Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Sau khi chuyện Lang Nha bổng cùng cái chảo đàm phán thành công, Lâm Phàm mới rời khỏi ngọn núi của lão sư.
Nhưng lão sư cũng nói chờ lúc trở về mới luyện chế cho mình. Bởi vì muốn luyện chế hai kiện binh khí này thành pháp bảo cần không ít vật liệu quý hiếm, cho dù là lão sư cũng cần phải chuẩn bị một phen.
Thiên Tu nhìn đồ nhi rời đi, chân mày nhíu chặt tựa như là đang suy tính gì đó.
– Nam Vực Băng Cốc bên kia, Băng Thiên Ma Long còn đang bế tử quan, đến đó lấy chút thiên tài địa bảo hẳn là không có vấn đề gì.
– Còn chỗ bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên giống như là chuẩn bị có một lần tế tự cho con non truyền thừa huyết dịch của Ma Viên Chi Tổ, nếu như ta tự mình chạy đến xin một ít máu, đối phương hẳn là sẽ đồng ý.
Sau khi cẩn thận suy tính, Thiên Tu cũng xác định được mấy mục tiêu.
– Đi.
Thiên Tu vung tay áo, nhanh chóng bước vào hư không, muốn đi lấy chút vật liệu cho đồ nhi bảo bối của mình.
Lâm Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác chuyện diệt trừ Thiên Thần giáo này vẫn là để mình đơn độc xử lý là tốt nhất. Nếu mang theo mấy người nữa thì sẽ có chút vướng chân vướng tay. Nhưng mà khi hắn vừa mới chuẩn bị xuất tông thì lại phát hiện phía trước có mười người đang đi tới.
– Lâm sư huynh.
Đệ tử cầm đầu mặc quần áo đơn giản, cõng một thanh đại đao ở sau lưng, lông mày trông sắc bén như đao, đao ý nồng hậu, dày đặc quấn quanh thân thể, nhìn qua cũng biết hắn không phải là kẻ yếu.
Mà chín người khác cũng không phải là hạng người tầm thường. Giờ phút này bọn họ đứng ở nơi đó tựa như là đang chờ để nghe mệnh lệnh của Lâm Phàm.
– Ngươi là ai?
Lâm Phàm không biết mấy người này là ai. Điều này cũng không thể trách hắn được, dù sao thời gian mà hắn ở tại tông môn cũng không dài, hơn nữa đại đa số đệ tử nội môn nhất phẩm thường bế quan tu luyện, rất ít khi ra ngoài đi lại.
– Lâm sư huynh, ta là đệ tử nội môn nhất phẩm, Vương Thiên Trọng.
– Là Thiên Tu trưởng lão bảo các ngươi tới đây sao?
Lâm Phàm quan sát tỉ mỉ một phen. Tu vi của mười người này cũng không tệ lắm, chủ yếu là Địa Cương cảnh tầng chín, có hai, ba người là Địa Cương cảnh tầng chín đỉnh phong nhưng mà vẫn kém cấp bậc phong chủ khá nhiều.
Còn nếu như chiến đấu với Lâm Phàm thì hắn chỉ cần lật tay là có thể trấn áp cả mười người này.
– Vâng, Thiên Tu trưởng lão lệnh cho chúng ta theo Lâm sư huynh đi đến thành Hắc Thạch để tiêu diệt phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo.
Vương Thiên Trọng cung kính nói.
Mặc dù tu vi của hắn là Địa Cương cảnh tầng chín đỉnh phong nhưng mà ở trước mặt Lâm Phàm, hắn cũng không dám kiêu ngạo. Cho dù là những người mạnh mẽ như ba vị phong chủ Quân Vô Thiên, Vạn Trung Thiên, Chiến Hồng Đế cũng bị vị Lâm sư huynh ở trước mắt này trấn áp.
Chỉ thế là đủ để nhìn ra thực lực của Lâm sư huynh cường hãn cỡ nào.
– Đi.
Lâm Phàm thở dài, không ngờ lão sư lại an bài cho hắn nhiều cao thủ như thế này. Đương nhiên, hắn cũng không cần những người này đi giúp đỡ. Nhưng mà lão sư đã an bài như vậy rồi, vừa vặn bên người mình cũng còn thiếu mấy khán giả hô 666 cổ vũ Vậy thì để bọn họ đi cùng, đến lúc đó cho bọn họ đứng ngoài cổ vũ là tốt rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn cũng không nói gì thêm, nhanh chóng ra khỏi tông môn, bay về phía mục tiêu là thành Hắc Thạch.
Mấy người Vương Thiên Trọng cũng nhanh chóng đi theo ở phía sau. Lúc này, mười người bọn họ cũng đang thi triển một môn công pháp đặc biệt để trò chuyện với nhau.
