Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
– Lâm sư huynh, vậy chúng ta thì sao?
Mấy đệ tử khác của Viêm Hoa tông trú đóng ở thành Linh Xuyên cũng qua sang dò hỏi Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua. Những đệ tử ở đây đều có tu vi là Địa Cương cảnh, cho dù mang theo cũng chỉ là để hò reo cổ vũ mà thôi, chẳng bằng lưu tại nơi này, cổ vũ cho người của Thái Thản tông.
– Các ngươi cũng không cần theo, cố gắng trấn thủ thành trì.
Sau đó, hắn nhanh chóng chui vào hư không, đi về phía thành trì kế tiếp.
Quản trưởng lão cùng Kim trưởng lão vừa đi vừa nói chuyện nhau:
– Kim sư huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lâm phong chủ bảo ta đi theo làm gì? Chẳng lẽ là có chuyện gì hay sao?
– Không có chuyện gì lớn cả đâu. Chỉ là Lâm phong chủ muốn chúng ta chủ động xuất kích.
Kim trưởng lão nói.
– A?
Quản trưởng lão sợ hãi nói:
– Chúng ta chủ động xuất kích ư? Nhưng mà không phải là phía trên đã nói chúng ta chỉ cần trấn thủ thành trì là được rồi sao?
– Ta cũng không hiểu. Nhưng ta vụng trộm nói cho ngươi, đừng làm cho Lâm phong chủ cảm thấy không vui. Ngươi cũng biết đấy, hiện tại Lâm phong chủ chính là người có khả năng cao nhất sẽ trở thành tông chủ đời kế tiếp, đồng thời hắn cũng đồ đệ yêu quý của Thiên Tu trưởng lão. Về sau vị trí tông chủ này, mười phần chắc chín sẽ chính là của hắn. Nếu như chúng ta khiến cho Lâm phong chủ cảm thấy không vui, e rằng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không dễ dàng.
Kim Quyền lén lút nói tựa như là đang nói về một việc bí mật lớn vậy.
– Ừm, có đạo lý.
Quản Ngọc Phong gật đầu. Hắn cũng cảm giác Kim sư huynh nói rất có đạo lý.
Sau khi đi qua mấy thành trì, Lâm Phàm đã từ từ phải chọn lựa người đi theo. Những người có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng năm trở xuống không cần đi theo. Đến cuối cùng, bên cạnh của hắn tổng cộng chỉ còn lại có mười vị cường giả Thiên Cương cảnh.
Hai người Thiên Cương cảnh tầng bảy, năm người tầng sáu và ba người tầng năm.
Đây là một lực lượng rất cường đại. Về phần những người khác, bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên bọn họ cũng không tiện đi theo. Nhưng theo suy nghĩ của Lâm Phàm, nhóm người mình đã đủ mạnh rồi.
Thành Linh Xuyên.
Mười trưởng lão vẫn đi theo sau lưng Lâm Phàm. Bọn họ thật sự là không nghĩ ra, rốt cuộc là tại sao mà bọn họ phải chủ động xuất kích. Nhưng Lâm phong chủ đã mở miệng, bọn họ cũng không nói gì thêm nữa.
Bây giờ dạo qua một vòng, vậy mà lại về tới thành Linh Xuyên. Chuyện này cũng khiến cho Quản Ngọc Phong có chút nghi hoặc. Chỉ là nghi hoặc này rất nhanh đã tiêu tán. Bởi vì bọn họ trở về không vì cái gì khác, chính là đến chém giết người của Tượng Thần tông.
Bên ngoài trăm dặm thành Linh Xuyên có một doanh trại do đệ tử Tượng Thần tông mới lập.
Bồ Ấn Hà là một vị trưởng lão của Tượng Thần tông. Mặc dù, hắn chỉ là một vị trưởng lão ở trung tầng trong Tượng Thần tông, nhưng mà thực lực của hắn lại không thể coi thường. Cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu tại Tượng Thần tông cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Lúc này một nam tử có dáng người thấp bé, thân thể gầy yếu tiến đến, nói:
– Bồ trưởng lão, các đệ tử đều đã cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa, muốn động thủ đối với mấy nữ tử của Thái Thản tông mà chúng ta bắt tới, không biết ngài có thể cho phép các đệ tử…
Bồ Ấn Hà vung tay lên cắt đứt lời của nam tử kia, nói:
– Không cho phép. Những nữ nhân này là phần thưởng để ban cho những đệ tử dũng cảm nhất, chỉ có sau khi xâm chiếm Thái Thản tông mới có thể đụng. Nếu như bọn họ muốn, vậy thì cố gắng giết chết người của Thái Thản tông đi.
