Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 260 - Chương 260: Mọi Người Không Cần Khẩn Trương

Chương 260: Mọi người không cần khẩn trương Chương 260: Mọi người không cần khẩn trương

Nguồn: TruyenGG.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Dịch: Nguyễn Khiêm.

Vừa tới Thái Thản tông, Hỏa Dung trưởng lão liền không kịp chờ đợi được mà rời khỏi nơi này, nhanh chóng đi đến chỗ chiến trường bên kia để trợ giúp.

Theo suy nghĩ của Tạp Ân trưởng lão, Thái Thản tông có thể thành lập quan hệ minh hữu cùng Viêm Hoa tông thật là một loại vinh hạnh.

Cứ nhìn Hỏa Dung trưởng lão mà xem, vừa mới tới đây còn không có nghỉ ngơi đã nhanh chóng lao tới chiến trường, rõ ràng là cực kỳ lo lắng cho tình cảnh của Thái Thản tông bọn họ.

Các đệ tử khác đều cảm thấy vô cùng cảm kích.

– Vừa rồi chính là một vị trưởng lão đỉnh tiêm của Viêm Hoa tông, Hỏa Dung trưởng lão. Hiện tại, ông ấy đã tiến đến trợ giúp mấy người tông chủ của tông ta.

– Tượng Thần tông bỗng nhiên xuất hiện vô số cường giả mới khiến cho tông ta trở tay không kịp. Nhưng mà hiện tại sẽ không có chuyện gì, có Hỏa Dung trưởng lão tiến đến hỗ trợ, nhất định có thể hóa giải nguy cơ lần này.

Lâm Phàm quan sát hư không, hắn cảm giác được chiến ý ở sâu trong nội tâm của Hỏa Dung trưởng lão sắp bộc phát ra, xem ra là Hỏa Dung trưởng lão cũng nhịn đã lâu.

Trong hư không vô tận, tốc độ của Hỏa Dung trưởng lão được tăng lên tới cực hạn. Chiến ý ở trong mắt của Hỏa Dung dạt dào. Thân thể bị ánh lửa bao phủ. Ở dưới khí thế cường đại kia của hắn, hư không trong nháy mắt vỡ ra.

– Lão phu chờ ngày này đã lâu rồi.

Thực lực thế này. Thật sự là quá cường đại.

Lâm Phàm hiện tại cũng có cảm giác không kịp chờ đợi, nói:

– Tạp Ân trưởng lão, chúng ta cần phải đi chỗ nào hỗ trợ?

Tạp Ân quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm. Mặc dù ở trong mắt hắn, người trẻ tuổi ở trước mặt kia chỉ có tu vi Địa Cương cảnh, nhưng mà hắn sẽ không coi thường, bởi vì đây là một đệ tử của Viêm Hoa tông, minh hữu tốt nhất của bọn họ.

– Các vị xin đi đến thành trì ở các nơi hỗ trợ thủ hộ. Toàn bộ đệ tử Tượng Thần tông đều được động viên để xuất chinh, vây khốn thành trì ở các nơi của tông ta. Nếu như mấy người tông chủ của chúng ta chiến bại, như vậy đệ tử Tượng Thần tông sẽ nhanh chóng công phá thành trì.

Trong lòng của Tạp Ân trưởng lão cảm thấy rất lo lắng. Mấy người tông chủ không thể bại. Nếu như thất bại, hậu quả khó mà lường được.

Nếu như toàn bộ chiến lực đỉnh tiêm Thái Thản tông bị đánh bại, như vậy trong những đệ tử còn lại, còn có ai có thể liều mạng cùng đám người Tượng Thần tông, cũng chỉ có thể là thịt cá đợi làm thịt mà thôi.

– Tạp Ân trưởng lão, vị này là phong chủ Vô Địch phong của tông ta Lâm sư huynh, cũng ái đồ của Thiên Tu trưởng lão.

Vương Thiên Trọng cũng đi qua, giới thiệu.

Tạp Ân trưởng lão biến sắc, một lần nữa nhìn về phía Lâm Phàm, không khỏi kinh hãi nói:

– Nguyên lai tiểu hữu lại là ái đồ của Thiên Tu trưởng lão. Thất kính. Thất kính.

Lâm Phàm không quá để những hư danh này ở trong lòng. Hắn cảm giác chúng sẽ ảnh hưởng đến hành động kế tiếp của hắn. Không để cho Tạp Ân nhắc thêm về vấn đề này, hắn vội vàng nói:

– Tạp Ân trưởng lão khách khí. Bây giờ Thái Thản tông đang phải ứng phó với đại địch. Chúng ta hẳn là nên nhanh chóng đuổi tới hiện trường. Xin Tạp Ân trưởng lão nói một chút xem thành trì nào cần phải thủ hộ, chúng ta cũng có thể lập tức tiến đến.

