Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 228 - Chương 228: Tâm Ma Đại Kiếp

Chương 228: Tâm Ma đại kiếp Chương 228: Tâm Ma đại kiếp

Nguồn: TruyenGG.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Ta hiện tại rất tự mãn.

Sau khi rời khỏi Yêu Thành, Lâm Phàm cảm giác mình đã quá tự mãn. Hiện tại hắn rất muốn gặp được một vị cường giả giáo dục hắn làm người, để hắn hiểu được con đường mà mình cần phải đi này còn rất dài, hoàn toàn không thể tự mãn.

Nhưng mà, tâm lý tự mãn này thật khó mà ngăn cản làm hắn càng nghĩ càng hưng phấn.

Lâm Phàm lấy bản đồ ra, cẩn thận tìm kiếm.

Cốc Thiên Hiểm!

Lúc trước, bởi vì chỗ này có cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai trấn giữ cho nên mình cũng không dám đi qua quấy rối.

Nhưng mà bây giờ, hắn thật sự là quá tự mãn, thực tình cần tìm một vị cường giả để chiến đấu.

Nhật Chiếu tông rất không tệ. Hắn hoàn toàn có thể buông tay buông chân làm một vố lớn. Mặc dù gặp được cường giả, mình sẽ bị giết chết, nhưng mà chết thì chết, dù sao mười giây sau là hắn sẽ sống lại, cho nên còn có gì mà phải sợ?

Trong khoảng thời gian này, Viêm Hoa tông không có nỗi lo ngoại địch xâm lược, nhưng mà Thiên Thần giáo lại một mực quấy rối ở Viêm Hoa tông.

Mộng tưởng về một thế giới hòa bình có chút khó khăn nhưng ít ra không phải là chuyện không có cách nào hoàn thành.

Chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, xử lý tất cả người không ham muốn hòa bình, như vậy thế giới này sẽ chân chính trở thành hòa bình.

Suy nghĩ kỹ càng, Lâm Phàm bay thẳng đến cốc Thiên Hiểm. Bỗng nhiên Lâm Phàm có cảm giác khác thường nhưng mà trong chớp mắt, cảm giác này đã biến mất.

Bầu trời dần dần tối đen.

Lâm Phàm đáp xuống một nhánh cây, quan sát tình huống chung quanh, lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra rồi đun nước nấu cơm.

Thiên Hà Vương Đỉnh này không tệ. Nước trong đỉnh có thể nói là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Mỗi lần nước sông dùng nấu cơm cũng chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi. Thật sự là quá nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Hắn nhanh chóng tìm thấy một con yêu thú, lập tức giết chết, rửa sạch sẽ rồi bỏ vào nồi nấu canh. Sau khi ăn xong, hắn muốn tiếp tục tu luyện. Điểm khổ tu mặc dù dễ kiếm nhưng mà không thể nào quên, nhất định phải thời thời khắc khắc tu luyện.

Bây giờ tu luyện một ngày có thể tăng 600, 000 điểm khổ tu.

Từ Địa Cương cảnh tầng bảy tới Địa Cương cảnh tầng tám, hắn tiêu hao 7 triệu điểm khổ tu, nếu như từ Địa Cương cảnh tầng tám đề thăng tới Địa Cương cảnh tầng chín hẳn là cần 8 triệu.

Con số nhìn qua thì cực kỳ khổng lồ nhưng cũng chỉ là không ăn không ngủ, tu luyện hơn mười ngày mà thôi.

Đến bây giờ, trọng yếu nhất vẫn là điểm tích lũy còn có nội tình của bản thân, chỉ cần tích lũy nội tình đầy đủ như vậy tu vi cũng chỉ là một chuyện dễ dàng mà thôi.

– Ai?

Nhưng vào lúc này, trong lòng Lâm Phàm khẽ động, cảm giác có người giấu ở chung quanh mình. Hắn nghiêm nghị quát lớn. Nhưng mà bóng tối chung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, không hề có một chút thanh âm nào, tựa như là vừa nãy chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

– Không ra sao?

Kẻ địch giấu ở trong bóng tối không ra khiến cho hắn rất khó chịu.

– Kinh Long Đại Thủ Ấn

Không hề do dự, Lâm Phàm nhanh chóng đánh ra một chưởng. Bụi bay mù mịt. Cây cối ở trước mặt sụp đổ, hình thành mấy cái hố sâu to lớn, nhưng mà sau khi tro bụi tiêu tán vẫn không có bất luận động tĩnh gì.

– Khặc khặc!

Lúc này, một tiếng cười quái dị vang lên ở bốn phương tám hướng tựa như là ma âm vậy, truyền vào trong tai Lâm Phàm.

Thanh âm này tựa như có thể dụ dỗ người ta trầm luân.

Nhưng mà thanh âm này không có tác dụng gì đối với Lâm Phàm.

– Đừng giả thần giả quỷ nữa, có ngon thì đi ra cho ta, nhìn xem ta có đánh nổ đầu của ngươi hay không?

Lâm Phàm cảnh giác quan sát bốn phía. Có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở chung quanh hắn, người này cũng có chút năng lực đó.

Chẳng lẽ là Thương Thiên biết hiện tại mình đang rất tự mãn, cho nên đưa một đối thủ cường đại tới cho mình hay sao?

– Khặc khặc!

Thanh âm cổ quái kia lại vang lên nhưng hắn vẫn như cũ không nhìn thấy người nào. Đột nhiên, tình huống chung quanh lại phát sinh biến hóa, từng cái điểm sáng xuất hiện ở chung quanh.

Mà không gian đột nhiên rung động, thật giống như là bị người bóp méo và Lâm Phàm muốn rơi vào trong một không gian quỷ dị khác.

Hai mắt của Lâm Phàm đột nhiên tối đen. Khi nhìn thấy tình huống chung quanh, hắn lại phát hiện chung quanh mình không còn là cây cối mà là một chiến trường đỏ ngòm, một vầng trăng màu máu treo trên cao tản ra ánh sáng màu đỏ mà ánh sáng này tựa như là có thể khiến cho người ta càng thêm táo bạo.

Ở trên chiến trường khắp nơi đều là mảnh vụn của thi thể, mặt đất cũng bị biến thành màu đỏ, còn hắn thì đang đứng ở trên một đống thi thể.

– Lâm Phàm, ngươi rất mạnh, nhưng mà ngươi tiến bộ quá nhanh. Ngươi có thấy là ngươi giết nhiều người lắm hay không? Bọn họ đều đang tìm kiếm ngươi đó.

Thanh âm quái dị kia lại vang lên nhưng không còn là một tiếng như trước mà là cả một câu nói dài.

– Ngươi đến cùng là ai? Mau ra đây! Hiện tại ta đang rất gấp, không có thời gian chơi đùa cùng ngươi đâu.

Lâm Phàm đứng ở trên đống thi thể, cảnh giác nhìn về bốn phía.

– Trả lời vấn đề của ta! Ngươi có cảm thấy là ngươi đã giết rất nhiều người hay không? Hiện tại, ngươi đã nhập ma.

Thanh âm lại một lần nữa vang lên.

– Nhìn kỹ đi, đây đều là những người mà ngươi đã giết.

Lập tức, những cái thi thể nằm dưới đất kia đột nhiên đứng lên.

– Điều khiển thi thể sao? Năng lực này rất không tệ.

Lâm Phàm quan sát những thi thể đang đứng lít nha lít nhít ở chung quanh, gật đầu nói:

– Nhưng, tu vi của những thi thể này thật sự là quá yếu.

– Chẳng lẽ là ngươi không còn nhớ những người này là ai hay sao? Ngươi không biết bọn họ sao?

Trong hư không, thanh âm kia liên tục gào thét như đang chất vấn.

Lâm Phàm quan sát những thi thể này, nói:

– Không nhớ. Hiện giờ ta chỉ muốn biết ngươi là ai?

– Ngươi…

Thanh âm trong hư không hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

– Ngươi đã nhập ma, ngươi đã lạm sát kẻ vô tội.

– Nhập ma? Đây là chuyện không thể nào xảy ra. Nhập ma hay không chỉ là trong một ý niệm của ta, hơn nữa lạm sát kẻ vô tội càng là chuyện không tồn tại. Ta chính là đang tạo nên hòa bình. Ngươi có hiểu hay không? Nếu không hiểu thì đừng nói nhảm.