– Vâng.
Bên ngoài.
Mấy trăm nữ tử bị giam giữ ở bên trong lồng giam to lớn. Gương mặt của tất cả đều lộ vẻ bối rối, hoảng sợ. Mà ở bên trong một đám nữ tử này, một nữ tử có khuôn mặt dính đầy tro bụi nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ngũ quan của nữ tử này cực kỳ đẹp đẽ, mũi cao thẳng, môi cong, đôi mắt long lanh, có cảm giác như là một mỹ nhân.
Mà ở bên cạnh nữ tử này, một nữ tử có tuổi tác hơi lớn đang nhỏ giọng an ủi:
– Tiểu thư, người không cần phải sợ. Chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
– Nhũ mẫu, ta sợ hãi.
Nữ tử nhẹ nhàng nói.
Nữ tử có tuổi tác hơi lớn kia thở dài một tiếng, nhẹ vỗ về mái tóc của tiểu thư. Tiểu thư là con gái của tông chủ Thái Thản tông. Bởi vì ham chơi cho nên nàng bí mật rời khỏi tông môn. Khi mà nàng vừa vặn đi vào một thôn trang nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng thôn trang này là mục tiêu bị các đệ tử của Tượng Thần tông xâm lấn.
Mà tuổi tác của nàng cũng khá lớn cho nên cũng có được kinh nghiệm phong phú. Nàng biết rằng bọn họ không có khả năng chạy trốn, cho nên nhanh chóng nắm một nắm tro trên mặt đất lên bôi ở trên mặt của tiểu thư khiến cho tiểu thư trở nên bẩn thỉu, tránh thoát một kiếp, bị giam vào trong lồng giam này.
– Hắc hắc!
Chung quanh lồng giam, có mấy đệ tử Tượng Thần tông mang vẻ mặt dâm đãng quan sát các nữ tử ở trong lồng giam.
Đột nhiên.
Một đệ tử kinh hô lên:
– Các ngươi nhìn xem, nữ nhân này của Thái Thản tông cực kỳ xinh đẹp, dù trên mặt có dính tro, nhưng mà ta liếc mắt là đã xem thấu.
Các đệ tử ở chung quanh nghe hắn nói như thế, lập tức tranh thủ thời gian kéo tới vây xem.
Sau đó một đệ tử ném một cái túi nước vào trong lồng giam, chỉ vào nữ tử trẻ tuổi và nói:
– Ngươi rửa mặt sạch sẽ cho ta để chúng ta nhìn dung mạo thật sự của ngươi.
– Nhũ mẫu, ta sợ.
Nữ tử tựa ở trong ngực của nhũ mẫu, bị bọn họ hù dọa đến mức run lẩy bẩy.
Vị nhũ mẫu kia ôm tiểu thư, hung ác nhìn những đệ tử Tượng Thần tông ở bên ngoài lồng giam, quát to:
– Bọn súc sinh. Các ngươi đều cút cho ta.
Lạch cạch!
Đột nhiên, một đệ tử Tượng Thần tông rút một thanh trường kiếm ra, đặt ở trên cổ một nữ tử của Thái Thản tông khác, thần sắc hung tợn nói:
– Nếu như không rửa sạch sẽ, ta sẽ giết đồng bào của ngươi.
Diên Ca là con gái của tông chủ Thái Thản tông. Mặc dù nàng mới chỉ có 14 tuổi, nhưng mà nàng rất yêu quý người dân của tông môn. Giờ phút này, nhìn thấy con dân của Thái Thản tông đứng trước nguy hiểm, mặc dù rất sợ hãi, nhưng mà nàng vẫn run lẩy bẩy vươn tay cầm cái túi nước kia tới, tranh thủ thời gian rửa sạch tro bụi ở trên mặt.