– Vị Lâm sư huynh này chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám mà thôi. Nếu như thực lực của sư huynh cường đại giống như là lời đồn, vậy thì thật sự là không dám tưởng tượng.
– Mắt thấy mới là thật, tai nghe có thể cũng chỉ là giả. Khi Lâm sư huynh trấn áp ba vị phong chủ, chúng ta còn đang bế quan cho nên cũng không biết tình huống cụ thể, có lẽ là nhờ pháp bảo đi.
– Nói cẩn thận, Thiên Tu trưởng lão ra lệnh cho chúng ta đi theo, chính là muốn chúng ta trợ giúp Lâm sư huynh.
– Ừm, Thiên Thần giáo làm xằng làm bậy ở trên lãnh thổ của Viêm Hoa tông, hơn nữa đám gia hỏa lại ẩn tàng cực sâu. Bây giờ phát hiện phân bộ khu thứ tám, chúng ta nhất định không được bỏ qua, phải phá hủy hết.
Lâm Phàm cũng muốn thi triển Thiên Mệnh Hà Đồ để đi cho nhanh nhưng mà pháp bảo này không thể mang theo nhiều người như vậy, cho nên hắn cũng chỉ có thể từ từ bay.
Thành Hắc Thạch, Hắc Sơn.
Mảnh sơn mạch này dài mấy chục nghìn dặm, cắt đứt con đường ra vào thành Hắc Thạch. Người bình thường muốn đi đến thành Hắc Thạch chỉ có thể trèo đèo lội suối hoặc là đi đường vòng.
Phương án đầu tiên thì phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng, bởi vì yêu thú ở trên Hắc Sơn này cực kỳ đông đảo.
Còn phương án sau thì là cần tiêu hao nhiều thời gian hơn.
– Không biết là ở chỗ nào nhỉ?
Lâm Phàm đứng ở giữa hư không, nhìn xuống phía dưới. Hắc Sơn vô cùng rộng lớn. Muốn tìm được phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo ở chỗ này, đúng là không dễ.
Mặc dù đã nhìn qua hình ảnh ở trong trí nhớ của Cốt Yêu kia, nhưng sau khi đến nơi này, Lâm Phàm cũng cực kỳ choáng váng, triệt để biến thành một người mù đường.
– Lâm sư huynh, mục tiêu của chúng ta vẫn còn ở phía trước, đi thêm một đoạn nữa là tới.
Vương Thiên Trọng đứng ở một bên nói. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thiên Tu trưởng lão, bọn họ đồng thời cũng biết được vị trí chuẩn xác của phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo. Đối với những người quen thuộc Hắc Sơn như bọn họ, muốn tìm được vị trí này thật sự là đơn giản đến cực điểm.
– Đi.
Chỗ sâu trong Hắc Sơn.
Ở bên trong một ngọn núi đá màu đen, có một hang động. Vị trí của hang động rất bí ẩn, nếu không để ý kỹ thì khó mà có thể phát hiện.
Ở phía cuối hang động này chính là một cái hố cực lớn, bên trong cái hố này có không ít giáo đồ của Thiên Thần giáo đang hoạt động. Đồng thời cũng có mấy giáo đồ của Thiên Thần giáo đang quỳ lạy ở trước một pho tượng, thành kinh cầu nguyện.
Bộ mặt của pho tượng kia hơi mơ hồ, lại tản ra một loại khí tức làm cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
Một tên giáo đồ có khuôn mặt xấu xí đứng ở trước mặt một người trùm áo bào đen, cung kính nói:
– Đại nhân, thú triều đã chuẩn bị bạo phát. Mọi thứ đều chứng minh phương án kia của chúng ta là chính xác. Sau khi được đại nhân sửa chữa, Hoán Bì Liễm Tức bây giờ không chỉ giúp chúng ta ẩn nấp ở trong thân thể nhân loại mà còn cả yêu thú nữa, chỉ là di chứng có chút nghiêm trọng. Nếu ẩn nấp quá lâu thì chúng ta sẽ mất lý trí và không thể đi ra từ trong cơ thể yêu thú.
– Ha Ha!
Người trùm áo bào màu đen kia cất tiếng cười to, nói:
– Di chứng sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ cần có thể thành công là tốt rồi. Bởi vì điều đó biểu hiện rằng khả năng phá hủy Viêm Hoa tông của Thiên Thần giáo chúng ta lại được đề cao. Chỉ cần để người của chúng ta tiềm phục ở bên trong yêu thú rồi tạo thú triều, như vậy không cần tốn một binh một tốt là chúng ta đã có thể phá hủy toàn bộ thành trì của Viêm Hoa tông.
