Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Vân Tiêu cùng Đạo Thiên Vương đều rơi vào trầm mặc.
Nhất là Vân Tiêu, trải qua chuyện này, hắn phát hiện suy nghĩ của Lâm Phàm có chỗ khác biệt với hắn.
Đổi lại là hắn thì hắn chỉ sợ cũng không có hào phóng bực này, mới vừa rồi Lâm Phàm đã tiêu tốn bao nhiêu đan dược?
Chỉ sợ đã là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ, cho dù là có bán cả Vân Tiêu phong của hắn chỉ sợ cũng không cách nào gom góp đủ.
Thế nhưng mà đối phương lại mặt không biểu tình, còn vui sướng ban thưởng những đan dược này cho các đệ tử trong tông môn, tên này là hào phóng bực nào.
Mộ Linh nhìn thấy Lâm sư huynh thoải mái vung tay lên, vô số đan dược bay ra. Sự ngưỡng mộ ở trong lòng của nàng bộc phát đến cực hạn.
Vương Phù cũng như thế. Hào khí ném vô số đan dược bực này quả thật là bá đạo, phi phàm. Thậm chí hắn cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu như đổi lại hắn là Lâm sư huynh, hắn cũng không biết mình có thể làm được như này hay không.
Giờ khắc này, Vương Phù rơi vào trầm tư, cảm thấy mình cần suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này một phen.
Vô Địch phong.
– Đồ nhi.
Thiên Tu nghiêm túc, nói:
– Ngươi thật sự chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Vi sư nhất định toàn lực giúp ngươi.
– Lão sư, ý của ngài là sao?
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi. Hắn không biết lão sư có ý tứ gì, nhưng mà hắn phát hiện thần sắc của lão sư rất nghiêm túc tựa như là đang nói về một chuyện rất quan trọng.
– Vị trí tông chủ.
Thiên Tu nói đến bốn chữ này.
Vị trí tông chủ ư?
Lâm Phàm rơi vào trầm tư. Từ trước đến nay, hắn căn bản không có nghĩ đến việc tranh đoạt vị trí tông chủ. Ý nghĩ duy nhất của hắn vẫn luôn là trở thành người mạnh nhất ở trên thế gian, thuận tiện khiến cho Viêm Hoa tông cường đại lên.
Thế nhưng mà trong khoảng thời gian này, hắn đột nhiên phát hiện Viêm Hoa tông giống như là quốc gia mà hắn đã từng sinh sống ở kiếp trước.
Các loại gió táp mưa sa ập đến như măng mọc sau mưa. Dù Viêm Hoa tông đã vượt qua nhưng vẫn như cũ còn đứng trước rất nhiều gian khó, khổ cực.
Chấp niệm lớn nhất ở trong lòng của hắn chính là trở thành cường giả độc nhất vô nhị ở trên thế gian, làm cho Viêm Hoa tông cường đại, thuận tiện để lão sư ưa khoác lác này của mình hưởng phúc.
Nếu như trở thành tông chủ, trọng trách này sẽ càng thêm nặng nề.
– Lão sư, nếu như đệ tử nói, con không có bất kỳ cái gì hứng thú đối với vị trí này. Ngài sẽ thất vọng sao?
Lâm Phàm nói với Thiên Tu.
– Ngài cũng biết, vị trí tông chủ này không dễ làm, trọng trách phải gánh trên vai rất nặng.
Thần sắc của Thiên Tu trông cực kỳ ngưng trọng tựa như là bị một cái búa lớn đập xuống vậy. Ông nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm trong một lúc lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
– Ha ha, đồ đệ của ta, không hổ là đồ đệ ngoan của vi sư. Vị trí tông chủ này có cái gì tốt mà phải tranh đoạt. Nếu không năm đó, vi sư đã chính là tông chủ rồi, sao có thể đến phiên hắn.
Khục!
Lúc này, một thanh âm từ phương xa truyền đến tựa như là tông chủ cảm ứng được lời nói này của Thiên Tu vậy.
Lâm Phàm cười, nói:
– Lão sư, thần sắc nghiêm túc vừa rồi của ngài khiến cho con có chút khẩn trương.
Thiên Tu vỗ vỗ bả vai của Lâm Phàm, nói:
– Đồ đệ, vốn dĩ là vi sư muốn để tông môn dần dần cường thịnh, sau đó đi ra ngoài du lịch. Cả một đời vi sư đều ở trong tông môn, không có thoải mái ra ngoài bao giờ. Nhưng nếu như ngươi muốn làm tông chủ, vi sư cũng không đi nữa. Ta sẽ ở lại tông môn, vì ngươi thủ hộ Viêm Hoa tông.