– Oa. Nàng ta thật xinh đẹp! Thật sự là quá xinh đẹp! Mau mau mở ra lồng giam! Chúng ta muốn nàng.
– Nhưng Bồ trưởng lão không cho phép chúng ta đụng vào các nàng. Chúng ta làm vậy có sao không?
– Chỉ là một cái mà thôi. Bồ trưởng lão sẽ không nói gì đâu.
Sau khi rửa sạch sẽ tro bụi ở trên mặt, khuôn mặt mỹ lệ của Diên Ca lập tức khiến cho người ta có cảm giác xúc động, nhất là ánh mắt thuần khiết, sợ hãi kia khiến cho bọn họ càng thêm có ý nghĩ xúc động.
Nhũ mẫu nhìn thấy cảnh này, cảnh giác quan sát chung quanh. Nàng đã chuẩn bị tâm lý xong. Chỉ cần khi lồng giam vừa mở ra, nàng sẽ lập tức giết ra ngoài. Cho dù là không thể giết ra, nàng cũng không thể để đối phương tổn thương tiểu thư.
Mà đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
– Cường giả ở nơi này đâu rồi? Nếu tu vi từ Thiên Cương cảnh tầng năm trở lên mời đứng ra, thấp hơn tầng năm mời ngồi xổm xuống.
Khi nghe được thanh âm này, tất cả mọi người cũng không khỏi tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Trên bầu trời, Lâm Phàm dẫn theo mười trưởng lão đứng giữa hư không. Những trưởng lão này cũng không thể nào giải thích được hành vi của Lâm Phàm.
Thế nhưng mà Lâm Phàm lại đang kích động đến mức muốn hét to.
– Các ngươi là ai?
Ở phía dưới có đệ tử của Tượng Thần tông tức giận nói.
Lâm Phàm khẽ nhíu mày. Đối với địch nhân yếu như sâu kiến, hắn không muốn nói nhảm quá nhiều.
Ầm!
Thân thể của đệ tử Tượng Thần tông kia lập tức nổ tung, máu tươi chảy đầy đất.
Nhìn thấy tình huống này, khóe miệng của mười trưởng lão hơi co giật, cảm giác thủ đoạn của Lâm phong chủ có hơi tàn nhẫn.
Trong mười người thì chỉ có Kim Quyền trưởng lão là quen thuộc với tình huống này, hắn còn gặp qua cảnh tượng Lâm phong chủ vung Lang Nha bổng lên từ từ đập chết một trưởng lão của Tượng Thần tông.
Đột nhiên!
Một tiếng hét tức giận vang lên.
– Là ai dám đến nơi này làm càn, Thái Thản tông chẳng lẽ là muốn lấy trứng chọi đá hay sao?
Thanh âm cuồn cuộn của Bồ Ấn Hà từ phương xa truyền lại. Sau đó một bóng người bay tới đây.
Khí thế của cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu triệt để bộc phát ra.
Nhìn thấy người tới là ai, đệ tử của Tượng Thần tông lập tức cung kính nói:
– Tham kiến Bồ trưởng lão.
Kim Quyền thấp giọng nói:
– Lâm phong chủ, tên kia là cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu.
– Vậy thì còn quan sát làm gì? Các vị tranh thủ thời gian xông lên, bắt lấy tên kia cho ta, nhưng mà không cho phép giết, lưu cho ta tới xử lý.
Lâm Phàm hưng phấn quát, vung tay lên ra hiệu để đám tay chân mau xông lên.
Kim Quyền đã biết ý của Lâm phong chủ, nhanh chóng quát:
– Chúng ta cùng xông lên, trấn áp trưởng lão này của Tượng Thần tông.
Bồ Ấn Hà vốn dĩ còn đang ở trong trướng bồng của mình chờ đợi kết quả của cao tầng. Nhưng mà khi cảm nhận được có người tới đây làm càn, hắn cũng thấy giận dữ, lập tức lao ra, muốn xem xem là ai có lá gan lớn đến mức này.
Nhưng mà lúc này, khi nhìn thấy mười bóng người như lang như hổ đánh tới, sắc mặt của hắn bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
Thiên Cương cảnh tầng bảy, Thiên Cương cảnh tầng sáu, Thiên Cương cảnh tầng năm, một đống cường giả Thiên Cương cảnh đến đây là muốn làm gì…
Không thể địch lại. Hắn phải tranh thủ thời gian trốn thôi.