– Tốt! Vậy làm phiền Lâm phong chủ.

Trong lòng của Tạp Ân trưởng lão cũng cảm thán, ái đồ của Thiên Tu trưởng lão quả nhiên không phải là hạng người bình thường. Chỉ là nghĩ đến tình huống hiện tại mà tông môn đang đối mặt, hắn cũng không sĩ diện cãi láo. Hiện giờ, Thái Thản tông bọn họ chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của Viêm Hoa tông.

Thái Thản tông bọn họ rất nghèo. Cũng may Viêm Hoa tông trợ giúp bọn họ về rất nhiều phương diện, như là về đan dược, công pháp, trận pháp, kỹ thuật luyện đan,…, bọn họ chỉ có thể dùng nhiệt tình lớn nhất để hồi báo Viêm Hoa tông.

Bởi vì trừ cái đó ra thì bọn họ cũng không biết dùng cái gì khác để hồi báo.

– Lâm sư huynh, để ta cùng đi với ngươi.

Vương Thiên Trọng mở miệng nói.

– Không cần, ngươi đi đến chỗ khác.

Lâm Phàm khoát tay. Hắn đã lựa chọn được chỗ cần đến. Tu vi hiện tại của Vương Thiên Trọng còn quá yếu, đi cũng không giúp được bao nhiêu.

– Kim Trưởng lão, ngài đi theo giúp ta.

Lâm Phàm nhìn trúng một trưởng lão Thiên Cương cảnh tầng sáu. Lần này, nếu như hắn gặp phải địch nhân Thiên Cương cảnh tầng năm, thì có thể để trưởng lão này đi lên nghiền ép, còn mình chỉ cần chờ đến cuối cùng lại bổ một đao là được.

Nếu như không có gặp phải, đó chính là tốt nhất.

– Vâng.

Kim Quyền gật đầu. Người ở trước mắt chính là ái đồ của Thiên Tu trưởng lão, đồng thời cũng phong chủ của Vô Địch phong, sau này có lẽ còn có thể trở thành tông chủ của Viêm Hoa tông.

Hắn mặc dù thân là trưởng lão, nhưng ở trên phương diện thân phận cùng địa vị lại không bằng được đối phương.

Vương Thiên Trọng liếc nhìn Lâm Phàm với ánh mắt rất u oán. Hắn muốn đi cùng Lâm sư huynh nhưng mà lại không ngờ Lâm sư huynh chê hắn tu vi thấp kém. Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất đau đớn.

– thành Phế Hỏa!

Chỗ mà Lâm Phàm chọn trúng chính là tòa thành này. Hắn lựa chọn tòa thành này cũng không phải vì nó ghê gớm đến cỡ nào, mà là do chung quanh thành Phế Hỏa, còn có vài toà thành trì tương liên, cũng chính là nói có rất nhiều đệ tử Tượng Thần tông đều ở nơi đó.

– Kim trưởng lão, chúng ta đi thôi, mục tiêu là thành Phế Hỏa.

Thiên Mệnh Hà Đồ mở ra, nhanh chóng bao phủ Lâm Phàm và bay về phương xa.

Kim Quyền theo sát phía sau, bước chân đè xuống, xé rách hư không, nhanh chóng đuổi theo.

Trong lòng của Tạp Ân trưởng lão có chút lo lắng, nói:

– Lâm phong chủ chỉ dẫn một người đi theo, không có chuyện gì chứ?

Vương Thiên Trọng khoát tay, nói:

– Sẽ không, thực lực của Lâm sư huynh rất mạnh. Cho dù là cường giả Thiên Cương cảnh cũng không phải là đối thủ của sư huynh, hơn nữa còn có Kim trưởng lão đi theo.Coi như là bọn họ gặp phải cao thủ Thiên Cương cảnh tầng bảy, Kim trưởng lão cũng có thể hộ tống Lâm sư huynh an toàn rời khỏi.

Hắc Thánh Thiên Sơn.

Đây là chiến trường cổ xưa nhất ở trong lãnh địa của Thái Thản tông, có lời đồn là khi Thái Thản tông từ Tượng Thần tông chia ra, người khai sáng của hai tông đã quyết một trận tử chiến ở ngay chỗ này.

Nơi này hoang vu không chịu nổi, nham thạch lởm chởm, không có một tia sinh khí, khí tức hoang vu cuốn tới, thổ địa màu đen giống như là bởi vì máu tươi chảy xuống đã lâu, cho nên biến thành màu đen.

Giờ phút này, trên bầu trời, vô số vệt sáng đang lao vào nhau.