Tên giáo đồ kia lập tức quỳ xuống, nói:
– Đại nhân vạn tuế. Nếu như đại nhân nộp bộ công pháp này lên cho tổng bộ, địa vị của đại nhân nhất định sẽ như nước lên thuyền lên, trở thành chủ giáo của một khu cũng tuyệt đối không phải là việc khó, thậm chí có thể được Giáo Tông đại nhân tự tay ban thưởng.
– Ha ha ha ha!
Người trùm áo bào đen cười phá lên, nói:
– Cốt Yêu còn không có đưa những đứa bé kia tới sao?
– Đại nhân, Cốt Yêu đại nhân chỉ sợ đang ở trên đường về rồi.
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên, đất rung núi chuyển. Trong hố sâu, đá vụn lăn xuống.
Người trùm áo bào đen kinh hãi, nói:
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía trên đỉnh đầu của mình giống như là có ánh mặt trời chiếu vào. Thế nhưng mà chuyện này làm sao có thể xảy ra, bọn họ còn đang ở sâu trong lòng đất, làm sao lại có ánh mặt trời chiếu đến được.
Khi ngẩng đầu lên, bọn họ lại triệt để ngây ngẩn.
Một cái bàn tay bằng cương khí to lớn trực tiếp cắm vào ngọn núi, sau đó nhấc đỉnh núi ra.
Lâm Phàm đứng ở không trung, điều khiển cương khí hóa thành bàn tay khổng lồ, cưỡng ép phá hủy ngọn núi này.
Mười tên đệ tử nội môn nhất phẩm nhìn thấy cảnh này thì run lên, bọn họ cảm thấy Lâm sư huynh thật là cường đại.
Cho dù là bọn họ cũng không dám nói, mình có thể dùng tay không mà phá hủy được một ngọn núi lớn.
– Tất cả các ngươi không cần đi lên. Nơi này cứ giao cho ta là được.
Lâm Phàm vội vàng nói. Hắn thật sự sợ hãi đám người kia xông lên đoạt điểm tích lũy với mình, cho nên muốn sớm nói với bọn họ.
Vù vù!
Từ chỗ vừa bị Lâm Phàm xé mở kia, một luồng khói đặc màu đen bay vụt ra. Sau đó 13 tên giáo đồ của Thiên Thần giáo nhanh chóng đứng thẳng giữa hư không.
– Các ngươi là đệ tử của Viêm Hoa tông sao?
Tiếng nói âm trầm vang vọng ở trong thiên địa.
Mười tên đệ tử nội môn nhất phẩm nhìn thấy cảnh này lập tức cảnh giác. Khí tức trong cơ thể bộc phát, chuẩn bị chiến đấu.
Lâm Phàm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, cảm thấy rất khinh thường. Chỉ là mấy tên Địa Cương cảnh tầng bảy, tầng tám mà thôi. Chẳng lẽ chỗ này không có Thiên Cương cảnh hay sao?
– Phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo chỉ có mấy người các ngươi thôi sao?
Hắn có chút không dám tin tưởng. Thực lực của đám người này nhỏ yếu như vậy. Chẳng lẽ đây chính là toàn bộ sức mạnh của phân bộ khu thứ tám hay sao?
Không có khả năng. Có lẽ mấy tên này chỉ là một đám pháo hôi dò đường mà thôi.
– Khặc khặc! Không ngờ lại có đệ tử của Viêm Hoa tông dám can đảm tìm tới nơi này, ta sẽ…
Hắn còn chưa nói hết lời.
Hư không đột nhiên chấn động. Một sức mạnh cường hãn nhanh chóng xuyên qua không gian, đánh tới mấy người bọn họ.
Ầm!
Trong nháy mắt, 13 tên giáo đồ của Thiên Thần giáo đã nổ tung, máu tươi rơi đầy đất.
Điểm tích lũy +800
Điểm tích lũy +700
Lâm Phàm lắc lắc tay. Những tên rác rưởi này còn muốn nói nhảm nữa sao? Đáng tiếc hắn không muốn nghe, cho nên nhanh chóng đánh ra một chiêu giải quyết toàn bộ, sau đó đứng ở trên cửa hang, nhìn vào phía trong.
Mười tên đệ tử nội môn nhất phẩm nhìn thấy cảnh này, trái tim cũng đập nhanh hơn vài phần. Bọn họ đột nhiên phát hiện tình huống có chút không đúng.
Thực lực của Lâm sư huynh cũng quá mạnh đi.
Vương Thiên Trọng khẽ động bước chân, cảm giác là mình nên động một cái sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nhưng mà trong chốc lát, hắn cảm thấy có một ánh mắt khóa chặt hắn.
– Các ngươi cứ đứng đó quan sát là được rồi, nếu như biết hô 6 thì hô 6 cho ta.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mười người một lúc, sau đó mở miệng nói.
Hắn cũng thật sự sợ mấy người này muốn biểu hiện ở trước mặt mình, từ đó cướp đoạt điểm tích lũy nguyên bản thuộc về hắn.
Hắn nhanh chóng đi vào trong hang động. Một đôi mắt khát vọng quan sát tình huống ở bên trong.
Một người!
Hai người!
Mười lăm người!
20 người!
Mà lúc này, ánh mắt của Lâm Phàm khóa chặt một người áo đen. Theo khí tức mà người kia phát ra thì người này có tu vi là Địa Cương cảnh tầng chín.
Người kia ngẩng đầu lên và nhanh chóng nhìn thấy Lâm Phàm. Cảnh tượng này để cho hắn hơi ngẩn người. Hắn không ngờ đám người tới lần này lại có thể trấn áp những giáo đồ cường đại ở cửa hang nhanh như vậy. Những người kia còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo nữa.
Chẳng lẽ lần này trong số những người đến có cả trưởng lão của Viêm Hoa tông hay sao? Nếu không làm sao lại có thể giải quyết nhanh chóng như thế.
Không được, mình tuyệt đối không thể chết ở chỗ này. Hoán Bì Liễm Tức có đột phá trọng đại. Nếu như có thể nộp lên tổng bộ, mình nhất định sẽ được thăng cấp. Đồng thời mình có thể tiếp tục nghiên cứu ở cấp độ cao hơn, bỏ những tác dụng phụ kia để công pháp càng thêm hoàn mỹ.
Đến lúc đó, bọn họ có thể hoàn mỹ ẩn vào trong cơ thể yêu thú, từ đó khiến thú triều càng thêm cuồng bạo, hủy diệt các thành trì của Viêm Hoa tông nhanh hơn.
– Hắc hắc, vẫn còn có mấy gia hỏa tạm được.
Lâm Phàm đứng ở trên miệng hố, cất tiếng cười to, sau đó nhanh chóng nhảy xuống.
– Tên ghê tởm.
Lúc này, 20 giáo đồ kia cũng đã nhìn thấy bóng người sắp rơi xuống. Bọn họ nhanh chóng thi triển sát chiêu, muốn giết người này.
Từ trên người của 20 tên giáo đồ này, một sức mạnh cuồng bạo phát tán ra xung quanh, tạo thành một cơn gió lốc bằng cương khí.
Các loại công pháp quỷ dị vô biên đánh về phía Lâm Phàm.
– Lũ sâu kiến, đừng quá làm càn.
Lâm Phàm cười và nhanh chóng đấm ra một quyền. Không gian tựa như là mặt kính vậy, nhanh chóng vỡ nát.
Hai mười tên giáo đồ của Thiên Thần giáo kia lập tức nổ tung. Máu thịt nóng hổi lăn xuống đất, có một khối thịt còn đập vào mặt của người trùm áo đen kia.
Điểm tích lũy lại tăng.
– Tha mạng. Đại nhân tha mạng.
Nhìn thấy cảnh này, những giáo đồ còn lại trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ sẽ có cường giả mạnh mẽ như thế đánh tới chỗ này.
Ngay cả thủ hộ giả của phân bộ khu thứ tám bọn họ cũng không phải là đối thủ, bọn họ nhanh chóng chạy trốn về phía hang động thật dài kia.
– Ai. Tuy rằng các ngươi đều rất yếu nhưng mà cũng không thể lãng phí.
Nhìn các giáo đồ đang tranh nhau chen lấn đi ra ở chỗ đầu hang động kia, Lâm Phàm cười nhẹ, sau đó năm ngón tay nắm lại rồi đặt ở bên hông.
– Một quyền đánh xuyên qua các ngươi.
Nói xong, hắn đấm ra một quyền.
Ầm!
Quyền kình nhanh chóng xuyên qua hư không. Hang động kia đều chấn động.
Mấy người Vương Thiên Trọng chờ ở bên ngoài, không biết Lâm sư huynh vì cái gì mà lại không để bọn họ động đậy.
Đột nhiên, cửa hang truyền đến thanh âm chấn động. Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng phía sau, cả mười người đều quá sợ hãi.
Một đống máu thịt xen lẫn cương khí nhanh chóng phóng ra ngoài, sau đó máu thịt rơi đầy đất.
Mà cửa hang đen kịt kia vẫn còn bốc lên sương trắng nóng hổi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?