc mặt của tên đệ tử kia biến đổi. Hắn không tin đây hết thảy đều là thật.
– Ngươi đến Yêu Thành làm gì?
Đại Yêu Sư không để ý đến tên đệ tử này nữa mà nhìn về phía Cơ Ảnh. Nàng chính là đồ đao trong tay Lý Sùng Uyên, cũng không biết là đã giết bao nhiêu người rồi.
– Ta đến tìm một người. Hắn đang ở chỗ của ngươi.
Cơ Ảnh âm trầm mở miệng nói.
– Ai?
Đại Yêu Sư thả công cụ ở trong tay xuống, nghi hoặc nhìn về phía Cơ Ảnh.
– Nơi này ngoại trừ ngươi, ta, hắn, người còn lại là ai?
Đại Yêu Sư không có mở miệng. Hắn biết Cơ Ảnh cực kỳ mẫn cảm đối với mùi vị, có thể căn cứ mùi mà theo dõi đối thủ. Nhưng người mà nàng nói đến không phải là chủ nhân của hắn đi.
– Còn có một người nữa, là trợ thủ mới của ta. Hắn đã làm gì, tại sao mà ngươi phải tìm hắn?
Đại Yêu Sư nghiêm nghị nói, thần sắc dần dần dữ tợn.
Cơ Ảnh nhìn chung quanh một chút rồi đưa mắt nhìn về phía cuối hành lang, nói:
– Hắn hủy diệt cứ điểm Lục Thời, giết Lý Sùng Sơn.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
– Ai mới tới vậy?
Lâm Phàm vừa mới khôi phục lại từ trong trạng thái tu luyện. Hắn cảm giác thực lực của bản thân đã càng thêm cường đại, thậm chí hắn cảm thấy nếu như gặp lại Lý Sùng Sơn, chỉ cần một quyền là hắn có thể đánh chết đối phương.
Bây giờ mình mới chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám lại có cảm giác như vậy, cũng không biết có phải là ảo giác hay không? Chờ về sau có cơ hội, mình nên tìm một đối thủ để thí nghiệm một chút.
Khi đi đến chỗ của Đại Yêu Sư, hắn lại phát hiện có một bóng người xa lạ đứng ở nơi đó.
– Là ngươi.
Khứu giác của Cơ Ảnh ngửi được mùi vị quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm, bình tĩnh nói:
– Ta đã ngửi thấy mùi của ngươi ở cứ điểm Lục Thời.
– Ngươi có phải là tìm nhầm người hay không? Ta giống như là chưa từng gặp qua ngươi.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi, nhưng trong lòng lại đang chửi um lên, mình đã trốn nhiều ngày như vậy, lại còn có thể bị người tìm tới. Cái mũi của kẻ này chẳng lẽ là mũi chó hay sao?
Vốn định yên lặng sinh hoạt vui vẻ ở trong này thêm một đoạn thời gian, xem ra là không có cơ hội nữa rồi.
Thanh âm băng lãnh của Cơ Ảnh vang lên:
– Chúng ta không cần phải gặp qua,. Khí tức của ngươi sẽ không lừa gạt ta. Đại Yêu Sư, hắn là người mà Lý Sùng Uyên đại nhân muốn, ngươi hãy giúp ta…
Hưu!
Thanh âm xé gió vang lên.
Một cái đuôi màu xanh nhanh chóng quấn quanh Cơ Ảnh, Đại Yêu Sư lạnh lùng nói:
– Người dám gây bất lợi đối với chủ nhân của ta đều không thể lưu lại được.
– Đại Yêu Sư, ngươi dám phản bội Nhật Chiếu tông.
Cơ Ảnh không ngờ Đại Yêu Sư lại có can đảm phản bội bọn họ. Đó là tội không thể tha thứ.
– Đáng giận, chỉ bằng mặt hàng như ngươi cũng muốn trói ta lại hay sao? Hoàn toàn là nằm mơ. Mặc dù chúng ta đều là Thiên Cương cảnh, nhưng mà thực lực của ngươi lại kém xa ta.
– Vậy thêm ta nữa thì sao?
Lập tức, một tiếng quát lớn vang lên
– Rất lâu rồi ta cũng chưa từng động thủ, hơn nữa lại còn vừa mới đột phá. Ngươi đã tự mình đưa đến cửa rồi như vậy thì để ta nhìn xem thực lực của mình hiện giờ là như thế nào?
Cơ Ảnh cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đột nhiên đánh tới, lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:
– Đây là Đại Băng Diệt Quyền Kinh.
Uỳnh!
Một quyền đánh trúng đầu của Cơ Ảnh. Trong chốc lát, sức mạnh mạnh mẽ nhanh chóng bạo phát ra. Đầu của Cơ Ảnh lập tức vỡ nát.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tên đệ tử đang bị trói ở phía trên xích sắt kia sợ đến ngây người, thậm chí là không dám tin tưởng.
Cơ Ảnh đại nhân chính là cường giả Thiên Cương cảnh, cho dù chỉ là Thiên Cương cảnh tầng một thì cũng làm sao lại có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được?
Điều đó không có khả năng.
Lâm Phàm nhìn nắm đấm của mình rồi lại quay qua nhìn thi thể không đầu kia, có chút không tin, tự nhủ:
– Không thể nào, mình đã trở nên cường đại như vậy rồi sao?
– Đây chính là cường giả Thiên Cương cảnh, mặc dù yếu hơn tên Lý Sùng Sơn kia, nhưng mà vẫn là Thiên Cương cảnh.
Đại Yêu Sư lập tức quỳ lạy ở trên mặt đất, nói:
– Chủ nhân uy vũ.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn, cảm thấy không quen lắm:
– Người này là ai?
– Chủ nhân, người này là đồ đao ở trong tay Lý Sùng Uyên, Cơ Ảnh.
Đại Yêu Sư cúi đầu nói, hắn không ngờ chủ nhân của mình lại cường đại như thế, chỉ mới đánh ra một quyền đã có thể giết chết Cơ Ảnh.
– Lý Sùng Uyên ư? Người này có quan hệ gì với Lý Sùng Sơn hay không?
Lâm Phàm hỏi.
Đại Yêu Sư, nói:
– Lý Sùng Sơn là đệ đệ của Lý Sùng Uyên.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu. Hắn còn đang suy nghĩ về một quyền mà mình vừa mới đánh ra, cảm giác sức mạnh ẩn chứa bên trong một quyền này thật sự là quá kinh khủng, cường đại hơn một quyền toàn lực lúc trước rất nhiều.
Chẳng lẽ là thực lực của mình đã đạt đến mức độ kinh khủng kia hay sao?
Lâm Phàm nhìn bộ thi thể này, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có, quả thật là quá nghèo rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn gặp được tình huống còn chưa có nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương mà đối phương đã bị mình chém giết.
– Người này là nam hay là nữ?
Nhìn đường cong của thân thể này, trong lòng của hắn cũng có chút nghi hoặc. Bởi vì hiện tại ngay cả đầu cũng không có, cho nên cũng hơi khó để suy đoán.
Đại Yêu Sư lắc đầu, nói:
– Chủ nhân, ta cũng không biết, nhưng mà ta nghĩ nàng hẳn là nữ.
– Thật sao?
Lâm Phàm kinh ngạc, sau đó khoát tay, nói:
– Được rồi. Ta chỉ là có chút thất vọng, vốn dĩ còn tưởng rằng người này sẽ rất mạnh, không ngờ ta chỉ mới đánh một quyền đã chết rồi. Mặc dù có một phần nguyên nhân là do ngươi, nhưng mà người này cũng quá yếu đi.
– Chủ nhân ta tới kiểm tra giúp người.
Đại Yêu Sư vì giải khai nghi hoặc cho chủ nhân, cởi áo của đối phương ra nhưng lại vẫn không nhìn ra được, bởi vì quá bằng phẳng, khó mà xác định được. Sau đó, hắn lại sờ xuống phía dưới rồi mới nói:
– Chủ nhân, nàng là nữ, nô bộc đã tự tay nghiệm chứng qua.
Lâm Phàm nhìn Đại Yêu Sư, thật là một tên biến thái. Sau đó, hắn đi về phương xa. Hiện tại, hắn muốn đi xem tình huống những người của Viêm Hoa tông bị giam giữ ở đây đến cùng là như thế nào.
Nhìn chủ nhân rời khỏi, Đại Yêu Sư nhìn qua bộ thi thể của Cơ Ảnh, rơi vào trầm tư rồi phiền muộn nói:
– Có hơi phiền toái, nhất định phải hủy thi diệt tích.
Sau đó, Đại Yêu Sư há miệng ra. Cánh tay như của yêu thú kia chộp lấy bộ thi thể rồi nhanh chóng nhét vào trong miệng. Chỉ trong chốc lát toàn bộ thi thể của Cơ Ảnh đã bị hắn nuốt vào bụng.
– A! Cứu mạng.
Đệ tử kia thấy cảnh này, cũng lộ vẻ điên điên khùng khùng giống như đã bị dọa sợ.
Đại Yêu Sư nhìn về phía đệ tử kia, nói:
– Ngươi thấy được mọi chuyện rồi cho nên ta cũng không thể lưu ngươi lại được. Chỉ có thể để ngươi làm tài liệu cho thí nghiệm dung hợp của ta.
Hành lang ẩm ướt âm u.
Lâm Phàm đi ở bên trong. Hắn có thể cảm nhận được người bị giam giữ trong lồng giam ở chung quanh đều đang run lẩy bẩy, tựa như là cực kỳ sợ hãi người từ bên ngoài đi tới như mình vậy.
Đèn đuốc cháy lên, chiếu sáng chỗ âm u này.
Lâm Phàm dừng bước, quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, ở trong đó có một nam tử gầy như que củi, hai mắt hãm sâu đang bị giam giữ. Khi nhìn thấy Lâm Phàm, hắn cố gắng giơ tay lên, tựa như là muốn mắng chửi, nhưng bởi vì không còn sức nên cuối cùng lại thả tay xuống.
Nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm vẫn tràn ngập vẻ phẫn nộ.
– Tu vi Địa Cương cảnh tầng hai, không tệ.
– Chỉ là bởi vì bị giam ở chỗ này trong thời gian dài, khí huyết khô cạn dẫn đến mất hết sức lực. Như vậy đúng là có thể thử xem ta có thể để ngươi khôi phục lại hay không?
Lâm Phàm trầm tư một chút, sau đó ngón tay vạch ở trên lòng bàn tay một cái. Một giọt máu tươi chảy ra, sau đó tựa như là bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt vậy, nhanh chóng chảy về phía nam tử kia.
Nam tử kia nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn muốn né tránh nhưng không kịp. Giọt máu tươi này nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.
– A!
Lập tức, nam tử kia lập tức kêu lên thảm thiết.
– Xin lỗi, ta không có để ý. Khí huyết hơi mạnh, để ta giúp ngươi hóa giải.
Lâm Phàm không ngờ khí huyết của mình lại cường đại như thế. Chỉ mới một giọt mà đã khiến cho nam tử này không chịu nổi rồi. Sau đó hắn thi triển Huyết lực, hấp thụ hơn phân nửa sức mạnh về.
Quả nhiên, nam tử không còn biểu hiện thống khổ nữa, mà thân thể nguyên bản khô cạn cũng bắt đầu tản ra sức sống, sắc mặt nguyên bản tái nhợt cũng dần dần hồng nhuận lên.
– Ngươi là ai?
Nam tử không ngờ mình sẽ có biến hóa như thế. Hắn nhìn về phía nam nhân đang đứng trong hành lang kia với vẻ mặt khiếp sợ.
– Ngươi là ai?
Lâm Phàm hỏi.
Nam tử tự hào nói:
– Ta là đệ tử nội môn tam phẩm của Viêm Hoa tông, Võ Tư Minh, một năm trước bị bắt tới nơi này.
Lâm Phàm gật đầu, quả nhiên là người một nhà. Bị giam ở đây đến một năm mà còn có thể sống sót, vận khí của tên này thật là quá tốt rồi.
Tên Đại Yêu Sư kia cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhưng bây giờ tên này đã bị hắn khống chế. Hắn có thể ra lệnh để tên đó bảo hộ những người này.