– Nhưng bây giờ, ngươi không có hứng thú đối với vị trí tông chủ. Chờ sau này khi tông môn cường thịnh lên, ngươi có thể đi cùng với vi sư đến chân trời góc biển nhìn một chút, dù sao đây cũng chính là khát vọng cả đời của lão sư.
Lâm Phàm cười, nói:
– Lão sư, yên tâm, về sau đồ đệ sẽ mang ngài đi ra ngoài du lịch. Trời đất bao la, đồ đệ cũng không có ra ngoài nhìn qua. Cả một đời đều sống tại tông môn, một năm, hai năm thì còn có thể, nếu như là 10 năm, 20 năm thì đồ đệ cũng không chịu được.
– Ha ha.
Thiên Tu cười lớn, nhưng sau đó lại lắc đầu, nói:
– Nhưng vi sư cảm giác ngươi rất thích hợp với vị trí tông chủ. Kỳ thật ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ một chút, hiện tại không nên trả lời dứt khoác như thế. Chỉ cần ngươi nguyện ý, lão sư nhất định sẽ ủng hộ ngươi.
– Tốt! Vi sư đi về trước. Lần thi đấu này rất đặc sắc, khiến cho vi sư thấy được một Viêm Hoa tông mới không giống với trước kia. Hy vọng việc tổ chức thi đấu có thể tiếp tục diễn ra nữa.
Tâm tình của Thiên Tu rất vui sướng.
Lâm Phàm mở ra tay, nói:
– Lão sư, số đan dược kia ngài cũng không có đưa ra khen thưởng hay là trả lại cho ta đi.
Vừa dứt lời.
Thiên Tu đã nhanh chóng hóa thành một vệt sáng bay đi xa, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
– Đồ đệ, ngươi vừa mới nói cái gì? Vi sư tuổi tác cao, lỗ tai cũng nghễnh ngãng, nghe không rõ ràng.
Lâm Phàm trợn trắng mắt, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.
Thi đấu đã kết thúc. Việc ở tông môn cũng xong rồi. Bây giờ điểm tích lũy còn có một chút, nhưng mà hắn cũng không chuẩn bị tiến hành rút thưởng, mà là muốn tranh thủ thời gian đột phá đến Thiên Cương cảnh.
Đến lúc đó, nói không chừng hệ thống rút thưởng này sẽ có thêm công năng mới không giống với trước kia.
Nhật Chiếu tông tạm thời là mình không đi được.
Nơi đó quá nguy hiểm, mình hẳn là đã bị đánh vào sổ đen. Nếu như lại tiếp tục đi qua, rất khó nói sẽ không đụng phải gia hỏa kinh khủng kia.
Nghĩ đến kiếm ý cuồng bạo kia, hắn cũng có cảm giác khủng bố đến cực điểm. Thiên địa đều như là bị cắt đứt ra vậy.
Mà ở trong vài lời đối đáp, tên kia còn để lộ ra hắn đã từng giao thủ với sư phụ của mình. Đây chẳng phải là nói, tên kia cũng có tu vi tương đương với lão sư.
Nhưng may mắn thần kinh của tên kia có chút không bình thường, mình mới có thể an toàn rời khỏi.
Hôm sau!
Thùng thùng!
Lâm Phàm khôi phục lại từ trong trạng thái tu luyện, bên tai truyền đến tiếng cảnh báo của tông môn. Đây là tiếng báo có khách quý đến tông môn. Sau đó, hắn đẩy cửa lớn của mật thất ra và nhìn về phía sơn môn.
Trên bầu trời, một chiến thuyền to lớn trôi nổi mà đến, sau đó dần dần chậm lại và dừng lại ở trước cửa sơn môn.
Chiến thuyền này không phải là của Nhật Chiếu tông cũng không phải là của Thánh Đường tông mà là một loại chiến thuyền hoàn toàn mới. Chiếc chiến thuyền này có màu nâu tinh khiết, phía trên tựa như là có ẩn chứa một sức mạnh kinh người.
Hắn không biết là cái gì nhưng cũng hóa thành một vệt sáng bay thẳng về phía sơn môn bên kia, muốn xem xem tình huống đến cùng là như thế nào.
Cửa sơn môn.
Khi Lâm Phàm đến được nơi đó, tông chủ cùng toàn bộ trưởng lão đã đi ra.
– Lão sư, đây là cái gì?
Lâm Phàm tò mò hỏi. Đây cũng lần đầu tiên nhìn thấy tông chủ còn có toàn bộ các trưởng lão đều đi ra đón khách.
