Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
– Ồ!
Trong hư không, người đang nhấc lên sơn mạch dài cả chục nghìn dặm kia hơi kinh ngạc. Uy thế mà hắn vừa mới phát tán ra, bình thường loại sâu kiến này làm gì có khả năng chống cự. Vậy mà kẻ này lại không hề có một chút phản ứng nào.
Trong lòng Lâm Phàm có chút gấp gáp, không ngờ lại có siêu cấp cường giả như vậy đến đây tìm mình. Hơn nữa người này giống như là đã biết rõ mình đang ở trong phạm vi này cho nên mới nhổ tận gốc cả sơn mạch dài chục nghìn dặm này để tìm mình.
– Chạy!
Tình huống này vừa nhìn là đã biết mình đánh không lại, chạy trước thì tốt hơn.
Không thể ỷ vào Bất Tử Thân mà vô pháp vô thiên được.
Thiên Mệnh Hà Đồ xé rách hư không, mang hắn chạy về phương xa.
– A…! Ngươi còn dám chạy sao?
Cung Bản Tàng tức giận vung tay lên. Sơn mạch dài cả chục nghìn dặm kia tựa như là bị rất nhiều kiếm khí lăng lệ cắt đứt, hóa thành vô số mảnh vụn. Sau đó hắn cũng nhanh chóng bay về phương xa, đuổi theo Lâm Phàm.
– Chém!
Quang mang lấp lóe, kiếm ý vô cùng lăng lệ nhanh chóng chặt đứt hư không ở phía trước, chặn đường đi của Lâm Phàm.
Lâm Phàm lập tức dừng bước lại. Hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Gia hỏa này quá mạnh, thậm chí ngay cả hư không đều có thể chém đứt.
– Tiểu tử, ngươi đừng chạy nữa. Cho dù cố gắng chạy thì cũng vô dụng thôi.
Cung Bản Tàng đứng ở trên không, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Phàm, sau đó nói:
– Thú vị. Chỉ bằng tu vi Địa Cương cảnh tầng tám mà có thể giết cường giả Thiên Cương cảnh. Nhưng rất đáng tiếc, ngươi lại lựa chọn đối địch với Nhật Chiếu tông cho nên chỉ có thể chết.
Lâm Phàm biết là lần này mình sẽ phải chết một lần rồi nhưng hắn tuyệt đối không thể chết không minh bạch.
– Ngươi là ai?
Cung Bản Tàng chắp tay sau lưng, nở nụ cười, nói:
– Không sai, nhuệ khí rất đủ. Lão phu là Kiếm Đạo đệ nhất nhân của Nhật Chiếu tông, Kiếm Đạo Chi Thần Cung Bản Tàng.
Vừa dứt lời.
Một sức mạnh cường hãn đột nhiên đánh tới.
– Tinh Thần Phong Bạo.
Nguyên bản còn đang nói chuyện vui vẻ cùng với Lâm Phàm, sắc mặt hòa ái của Cung Bản Tàng đột nhiên biến thành sát ý sôi trào. Không gian chung quanh cũng như là bị kết dính lại. Hoa cỏ, cây cối ở xung quanh giống như là bị thứ gì đó nghiền ép vậy, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Mà Lâm Phàm cũng có thể cảm giác được uy thế này đánh tới. Thế nhưng mà khi uy thế này xuyên qua thân thể của hắn, hắn lại không hề có bất kỳ cảm giác gì.
– Làm sao có thể.
Đối với kẻ yếu như vậy, Cung Bản Tàng cũng khinh thường xuất kiếm, bởi vì không xứng. Chỉ muốn dùng Tinh Thần Phong Bạo nghiền ép để kẻ này chết dưới tinh thần khổng lồ của mình mà thôi.
Thế nhưng mà bây giờ, hắn phát hiện kẻ này lại đứng yên ở nơi đó, không nhúc nhích cũng không có dị dạng gì.
– Chạy!
Khi mà vị cường giả kia còn đang kinh ngạc, Lâm Phàm nhanh chóng xé rách hư không, lại một lần nữa lựa chọn chạy trốn. Đồng thời một giọt máu tươi cũng được hắn bắn ra ngoài, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện giọt máu tươi kia giống như là bị hư không chung quanh xoắn thành mảnh vỡ.