Bò… Ò…!

Một tiếng kêu như là tiếng voi rống, hùng hậu mà bao hàm vô tận uy nghiêm truyền lại qua hư không.

Ầm ầm!

Hư không nổ tung, một bóng người khổng lồ rơi xuống dưới đất.

Bóng người này cực kỳ khổng lồ, thân hình cao mấy trăm trượng, cơ bắp trên thân thể giống như là rễ cây của cổ thụ vậy, bắp thịt rắn chắc mà cường tráng tựa như là ẩn chứa sức mạnh vô tận vậy.

Nhưng mà người khổng lồ mạnh mẽ như vậy giờ phút này cũng bị một cái bàn chân khổng lồ giẫm lên. Máu tươi liên tục phun ra, lồng ngực cũng lõm xuống.

Bò… Ò…!

Thanh âm kia lại một lần nữa vang vọng. Toàn bộ hư không nổ tung. Một hư ảnh cổ lão thân người đầu voi giẫm đạp hư không mà tới.

Tay phải của hư ảnh này cầm Phá Chướng Thần Phủ đen kịt, tay trái nắm tràng hạt. Khí tức hung ác ngưng tụ thành một con voi lớn thô bạo, giống như là muốn dậm trên tất cả mọi thứ cản trở trên đường đi của nó vậy.

– Phổ Đồ, tử kỳ của ngươi đã đến rồi, dù là Viêm Hoa tông đến giúp đỡ Thái Thản tông ngươi thì cũng không thể cứu được ngươi.

Hư ảnh đầu voi thân người lên tiếng. Thanh âm cuồn cuộn vang vọng ở trong thiên địa.

Mà ở trong hư không, các trưởng lão của Thái Thản tông đang đại chiến cùng Tượng Thần tông nhìn thấy cảnh này, lập tức tê tâm liệt phế quát lên.

– Tông chủ…

Thế nhưng mà tất cả đều là trễ.

Trong hư không, một cái chân voi to lớn giẫm xuống. Sức mạnh kinh khủng nhanh chóng ép hư không không ngừng vỡ nát. Mà Phổ Đồ nằm ở dưới kia chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đều như là bị vỡ nát vậy. Hắn không ngờ Tượng Thần tông vậy mà lại có loại pháp bảo cường hãn như thế này, lại có thể dễ dàng trấn áp hắn.

– Chết đi cho ta.

Cái chân voi to lớn kia bộc phát ra uy thế cường hãn, nhanh chóng từ trên trời đánh xuống, muốn nghiền ép Phổ Đồ.

Nhưng đột nhiên.

Hư không bị người xé rách.

Một bóng người trôi nổi ở trong hư không giơ tay lên, dễ dàng đỡ lấy cái chân voi to lớn này. Sau đó, người này quay đầu về phía Phổ Đồ, cười nói:

– Phổ tông chủ, từ khi chia tay đến giờ, ngài vẫn không có vấn đề gì chứ.

Phổ Đồ lập tức cảm giác được áp lực lúc trước tiêu tán không còn. Khi nhìn thấy nam tử tóc đỏ hồng trong hư không kia, hắn lập tức vui sướng, nói:

– Hỏa Dung…

– Ha ha, từ biệt hơn mười năm, gặp lại lần nữa, đúng là có chút xa lạ. Nhưng không sao, liền để lão phu đến xem con voi lớn này có lợi hại thế nào.

Trong chốc lát, sắc mặt của Hỏa Dung ngưng tụ. Từ vị trí trái tim, một đám lửa bùng cháy. Ngọn lửa này giống như là có được linh tính vậy, nhanh chóng bao phủ cái chân voi này lại.

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời.

– Hỏa Dung, ngươi dám làm tổn thương ta.

Hư ảnh đầu voi thân người kia tức giận gầm thét nhưng mà ngọn lửa đang thiêu đốt ở phía trên chân voi kia lại tiếp tục lan rộng ra, thậm chí ngay cả hư không đều bị đốt thành hư vô.

– Tổn thương ngươi thì thế nào? Ngươi có thể làm gì được ta.

Hỏa Dung đột nhiên quát to. Ông giang hai tay ra. Ngọn lửa vô tận kia lan ra, bao phủ toàn bộ thiên địa.

– Liệt Diễm Thương Khung

Hỏa Dung vừa ra tay, chính là đại chiêu. Ngọn lửa kia nhanh chóng hủy diệt hư ảnh đầu voi thân người.

Lúc này, các trưởng lão của Thái Thản tông cũng cảm thấy phấn khởi không thôi. Viện quân cuối cùng cũng đã tới.