– Đồ nhi, đây là chiến thuyền của Thái Thản tông, là tông môn có quan hệ hữu hảo nhất cùng Viêm Hoa tông ta, có thể coi là huynh đệ cùng chung hoạn nạn.
Thiên Tu tiếp tục giảng giải:
– Năm đó, sau khi Viêm Hoa Đại Đế lật đổ chế độ cũ độ, cứu vớt tất cả con dân của Viêm Hoa tông. CHúng ta bị các đại tông môn chèn ép, chịu đủ gian nan. Chính là Thái Thản tông trượng nghĩa ra tay, mấy lần trợ giúp Viêm Hoa tông hóa giải nguy cơ. Cho nên từ sau khi Viêm Hoa tông được thành lập đến nay, chúng ta đều giao hảo cùng Thái Thản tông. Đây cũng là minh hữu trung thành nhất củaViêm Hoa tông ta.
Lâm Phàm nghe lão sư nói như thế, đúng là hơi kinh ngạc. Hắn còn chưa có nhìn qua ghi chép trong tông môn cho nên cũng không rõ những chuyện này.
Mà đúng lúc này, trên mặt của các đệ tử đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì trên chiến thuyền này vậy mà không có người đi xuống.
Lạch cạch!
Đột nhiên, một cánh tay chộp vào cạnh thuyền của chiến thuyền, dòng máu tươi lăn xuống khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi đến biến sắc.
Hỏa Dung nhìn thấy cảnh này, vội vàng bay lên trên chiến thuyền, mà khi hắn xuất hiện một lần nữa, lại đang ôm một người.
– Khô Mộc, nhờ ngươi. Thương thế này cũng quá nặng rồi.
Hỏa Dung nói.
Khô Mộc hơi nhấc bàn tay, một tia sáng màu xanh lục nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của đối phương.
– Sinh mệnh lực thật mạnh.
Lâm Phàm có thể cảm nhận được bên trong hào quang màu xanh lục này ẩn chứa sinh mệnh lực bàng bạc. Thật sự là kinh người! Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Khô Mộc trưởng lão, không ngờ vị trưởng lão trông già nua này lại còn có năng lực bực này.
Khụ khụ!
Lúc này, người được Hỏa Dung ôm xuống kia không ngừng ho khan, mỗi một lần ho khan đều có một búng máu đen lớn bị phun ra ngoài. Sau khi ho xong, sắc mặt của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, mở mắt ra.
– Ba Tái trưởng lão, đây là có chuyện gì?
Hỏa Dung hỏi, sau đó cảm giác được gì đó. Ông nhanh chóng xốc quần áo chỗ lồng ngực của Ba Tái lên và lập tức phát hiện một dấu chân nhìn thấy mà giật mình xuất hiện ở trên lồng ngực. Toàn bộ lồng ngực của Ba Tái đều lõm sâu xuống phía dưới, cảnh tượng trông khủng bố đến cực điểm.
Người này có thể sống đến bây giờ cũng có thể gọi là kỳ tích.
– Tượng Thần tông thi triển đại trận Phong Thiên Tỏa Địa phong tỏa Thái Thản tông, đồng thời còn tiến hành tiến công toàn diện đối với Thái Thản tông ta. Xin mấy vị minh hữu Viêm Hoa tông đến giúp tông ta.
Ba Tái vội vàng nói, nhưng mà bởi vì quá kích động, hắn lại phun ra một búng máu tươi.
Thiên Tu nhíu mày, nói:
– Đại trận Phong Thiên Tỏa Địa ư? Đó cũng không phải là thứ mà Tượng Thần tông có khả năng vận dụng được. Xem ra Tượng Thần tông có những tông môn khác trợ giúp.
Vẻ mặt của tông chủ cực kỳ nghiêm túc, nói:
– Ba Tái trưởng lão, ngươi yên tâm. Chuyện này Viêm Hoa tông ta tuyệt đối sẽ ra tay.
Lâm Phàm lặng lẽ kéo tay của Thiên Tu, nhẹ giọng nói:
– Lão sư, việc này không cần suy nghĩ thật kỹ một phen sao?
– Đồ nhi, Thái Thản tông ở vào Địa Hàn chi giới phía Đông Bắc của tông ta. Viêm Hoa tông ta có thể yên tâm giao bên kia cho bọn họ đủ thấy chúng ta tin tưởng bọn họ thế nào. Nếu như Thái Thản tông bị công phá, như vậy tông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Vài thập niên trước, Tượng Thần tông vong qua Thái Thản tông, xâm lấn biên giới của Viêm Hoa tông ta, sau đó bị tông ta đánh lùi trở về. Nếu như Thái Thản tông bị công phá, e rằng lần này tình hình Viêm Hoa tông sẽ càng thêm ác liệt.