Lâm Phàm chau mày, chỗ không gian này rất kỳ diệu, không có bất kỳ vật chất gì, giống như là thuộc về hư vô.

– Ha ha ha ha! Hòa bình, sáng tạo hòa bình. Làm gì có người nào muốn hòa bình lại làm như ngươi. Ngươi chỉ là đang giết chóc mà thôi.

Thanh âm lại vang lên.

– Trong vô số biện pháp thành lập hòa bình, biện pháp của ta là tốt nhất, cũng là đơn giản nhất. Nếu như có thể giết chết tất cả người không muốn thế giới hòa bình, như vậy thế giới này cũng sẽ hòa bình. Cho nên chớ nói nhảm nữa, ngươi đến cùng là ai? Đi ra cho ta.

Lâm Phàm phẫn nộ quát. Mình sao lại bị cường giả cỡ này coi trọng, vậy mà thừa dịp khi mình nấu cơm, đùa bỡn mình. Thật đúng là khinh người quá đáng.

– Không biết hối cải, như vậy ta sẽ đi ra cho ngươi xem.

Lúc này, không gian chung quanh đột nhiên xuất hiện ba động. Một người lại một người xuất hiện. Khuôn mặt của những người này đều giống Lâm Phàm như đúc, thậm chí ngay cả biểu lộ cũng đồng bộ.

– Thì ra là Tâm Ma đại kiếp, còn tưởng rằng là cái gì thần bí lắm, làm ta sợ một lúc đó.

Lâm Phàm nguyên bản còn tưởng rằng khu vực này là vị cường giả nào đó mở ra để trêu đùa mình. Thế nhưng mà khi nhìn thấy những người giống mình như đúc này là hắn đã biết được, đây là Tâm Ma đại kiếp.

Nhưng hắn cũng hơi nghi hoặc. Tâm Ma đại kiếp không phải là chỉ có thể xuất hiện khi võ giả Địa Cương cảnh tầng chín đột phá đến Thiên Cương cảnh hay sao? Bây giờ mình mới chỉ là Địa Cương cảnh tầng tám mà thôi, làm sao đã xuất hiện thứ này.

– Khặc khặc, ngươi đã nhập ma. Chỉ có tuân thủ bản tâm của ngươi thì ngươi mới có thể biết ngươi đến cùng là ai.

Tâm ma cười khặc khặc, bên trong tiếng cười ẩn chứa một loại tinh thần huyền diệu truyền vào trong đầu của Lâm Phàm giống như là đang dụ dỗ hắn vậy.

Khi đột phá Thiên Cương cảnh, hơn tám mươi phần trăm cường giả Địa Cương cảnh tầng chín bỏ mình bởi vì không có cách nào vượt qua Tâm Ma đại kiếp, từ đó có thể thấy được Tâm Ma đại kiếp này là chuyện hung hiểm bực nào.

Hồng Đế phong Chiến Hồng Đế cũng không hổ là nhân tài, lấy Tâm Ma đại kiếp tới tu luyện còn thành công vượt qua. Nhưng mà lúc độ Tâm Ma đại kiếp, Chiến Hồng Đế đã chuẩn bị cực kỳ sung túc, bằng không hắn cũng không dám tùy ý độ Tâm Ma đại kiếp.

Lâm Phàm lắc lư đầu một cái. Tinh thần huyền diệu kia vừa tràn vào trong đầu của hắn đã biến mất, không có bất kỳ năng lực phản kháng gì.

Lâm Phàm đi đến trước mặt tâm ma. Khi đối mặt, hắn cảm giác cũng giống như là đang soi gương vậy.

Hắn giơ tay lên, sờ mặt tâm ma, nói:

– Ngươi chính là tâm ma sao?

Tâm ma cười lạnh, nói:

– Không. Ta không phải là tâm ma. Ta chính là ngươi.

Đùng!

Lâm Phàm tát tâm ma một cái rồi nói:

– Nói thật cho ta biết! Ngươi có phải là tâm ma hay không?

Lúc này, tâm ma còn đang ngây người, tựa như là không ngờ vậy. Phương diện sở trường nhất của tâm ma chính là tinh thần xâm lấn, gợi lên điều tối tăm nhất, mềm yếu nhất ở trong tâm linh của mỗi người.