Hắn tu luyện Hóa Thần Kiếm Trận, cho nên cũng có năng lực cảm ứng siêu cường đối với kiếm ý. Hắn biết hiện giờ hư không ở xung quanh mình đã bị kiếm ý cường hãn bao phủ.
– Tiểu tử đừng chạy nữa. Ta đã nói rồi. Ngươi muốn chạy cũng không thể chạy được.
Cung Bản Tàng lạnh lùng nói. Lúc này, trong lòng của hắn đang rất nghi hoặc. Tinh thần uy áp khổng lồ như vậy làm sao mà lại không có hiệu quả với kẻ này.
Cho dù là kẻ này có pháp bảo Thiên giai hộ thân thì cũng không thể ngăn cản tinh thần uy áp của hắn, trừ phi kẻ này có được pháp bảo Thần giai.
Lâm Phàm không chạy nữa. Hắn biết có cường giả như vậy nhìn chằm chằm vào bản thân, muốn chạy cũng cơ bản là không có khả năng.
– Ngươi đến cùng là muốn thế nào? Muốn giết cứ giết, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi hay sao?
Hắn vốn còn không nghĩ ra mình làm sao lại bị tìm được, nhưng nhìn đến vị siêu cấp cường giả này, hắn biết những cường giả chân chính kia có được năng lực thông thiên triệt địa cũng là chuyện bình thường.
– Nói cho ta biết! Ngươi làm sao có thể chịu đựng tinh thần uy áp của ta?
Cung Bản Tàng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tựa như là không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy.
– Ha ha ha, như thế nào chịu đựng sao? Ngươi đang muốn nói về tinh thần uy áp lúc trước đi. Cho dù Kiếm Đạo của ngươi có như thần, ta cũng không sợ.
Hắn không hề sợ hãi tử vong, thậm chí nội tâm không có chút ba động nào. Nhưng đối mặt cường giả mạnh đến mức hắn không thể phản kháng, loại cảm giác bất lực kia khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Tất cả vẫn là bởi vì thực lực của hắn còn quá yếu.
– Ngươi nói cái gì?
Cung Bản Tàng tức giận nói:
– Ngươi dám lặp lại một lần nữa sao? Ngươi dám nói không e ngại Kiếm Đạo của ta. Ngươi có biết là ta đã tu luyện Kiếm Đạo tới tình trạng Âm Dương viên mãn, không có tỳ vết hay không?
– Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn giết thì cứ giết đi, làm sao còn lảm nhảm nhiều như vậy.
Lâm Phàm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào có thể giúp hắn chạy trốn.
Xem ra lần này đúng thật là phải chết ở chỗ này mới được.
– Tốt. Tiểu tử, nguyên bản ngươi khiến cho ta khinh thường rút kiếm. Thế nhưng mà chính bởi vì câu nói này của ngươi, ta muốn ngươi trước khi tử vong, chứng kiến Kiếm Đạo kinh khủng nhất ở trên thế gian.
Cung Bản Tàng âm trầm nói. Đột nhiên hư không ở trước mặt hắn chấn động, một thanh trường kiếm có hai màu đen trắng xuất hiện.
Lập tức, kiếm ý mênh mông, bao phủ thiên địa bạo phát ra.
– Thật mạnh. Thật sự là rất kinh khủng.
Khi cảm nhận được kiếm ý này, Lâm Phàm cũng khẽ run lên. Loại kiếm ý này đơn giản mà vô cùng mênh mông, Hóa Thần Kiếm Trận của mình không thể so sánh với nó, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.
– Đây là Thiên Tùng Kiếm, đồ vật do Thần Linh để lại ở Nhật Chiếu tông. Thế gian không có người nào dám tiếp, chỉ có thể tránh né mũi nhọn.
Uỳnh!
Cung Bản Tàng vẫn đứng ở chỗ cũ giống như là không có động đậy vậy.
Trong một phần ức vạn của một giây.
Lâm Phàm cũng căn bản không có cảm nhận được bất cứ ba động gì. Thậm chí hắn thấy, Cung Bản Tàng chỉ đang đứng ở nơi đó không có nhúc nhích mà thôi.
Thế nhưng mà, không biết từ khi nào, tay trái của Lâm Phàm đã giơ lên, tốc độ nhanh chóng đến mức làm cho người ta bất ngờ.
Ầm!
Năm ngón tay bắt lấy mũi kiếm, nhưng mà kiếm ý lăng lệ vẫn có thể xoắn nát bàn tay của Lâm Phàm thậm chí không ngừng lan tràn, thẳng đến khi toàn bộ cánh tay của hắn đều bị xoắn nát.
– Thật mạnh. Thật nhanh. Thật con mẹ nó hung ác.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Lâm Phàm chân chính đối mặt với một kiếm cường đại như thế, địch nhân cường đại như thế.
Nếu như không phải là hắn có được BUFF cấp vĩnh hằng ‘Trăm phần trăm tay không bắt kiếm’, chỉ sợ một kiếm này đã có thể xoắn nát toàn bộ thân thể của hắn.
Lâm Phàm không có để ý đến thương thế ở cánh tay trái mà không biết là nên như thế nào cho phải.
Xoạt xoạt!
Hư không ở chung quanh đột nhiên vỡ nát, kiếm ý bao phủ hư không kia lại bất ngờ vỡ nát.
– Đây là tình huống như thế nào?
Lâm Phàm sững sờ, không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì.
– A!
Từ trong miệng của Cung Bản Tàng, một tiếng gào thét vang lên.
Lâm Phàm nhìn qua. Cung Bản Tàng nguyên bản bình tĩnh đứng giữa hư không, vậy mà không biết từ khi nào, hai con ngươi của hắn đột nhiên đỏ bừng, hai tay ôm đầu giống như là bệnh nhân tâm thần lên cơn vậy.
Hư không ở chung quanh không ngừng nổ tung. Một khí tức cuồng bạo phát tán ra, quét sạch thiên địa.
– Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể xảy ra?
– Thiên Tùng Kiếm của ta làm sao có thể bị một con kiến hôi tiếp được. Điều đó căn bản là không có khả năng.
– Ta là Kiếm Đạo Chi Thần, Kiếm Đạo của ta lại bị một con kiến hôi ngăn cản. Chuyện này sao có thể…
Hiện giờ Lâm Phàm cũng cực kỳ nghi hoặc, gia hỏa này đến cùng là bị làm sao, giống như là đột nhiên phát điên vậy.
– Chạy!
Lúc này, hắn không hề do dự nữa. Thiên Mệnh Hà Đồ nhanh chóng xé rách hư không, mang hắn bỏ chạy về phương xa. Lần này, trong hư không cũng không có bất kỳ thứ gì ngăn trở hắn nữa.
– Tên đần kia.
Thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, tên cường giả của Nhật Chiếu tông này đến cùng là bị làm sao, nói điên là điên ngay rồi. Mình tiếp được một kiếm của hắn thì làm sao cơ chứ. Mình còn có thể tiếp một kiếm nữa mà cũng không chết đây.
Nhưng như vậy cũng tốt, chí ít mình có cơ hội để chạy trối chết.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm đã bỏ trốn mất dạng.
Nhật Chiếu tông bây giờ rất nguy hiểm. Lần này, mình đã bị phát hiện thì chỉ sợ cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Xem ra mình không thể tiếp tục ở đây nữa. Chuyện gì cũng không làm được lại bị cường giả chân chính nhìn chằm chằm. Thật sự là quá nguy hiểm.
Lúc này, Cung Bản Tàng cúi đầu, đôi môi khẽ nhúc nhích.
– Không có khả năng…
– Đây tuyệt đối không có khả năng. Nhất định là ảo giác. Đúng. Nhất định là ảo giác của ta.
– A!
Hắn điên cuồng hét lên.
Lấy Cung Bản Tàng làm trung tâm, kiếm ý đột nhiên bạo phát ra theo hình tròn. Sau đó kiếm ý này càng lúc càng lớn, lấy tốc độ không thể miêu tả nhanh chóng khuếch trương ra ngoài. Những nơi mà kiếm ý đi qua toàn bộ mọi thứ đều bị cắt thành vô số mảnh vụn.
– Kiếm Đạo của ta chỉ có tên râu dài kia của Viêm Hoa tông mới có thể ngăn cản, sâu kiến không có tư cách ngăn cản.
Uỳnh!
Giờ khắc này, toàn bộ thiên địa đều ảm đạm phai mờ.
Ở dưới sự bao bọc của Thiên Mệnh Hà Đồ, Lâm Phàm đang nhanh chóng xuyên qua hư không.
Đột nhiên, hắn cảm giác được phía sau lưng có kiếm ý cực kỳ cường hãn đánh tới.
Khi quay đầu lại xem được một lúc thì hắn dừng bước.
Hắn không chạy nữa bởi vì căn bản là không thể chạy được.
Kiếm ý lao đến với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ xuyên toa trong hư không của hắn không ít.
– Ta nhất định sẽ mạnh lên rồi giết chết ngươi.
Vừa dứt lời.
Thân thể của Lâm Phàm trong nháy mắt đã bị kiếm ý nghiền ép hóa thành hư vô, nhanh chóng tiêu tán ở giữa thiên địa.
Hô!
– Đúng, nhất định là như vậy, nhất định là ảo giác, sâu kiến làm sao có thể ngăn cản kiếm của ta.
Sau khi khôi phục lại, Cung Bản Tàng lập tức quan sát khu vực xung quanh.
Trăm dặm xung quanh không còn có vật gì nữa. Hư không vỡ nát cũng đang không ngừng được thiên địa chữa trị.
– Trời ơi! Kẻ kia đã chết rồi, vật tư e rằng cũng bị lạc mất trong hư không rồi. Mình về tông thôi.
Cung Bản Tàng nhìn thoáng qua chỗ Lâm Phàm vừa chết rồi nhanh chóng xé rách hư không, rời khỏi nơi này.
Vừa rồi tinh thần của hắn ba động quá lớn, không thể khống chế được uy lực của kiếm ý, cho nên đã hủy diệt hết thảy mọi thứ ở chung quanh. Còn về phần trăm dặm chung quanh có đệ tử của Nhật Chiếu tông hay không thì đó cũng không phải là thứ nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Dù sao, nếu không tiếp được kiếm ý của hắn thì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, chết cũng xứng đáng.
Lúc này, phương xa có một bóng người đứng ở trong hư không. Hắn đeo mặt nạ kim loại đen nhánh. Khi nhìn thấy một mảnh hư vô to lớn ở phương xa kia, khóe miệng dưới mặt nạ không khỏi co quắp.
– Không kịp rồi!
– Dù ta đã đến, nhưng mà đối mặt với Cung Bản Tàng, ta cũng bất lực.
Sau đó, người kia vẫn đứng im lặng ở hư không một lát tựa như là đang tưởng niệm rồi mới bỏ đi.
Mười giây sau.
– Mẹ của ta.
Lâm Phàm mở mắt, nhìn tình huống ở chung quanh một chút. Hắn cũng sợ mất mật, sức mạnh phải lớn đến cỡ nào mới có thể tạo thành cảnh tượng kinh khủng như này.
Sơn mạch dài cả chục nghìn dặm đã biến mất. Cây cối, thú vật cũng đều biến mất, thậm chí ngay cả mặt đất cũng đều bị chia năm xẻ bảy. Hiện giờ chung quanh chỉ có hư không bị vỡ nát đang được thiên địa không ngừng chữa trị.
Sau đó hắn lắc đầu, để Thiên Mệnh Hà Đồ bao bọc lấy bản thân, nhanh chóng rời khỏi đây.
Về nhà, về nhà!
Nơi này thật con mẹ nó quá nguy hiểm. Chuyện mình làm không ngờ lại khiến cho cao tầng của Nhật Chiếu tông ra lệnh một vị siêu cấp cường giả đến đây trấn áp bản thân, căn bản là không hề cho mình có cơ hội để hoàn thủ.
Về phần ý nghĩ ở lại Nhật Chiếu tông, tăng tu vi lên tới Thiên Cương cảnh, lại bị tên cường giả này đánh tan rồi. Hơn nữa lần này rời đi, hắn thề với trời, tuyệt đối sẽ không nửa đường quay đầu lại.
Mặc dù có Bất Tử Thân, nhưng cũng không thể ngay cả một chút cơ hội phản kích cũng đều không có.
Đó căn bản là không nhìn thấy hi vọng.