– Xem ra lần này phía sau Tượng Thần tông là có Thánh Đường tông nhúng tay trợ giúp.
Thiên Tu tự hỏi, nói:
– Tông chủ sư huynh, việc này ta cho rằng không thể chờ đợi thêm nữa. Đại trận Phong Thiên Tỏa Địa có thể hoàn toàn ngăn cách toàn bộ Thái Thản tông với bên ngoài. Đến hiện tại chúng ta còn không nhận được tin cứu viện, chỉ sợ cũng là do có đại trận Phong Thiên Tỏa Địa này.
Tông chủ gật đầu, nói:
– Lần này để Hỏa Dung trưởng lão dẫn các đệ tử tiến đến hỗ trợ Thái Thản tông.
– Ừm, cũng chỉ có thể làm như thế. Nếu như tất cả chúng ta rời khỏi tông môn, có cường địch xâm lấn, chúng ta sợ là không có cách nào phân thần. Do Hỏa Dung dẫn một số trưởng lão cùng đệ tử đi qua cứu viện, đúng là không có bất cứ vấn đề gì.
Thiên Tu nói.
Những trưởng lão đỉnh tiêm như bọn họ không thể tuỳ tiện rời khỏi tông môn được, nếu như có cường giả lợi dụng thời cơ đánh tới, như vậy hậu quả khó mà lường được.
Nhất là bản thân Thiên Tu càng không thể dễ dàng rời khỏi. Chỉ khi ở Viêm Hoa tông thì sức chiến đấu của ông mới đạt đến trình độ cao nhất. Nếu như chuyện ông rời khỏi tông môn mà để một vài kẻ không an phận biết được, như vậy thì thật sự là quá nguy hiểm.
Thiên Thần giáo vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào Viêm Hoa tông. Những Hộ Giáo Pháp Vương kia đều rất cường đại. Nếu như biết trưởng lão đỉnh tiêm Viêm Hoa tông rời khỏi tông, nói không chừng, bọ chúng sẽ nhân cơ hội này mà đánh tới.
Hỏa Dung gật đầu, nói:
– Hiện tại chỉ có thể làm như thế. Ta sẽ dẫn các đệ tử tiến đến cứu viện, ngoài ra mang thêm mội vài vị trưởng lão Thiên Cương cảnh đi theo. Hẳn là không vấn đề gì.
– Hỏa Dung, cầm lấy cái này.
Lúc này, Thiên Tu giơ tay lên. Một thứ sáng lấp lóe, nhanh chóng rơi vào trong tay Hỏa Dung.
Khi nhìn thấy rõ bộ dáng của thứ kia, Hỏa Dung lập tức vui sướng, nói:
– Tốt! Có thứ này, ta có thể dễ dàng phá vỡ đại trận Phong Thiên Tỏa Địa rồi.
– Lão sư, ta cũng muốn đi.
Lâm Phàm nghe được tình huống này, làm sao còn có thể nhịn được. Đây chính là tình huống con mẹ nó điểm tích lũy đưa tới tận cửa nha.
Giết yêu thú mặc dù thoải mái nhưng mà làm sao thoải mái bằng chém người, lục soát thi thể được.
Thiên Tu trầm mặc một lát, nói:
– Thôi được, ngươi cũng đi theo nhưng nhớ lấy, không cần xâm nhập, cứ đợi ở bên cạnh Hỏa Dung.
Lâm Phàm cười gật đầu, nói:
– Lão sư, ngài cứ yên tâm đi. Ta khẳng định sẽ đợi ở bên cạnh Hỏa Dung trưởng lão.
Giờ khắc này, từ các nơi trong tông môn, mấy trăm vệt sáng bay tới, trong đó có hơn mười vị trưởng lão Thiên Cương cảnh, còn lại đều là đệ tử nội môn nhất phẩm, tu vi cũng đạt tới Địa Cương tầng tám, tầng chín.
– Đi.
Giờ khắc này, Hỏa Dung xé rách hư không, nhanh chóng mang theo các đệ tử xuyên qua hư không, đi về phía Thái Thản tông.
– Hỏa Dung bảo vệ cho đồ đệ của ta cho tốt. Ngươi có thể có chuyện nhưng mà hắn không thể có thương tổn gì.
Tiếng truyền âm của Thiên Tu vang lên ở trong đầu Hỏa Dung.
Hỏa Dung nghe được lời nói này của Thiên Tu, thân hình hơi lay động. Ánh mắt xuyên thấu qua hư không, nhìn về phía Thiên Tu, có chút u oán.