– Còn có xúc cảm. Tâm ma thật đúng là quá hay. Nhưng chỉ bằng những thứ này, ngươi cũng dám đến lừa phỉnh ta hay sao? Nói! Ngươi có phải là tâm ma hay không?

Lâm Phàm lại tát thêm một cái nữa, mặc dù hiện tại tâm ma này cũng tương tự như là mình vậy nhưng mà mình đã tự sát bao nhiêu lần rồi, sao có thể không hạ thủ được.

Mặc dù không có nghiên cứu qua tri thức liên quan tới tâm ma ở trong tông môn, nhưng mà hắn biết, tâm ma đến từ một không gian quỷ dị. Khi mỗi người sinh ra thì sẽ có tâm ma đi theo nhập vào trong cơ thể, làm bạn với mình trong quá trình trưởng thành.

Nếu như là người không tu luyện, khi gặp phải chuyện khó có thể chịu đựng, tâm tính phát sinh biến hóa, tâm ma sẽ xuất hiện.

Mà người tu luyện đến cảnh giới nhất định, tâm ma sẽ tìm kiếm thời cơ tốt nhất để xuất hiện.

Cho nên tâm ma cùng bản thân cũng có thể nói là thuộc về một thể, chỉ là thuộc về hai loại tinh thần mà thôi.

Tâm ma bị hai cái tát của Lâm Phàm đánh cho hồ đồ, sau một lát mới tỉnh hồn lại, tức giận gào thét:

– Ngươi nhìn kỹ xem. Đây đều là những người mà ngươi đã giết. Bọn họ muốn tìm ngươi báo thù. Ngươi xem bọn họ chết có thảm thiết hay không?

Ở chung quanh, những người đã từng bị hắn giết lại xuất hiện. Mỗi một người đều trông vô cùng thê thảm.

– Chết thì đã chết, còn dám đi ra tác oai tác quái sao? Ta lại giết các ngươi thêm một lần nữa thì có thể thế nào?

Lang Nha bổng xuất hiện. Lâm Phàm nhanh chóng sử dụng một chiêu hoành tảo thiên quân, đánh đám người xung quanh thành tro tàn.

Tâm ma nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Đùng!

Lâm Phàm đưa tay, lại tát nó một cái, nói:

– Nói. Ngươi có phải là tâm ma hay không?

Tâm ma quay đầu, nhìn qua hướng bên cạnh. Trong ánh mắt lóe ra vẻ không dám tin tưởng. Vừa rồi rõ ràng tinh thần của hắn đã chui vào trong đầu của người này, nhưng mà hắn làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy.

– Ta là… ngươi…

Tâm ma há miệng nói, trong khoang miệng hiện đầy răng nhọn.

Đùng!

– Nói thật cho ta biết, ngươi có phải là tâm ma hay không?

Lâm Phàm lại tiếp tục tát thêm một cái nữa, sau đó nhanh chóng đá tâm ma lăn vài vòng trên mặt đất. Hắn cầm Lang Nha bổng, liên tục đập mạnh, vừa đập vừa nói:

– Nói! Ngươi đến cùng có phải là tâm ma hay không? Nửa đêm không có việc gì mù đi ra dọa người, ngươi có bệnh à?

Nếu như là nhân loại, bị đập như thế đã sớm biến thành thịt nát.

Thế nhưng mà mỗi một lần tâm ma bị nện nát, nó đều không tự chủ được tiến hành khôi phục, biến thành bộ dáng của Lâm Phàm.

– Ngươi không phải người…

Tâm ma gào lên:

– Ta một mực làm bạn ở bên cạnh ngươi. Ngươi tại sao có thể làm được?

Không gian như là mặt kính vậy, không ngừng vỡ nát, cuối cùng tan thành mây khói.

Lâm Phàm mở mắt ra, phát hiện mọi thứ ở chung quanh cũng không có thay đổi, vẫn yên tĩnh như cũ.

– Thật có bệnh.

Lâm Phàm lắc đầu. Thấy nước canh đã gần chín, hắn lấy một cái thìa, uống một hớp.

– Ừm, không sai, món này rất ngon.

Bình Luận (0)
Comment