– Thánh Đường tông, các ngươi cũng đừng ẩn núp nữa. Nếu đã tới thì đều đi ra đi. Hôm nay, lão phu sẽ thoải mái chiến đấu với các ngươi một lần.

Một bộ tóc dài màu đỏ hồng lăng không bay múa. Mỗi một sợi tóc đều như là một ngọn lửa đang bốc cháy lên. Khí thế giống như mặt trời ban trưa. Lúc còn ở trong tông môn, Hỏa Dung là người coi trọng nguyên tắc, cực kỳ cổ hủ, còn bây giờ, ông không khác gì một vị chiến thần cả.

Đồng thời sau lưng, một tôn Viêm Hỏa Thần Linh xuất hiện, đầu đội vương miện, bên trong Thần Nhãn có lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt lên, hư ảnh đứng thẳng trong hư không, hai tay vạch một cái, thiên địa đều bị thiêu đốt. Thực lực thế này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, run như cầy sấy.

Đây cũng chính là Thiên Cương Chân Thân của Hỏa Dung trưởng lão, Viêm Thần.

Lập tức, trong hư không, ba bóng người xuất hiện. Khuôn mặt của ba người này mơ hồ, nhìn không thấy rõ chân dung, nhưng uy thế mà bọn họ phát tán ra lại cực kỳ cường hãn. Cho dù bọn họ chỉ đứng thẳng ở trong hư không nhưng mà mọi người đều có cảm giác hư không cũng sắp không chịu nổi rồi.

– Ha ha, lén lén lút lút, ngay cả bộ mặt thật cũng không dám lộ ra. Thánh Đường tông các ngươi thật đúng là vô sỉ.

Hỏa Dung không hề sợ hãi. Phá Ma Thiên Thần Chùy trôi nổi ở bên cạnh tỏa ra uy thế khiếp người.

– Phá Ma Thiên Thần Chùy!

Khi ba người nhìn thấy pháp bảo này, lập tức sững sờ tựa như là không nghĩ đến vậy.

– Ha ha, bản thể của lão phu mặc dù không tới được, nhưng mà ta cũng muốn chơi đùa cùng các ngươi một chút.

Đúng lúc này, ở bên trên cái Phá Ma Thiên Thần Chùy kia đột nhiên có một hư ảnh xuất hiện. Hư ảnh kia đương nhiên chính là phân thân của Thiên Tu. Mặc dù khí tức của phân thân không bằng bản thể nhưng vẫn vô cùng cường hoành.

Trong lòng của Hỏa Dung cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn biết ngay là sư huynh không thể tự dưng đưa Phá Ma Thiên Thần Chùy này cho mình sử dụng, quả nhiên là do chính hắn muốn tới chơi một hồi.

Mà Phá Ma Thiên Thần Chùy này cũng là pháp bảo lợi hại nhất của Thiên Tu, có thể gánh chịu thêm nhiều sức mạnh hơn, để phân thân của ông ta có được chiến lực mạnh nhất.

Thành Phế Hỏa.

giờ phút này, không khí ở trong tòa thành trì này rất căng thẳng. Các con dân ở bên trong, có người ngồi dưới đất, có người vẫn đứng thẳng, tay cầm binh khí nhưng thần sắc hoảng sợ.

Bởi vì Tượng Thần tông tiến công khiến cho ở trong lòng của bọn họ cảm thấy lo lắng.

Các đệ tử của Thái Thản tông vẫn cố gắng thủ hộ ở chỗ này. Nhưng mà đối mặt với tình huống Tượng Thần tông vây thành, bọn họ cũng có cảm giác bất lực.

Bọn họ thấy được bên trong số các đệ tử Tượng Thần tông vây quanh có cường giả chân chính tồn tại.

Nếu như chỗ mấy vị tông chủ chiến bại, chỉ sợ trong nháy mắt là thành Phế Hỏa này sẽ bị Tượng Thần tông công phá.

Đột nhiên!

Hư không bên trong thành Phế Hỏa vỡ ra một vết nứt. Sau đó có hai bóng người đi ra từ bên trong.

Các đệ tử của Thái Thản tông nhìn thấy cảnh này, toàn bộ lập tức biến sắc, nhanh chóng cảnh giác.

– Đệ tử của Viêm Hoa tông đến đây cứu viện, không cần khẩn trương.

Người chưa tới, thanh âm đã tới trước.

Các đệ tử của Thái Thản tông nghe được lời nói này lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Có đệ tử hưng phấn hét to:

– Viêm Hoa tông, minh hữu của chúng ta đã tới cứu viện. Mọi người không cần lo lắng nữa. Chúng ta sẽ không có việc gì.

Thế nhưng mà khi nhìn thấy chỉ có hai người đi ra, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment