Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 253 - Chương 253: Ta Muốn Quyết Đấu Một Trận Công Bằng Với Ngươi

Chương 253: Ta muốn quyết đấu một trận công bằng với ngươi Chương 253: Ta muốn quyết đấu một trận công bằng với ngươi

Nguồn: TruyenGG.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Dịch: Nguyễn Khiêm.

Cửa lớn của mật thất đột nhiên mở ra.

Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã xuất hiện ở phía trên Vô Địch phong. Sau đó, hắn giơ tay lên, nhanh chóng vỗ ra một chưởng đánh thẳng vào cơn gió lốc kia.

Uỳnh!

Không gian nứt toác ra. Hư không cũng chấn động kịch liệt, thậm chí giống như là bị lõm sâu xuống phía dưới.

Cơn gió lốc bằng cương khí đang cuốn tới kia, trong nháy mắt đã bị phá hủy, tan thành mây khói.

Lâm Phàm đứng ở nơi đó cũng chưa hề chuyển động. Lấy bản thân hắn làm trung tâm, một sức mạnh cực kỳ cường đại bạo phát ra, lao thẳng về phía Vân Tiêu phong.

Các đệ tử nhìn thấy bóng người ở phía trên Vô Địch phong kia, không khỏi sợ hãi, cảm thán.

– Lâm sư huynh đã xuất quan rồi. Xem ra là Lâm sư huynh muốn giao chiến cùng Vân sư huynh.

– Ta có cảm giác phần thắng của Lâm sư huynh không lớn. Dù sao Vân sư huynh đã trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, mà Lâm sư huynh vẫn còn là Địa Cương cảnh.

– Lâm sư huynh không hổ là Lâm sư huynh. Cho dù tu vi chỉ là Địa Cương cảnh nhưng đối mặt với cường giả Thiên Cương cảnh, sư huynh lại không hề có một chút sợ hãi nào.

Mà ở bên trong đông đảo đệ tử, lại có mười tên đệ tử nội môn buồn khổ lắc đầu, cảm giác Vân Tiêu sư huynh quá mức càn rỡ.

Bọn họ chính là những người được tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lâm sư huynh đấm một phát là yêu thú Thiên Cương cảnh đã chết tươi. Loại sức mạnh kia kinh khủng đến mức mà bọn họ không thể tưởng tượng được.

Tông chủ cùng các trưởng lão hơi kinh ngạc.

Cát Luyện càng cười nói:

– Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi thật đúng là rất dũng cảm! Chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh mà lại dám so đấu khí thế cùng cường giả Thiên Cương cảnh như là Vân Tiêu, không thể không nói thật sự quá dũng cảm!

Thiên Tu vuốt bộ râu dài của mình, cười nói:

– Đây là chuyện hiển nhiên! Đồ đệ của lão phu há có thể là loại người sợ hãi tránh chiến. Cường giả Thiên Cương cảnh thì thế nào? Hắn cũng không phải là người sao?

– Ngươi không thể nói như thế. Chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh chính là một loại chênh lệch ở trên bản chất. Hai bên làm sao so sánh được!

Hỏa Dung lắc đầu nói, nhưng hắn cũng không có ý định đứng ra ngăn cản hai người chiến đấu. Đồ đệ này của Thiên Tu quá xuôi buồm thuận gió, ở trong tông môn, một bước lên trời. Lần này có bị đả kích một chút cũng tốt! Chuyện này cũng một loại tôi luyện với hắn, có thể khiến cho tên này có thêm quyết tâm để mà cố gắng tu luyện.

– Ha ha ha!

Thiên Tu cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phương xa. Thiên Cương cảnh thì có làm sao? Trước kia, khi còn trẻ, hắn cũng có thể lấy tu vi Địa Cương cảnh, giết không biết bao nhiêu kẻ gọi là cường giả Thiên Cương cảnh.

Hơn nữa giết bọn họ như là nghiền chết mấy con kiến mà thôi.

Một đám người không có kiến thức.

Hắn cũng không muốn nói nhiều thêm nữa. Theo hắn thấy, cứ để sự thật dạy cho đám người nông cạn này một bài học đi.

Tên Vân Tiêu này cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng một mà thôi. Nếu như là Thiên Cương cảnh tầng ba, tầng bốn, hắn đúng là sẽ lo lắng cho đồ đệ của mình, về phần hiện tại thì không có chút lo lắng nào.

Vân Tiêu ngồi xếp bằng, Thiên Cương chi lực ở trong cơ thể đã sắp bão hòa. Khi nhìn thấy uy thế của Lâm Phàm cuốn tới, hắn cũng không hề có chút hoang mang.

– Không biết tự lượng sức mình.

Uỳnh!

Từ bên trong thân thể, Thiên Cương chi lực bộc phát ra. Hắn muốn Lâm Phàm hiểu được sự cường đại của cường giả Thiên Cương cảnh.

Nhưng hắn cũng sẽ không đả thương đối phương. Hắn và đối phương đều là sư huynh đệ đồng tông, lại không phải là người ở cùng một thứ bậc cho nên cũng không cần thiết phải đả thương người.

Chỉ là đột nhiên.

Cảnh tượng khiến cho Vân Tiêu kinh ngạc đã phát sinh, thậm chí khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

– Không có khả năng!

Ầm!

Khi va đụng cùng khí thế của Lâm Phàm, trong nháy mắt, Thiên Cương chi lực vỡ nát, hóa thành hư vô.

Lâm Phàm chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

– Vân Tiêu, ngươi đột phá thì cứ đột phá đi. Nguyên bản ta cũng không muốn để ý đến ngươi, nhưng mà ngươi đừng không biết tốt xấu. Nếu không thì ta cũng không ngại trấn áp ngươi một lần đâu.

Các đệ tử khiếp sợ.

– Thật mạnh, uy thế của Lâm sư huynh vậy mà có thể nghiền ép uy thế của Vân Tiêu sư huynh. Điều này làm sao có thể xảy ra. Vân sư huynh chính là cường giả Thiên Cương cảnh mà.

– Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được. Nhưng Lâm sư huynh thật sự là quá mạnh, rõ ràng chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh lại có thể áp chế Vân sư huynh một bậc. Thật sự là khủng bố!

– Theo ta thấy, đây là do Vân sư huynh không có nghiêm túc. Nếu mà chiến đấu thật sự, Lâm sư huynh không nhất định có thể chống đỡ được.

Khi mà bọn họ đang xì xào bàn tán, chỉ nghe từ trên Vân Tiêu phong, một tiếng nói vang lên, vọng khắp tông môn.

– Không có khả năng! Lâm Phàm, tu vi của ngươi chỉ là Địa Cương cảnh, làm sao có thể áp chế ta?

Vân Tiêu để Thiên Cương Chân Thân dung nhập vào trong cơ thể, sau đó nhanh chóng đứng lên. Trong mắt lấp lóe ánh sáng màu vàng. Một sức mạnh mênh mông nhanh chóng bạo phát ra.

Sức mạnh này hóa thành một con trường long gào thét bay đi.

– Làm sao lại có thể như vậy được? Lâm Phàm lại có thể áp chế được Vân Tiêu.

Cát Luyện vốn cực kỳ khiếp sợ, sau đó tựa như là đã suy nghĩ minh bạch, hắn nói:

– Chỉ sợ là do Vân Tiêu vừa mới đột phá Thiên Cương cảnh, còn không có cách nào khống chế sức mạnh. Nhưng mà hiện tại, Lâm Phàm sẽ không có cách nào ngăn cản đợt tấn công này.

– Ừm, đúng là như thế.

Khô Mộc không nóng không vội, khí định thần nhàn giống như là không có để cảnh tượng lúc trước vào trong lòng.

Hỏa Dung nhìn về phía Thiên Tu, cảm thán gật đầu nói:

– Thiên Tu, đồ đệ bảo bối này của ngươi thật đúng là không tệ! Mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào, lấy tu vi Địa Cương cảnh lại có thể hơi chiếm chút thượng phong trước cường giả Thiên Cương cảnh như Vân Tiêu cũng đã là một chuyện đáng giá kiêu ngạo rồi.

Vô Địch phong.

Khi các đệ tử nhìn thấy con trường long bằng Thiên Cương chi lực bay vút lên trên không trung kia, nội tâm đều nhấc lên đến cổ họng, xa xa là đã có thể cảm nhận được sức mạnh này là mênh mông bực nào, kinh khủng cỡ nào.

Lâm Phàm đứng đó, hơi lắc đầu. Hiện tại hắn không muốn tiếp tục tranh đấu cùng sư huynh đệ đồng tông. Sau khi đi qua lãnh địa của Nhật Chiếu tông, hắn cảm giác thế giới bên ngoài quá bao la, có quá nhiều nguy hiểm không lường trước được.

Thiên Thần giáo còn đang quấy phá trong lãnh thổ của Viêm Hoa tông.

Loại tranh đấu trong tông môn này chỉ như là tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Chỉ là lãng phí thời gian. Chẳng qua nếu như mình dùng thực lực tuyệt đối trấn áp tất cả xuống dưới, đúng là có thể bình ổn lại.

– Vân Tiêu, ngươi thật là quá càn rỡ.

Hắn vươn tay, hời hợt đánh ra một chưởng.

Uỳnh!

Một sức mạnh mênh mông nhanh chóng xuyên qua hư không. Trong nháy mắt, con trường long bằng Thiên Cương chi lực kia đã vỡ nát. Nhưng mà một chưởng cường đại này còn không có biến mất mà vẫn còn tiếp tục đánh về phía Vân Tiêu phong.

Lực trùng kích cường đại đánh đến Vân Tiêu phong làm cho thân thể các đệ tử lắc lư, thậm chí có người còn nằm rạp trên mặt đất. Từ bên trong sức mạnh này, bọn họ cảm nhận được một khí tức kinh khủng.

– Làm sao có thể.

Vân Tiêu biến sắc. Hắn nhanh chóng vỗ ra một chưởng. Thiên Cương chi lực hùng hậu bạo phát ra. Nhưng mà lúc đụng phải một chưởng kia của Lâm Phàm, Thiên Cương chi lực trong nháy mắt đã bị mai một. Hắn cũng lui về sau mấy chục bước.

Đây còn là do Lâm Phàm đã lưu thủ, không có tận lực chèn ép Vân Tiêu xuống, muốn chừa cho Vân Tiêu một chút thể diện.

Nếu như là người ngoài mà dám can đảm càn rỡ như vậy, hắn đã sớm đập chết rồi.

Khi mà Lâm Phàm chuẩn bị trở về tu luyện, một tiếng rống giận dữ vang lên.

– Lâm Phàm, ta muốn quyết đấu một trận công bằng với ngươi.

Vân Tiêu không thể chịu đựng được khuất nhục như vậy. Rõ ràng hắn đã đột phá đến Thiên Cương cảnh lại còn không phải là đối thủ của Lâm Phàm. Nguyên bản người đang lâng lâng trên chín tầng mây, giờ khắc này, lại bị Lâm Phàm đạp rơi xuống đến đáy cốc.

– Tại sao có thể như vậy.

Cát Luyện khiếp sợ, biến sắc, trong mắt lóe ra vẻ không dám tin tưởng. Theo hắn thấy, đây quả thực là chuyện không thể xảy ra.

Lúc trước còn có thể nói, Vân Tiêu vừa mới đột phá Thiên Cương cảnh cho nên không có khống chế được sức mạnh, nhưng về sau, lại là Thiên Cương chi lực chân chính mà.

Thế nhưng mà tên đồ đệ bảo bối của Thiên Tu kia lại có thể đập nát một cách dễ như trở bàn tay, chuyện này sao có thể xảy ra.

Giờ phút này, Khô Mộc cũng biến sắc.

Vân Tiêu chính là phong chủ mà hắn xem trọng. Hơn nữa, đã đột phá Thiên Cương cảnh vậy mà Vân Tiêu không có cách nào nghiền ép một người chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh, chuyện này làm sao có thể xảy ra.

Thiên Tu cười nói:

– Lão phu đã nói rồi mà. Đồ đệ của ta há lại có thể là hạng người đơn giản. Vân Tiêu thua cũng không oan.

Hỏa Dung nhìn về phía Thiên Tu, nói:

– Thiên Tu, đến cùng là đồ đệ của ngươi đã dùng biện pháp gì vậy?

– Biện pháp gì?

Thiên Tu cười cười, nói:

– Hỏa Dung, tu luyện là chuyện của mình. Lão phu còn chưa từng cho hắn bất kỳ sự trợ giúp nào về mặt tu luyện cả. Là trùng hay là rồng chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn. Cả ngươi và ta cũng đều đã từng như thế. Tất cả đều là nhờ vào sự cố gắng của chính mình mới có thể đi đến ngày hôm nay.

– Lão phu cũng đã nói. Nếu như Vân Tiêu tôi luyện thêm một đoạn thời gian, thành tựu sẽ không thể hạn lượng. Lấy tích lũy hiện tại của hắn cũng có thể gọi là cường đại, nhưng mà thật đáng tiếc, đồ đệ của ta còn cường đại hơn. Cho dù là hắn tích lũy thêm mười năm, 20 năm cũng khó có thể trấn áp đồ đệ của ta.

Thiên Tu đúng là không sợ ánh mắt khác thường của người khác một chút nào. Hắn định trước tiên cứ khoác lác một phen rồi lại nói.

Mà giờ phút này, các đệ tử trong tông môn đã triệt để khiếp sợ. Vân Tiêu sư huynh vậy mà không có cách nào trấn áp Lâm sư huynh, mà bây giờ còn muốn quyết đấu cùng Lâm sư huynh.

Chuyện này theo bọn họ nghĩ giống như là chuyện cổ tích kể trước lúc đi ngủ vậy.

Thiên Cương cảnh chính là Thiên Cương cảnh vĩnh viễn phải cường đại hơn Địa Cương cảnh. Đây là định lý đã khắc sâu ở trong lòng của bọn họ. Nhưng mà hôm nay, Lâm sư huynh lại phá vỡ định lý thâm căn cố đế này.

Địa Cương cảnh có thể trấn áp Thiên Cương cảnh cũng không phải là chuyện không thể nào hơn nữa còn có thể trấn áp một cách dễ như trở bàn tay vậy.

Lâm Phàm nhìn về phía Vân Tiêu đang lơ ửng trên không trung, nói:

– Vân Tiêu, ngươi muốn bị đánh sao?

Vân Tiêu đứng ở giữa không trung, toàn thân run rẩy, nói:

– Không. Ta không tin. Lâm Phàm, ta muốn quyết đấu với ngươi. Dù là thua, ta cũng muốn minh bạch, chênh lệch giữa ta cùng ngươi rốt cuộc là lớn đến bao nhiêu.

Lâm Phàm chắp tay ra sau lưng, khóe miệng lộ ra ý cười, nói:

– Thôi được. Hôm nay, ở trước mặt đông đảo sư đệ, ta sẽ một lần nữa chứng minh cho ngươi biết tại sao ta mới là người đứng đầu của thập phong. Sau khi thất bại thì ngươi về cố gắng tu luyện cho ta, cũng đừng nghĩ đến chuyện đuổi theo bước chân của ta, chênh lệch giữa ta cùng ngươi đã không khác gì một trời một vực rồi.

Phụt!

Nghe được lời nói này của Lâm Phàm, rất nhiều đệ tử đều muốn phun ra một búng máu. Lời này của Lâm sư huynh quá đả thương người đi.

Vân Tiêu nghe xong, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, nói:

– Tốt! Vậy thì Vân Tiêu xin được chỉ giáo.

– Xin mời.

Lâm Phàm lắc đầu, nói:

– Không cần. ta sẽ đứng ở chỗ này, ngươi cứ thi triển chiêu thức cường đại nhất của ngươi đi.

– Ngươi…

Vân Tiêu biến sắc, lửa giận trong lòng thiêu đốt. Hắn cảm thấy Lâm Phàm đang nhục nhã hắn.

Các đệ tử của Vân Tiêu phong cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

– Đáng giận, Lâm Phàm này quá ghê tởm, vậy mà lại làm nhục Vân sư huynh của chúng ta.

– Hừ, Vân sư huynh nhất định là vừa mới đột phá Thiên Cương cảnh cho nên còn không quá quen thuộc với cảnh giới. Nếu như đợi thêm một thời gian nữa, nhất định có thể sễ dàng trấn áp Lâm Phàm.

– Vân Tiêu phong chúng ta mới là mạnh nhất.

Bên ngoài Viêm Hoa tông.

Một bóng người chân đạp thiên địa, hóa thành một vệt sáng bay về phía tông môn.

Đạo Thiên Vương là phong chủ Thiên Vương phong của Viêm Hoa tông. Một năm trước, hắn ra ngoài lịch luyện, sau khi đột phá Thiên Cương cảnh mới trở về tông môn, chính là muốn khoe khoang một phen.

– Ồ!

Đạo Thiên Vương đứng trên không trung. Một bộ trường bào màu trắng xanh, tóc dài rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn, đúng là vô cùng xuất trần.

– Đến cùng là ai đang quyết đấu ở trong tông môn vậy? Theo khí tức thì một bên tựa như là Vân Tiêu, không ngờ Vân Tiêu cũng đã đột phá đến Thiên Cương cảnh.

– Không sai! Không sai! Ta cũng phải đến nhìn xem tên Quân Vô Thiên kia có đột phá hay không? Nếu như còn không có đột phá, như vậy vị trí người đứng đầu của thập phong sẽ do ta cùng Vân Tiêu tranh đoạt với nhau mà thôi.

Hắn cũng không có dừng lại, nhanh chóng bay thẳng vào trong tông môn.

Tâm tình bây giờ của hắn rất không tệ. Sau khi đột phá Thiên Cương cảnh, hắn có thể khống chế thiên địa chi lực, tinh khí thần đều trở nên khác biệt.

– Tông môn, ta đã trở về. Hãy chuẩn bị nghênh đón ta đi.

Khi vừa về tông môn, Đạo Thiên Vương đúng là không có gây nên sự chú ý của mọi người. Hắn nhìn về phía phương xa, nhíu mày, hỏi thăm một đệ tử ở bên cạnh.

– Đó là ai?

Nguyên bản đệ tử này vừa định nói một câu, ngươi ngu sao mà không biết người nọ là ai, lại phát hiện người đang hỏi thăm chính là Đạo sư huynh, vội vàng hô to.

– Tham kiến Đạo sư huynh.

Bình Luận (0)
Comment