Chỉ suy nghĩ vẻn vẹn trong chốc lát, Bồ Ấn Hà đã bị hù sợ, muốn quay người chạy trốn.
Kim Quyền nhìn thấy đối phương muốn chạy, cũng gầm lên:
– Đừng để hắn chạy.
– Hắn chạy không được.
Vị trưởng lão có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bảy của Viêm Hoa tông lạnh lùng nói.
Lâm Phàm nhìn thấy mười vị trưởng lão đánh tới Bồ Ấn Hà, cũng hài lòng nhẹ gật đầu. Rất không tệ, xem ra đợi lát nữa khi hắn đi thu hoạch điểm tích lũy cũng sẽ rất thoải mái.
Nhưng bây giờ, đối thủ của hắn chính là những sâu kiến ở phía dưới kia.
Lúc này, các đệ tử của Tượng Thần tông đều sửng sốt. Bọn họ phát hiện trưởng lão lại bị người đánh ôm đầu chạy quanh. Chuyện này khiến cho bọn họ kinh hãi không thôi.
Đột nhiên, bầu trời đen lại. Khi ngẩng đầu lên, những đệ tử này lại phát hiện một cái chảo khổng lồ che khuất bầu trời đang giáng xuống.
Bởi vì vấn đề khoảng cách cho nên Lâm Phàm đúng là không có biến cái chảo thành quá lớn, nhưng kích thước cũng có khoảng mười trượng.
Ầm!
Một chảo đập xuống, một khu vực lớn trên mặt đất cũng lõm xuống dưới tạo thành một cái hố sâu hình tròn.
Mà trong hố sâu này, máu tươi chảy lênh láng.
Đối với Lâm Phàm, chuyện này cũng giống như là đập muỗi mà thôi.
Trong lồng giam, nhìn cảnh tượng ở trước mắt, Diên Ca ngây người ra tựa như là choáng váng vậy.
Nhũ mẫu nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như thế, tranh thủ thời gian che mắt của tiểu thư lại, nói:
– Tiểu thư, người không nên nhìn. Cảnh tượng này không thể nhìn.
Nàng không biết những người này là ai, nhưng mà có thể giết người của Tượng Thần tông như vậy thì là người tốt.
Diên Ca bỏ cánh tay đang che mắt mình của nhũ mẫu ra. Trong hai con ngươi thuần khiết lóe ra quang mang, ngữ khí hưng phấn mà mê luyến:
– Nhũ mẫu, hắn thật đẹp trai, thật dũng mãnh.
Nghe nàng nói như thế, nhũ mẫu lập tức kinh ngạc. Nàng nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía nam tử cầm cái chảo to lớn ở trong tay kia. Mái tóc dài màu đỏ ngòm, thân thể đen kịt, cơ bắp cuồn cuộn như là rễ cây vậy mà giờ khắc này, nam tử kia còn đang phát ra tiếng cười như là ác ma vậy, dùng binh khí to lớn ở trong tay kia đập xuống đệ tử Tượng Thần tông ở chung quanh.
Nàng mặc dù chán ghét người của Tượng Thần tông nhưng mà cũng cảm thấy nam tử này quá tàn nhẫn.
– Tiểu thư, ngươi mới 14 tuổi mà.
Nhũ mẫu kinh ngạc nói. Đồng thời nàng thật không rõ ánh mắt của tiểu thư là như thế nào. Nam tử ở phương xa kia trông như là ác ma vậy. Làm sao mà tiểu thư có thể liên tưởng đến hai từ ‘đẹp trai’ được?
Trong lòng của nàng cũng đang gào thét. Tiểu thư, ánh mắt của ngươi đến cùng là nhìn như thế nào.
Đồng thời, nàng cũng tiện thể quan sát thân thể mảnh mai này của tiểu thư rồi lại nhìn qua thân thể khổng lồ nam tử kia. Trong đầu không khỏi liên tưởng đến chuyện trẻ em không được xem, làm sao cũng không thể tiếp nhận được.
– A!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu vực trú đóng.
– Cứu mạng.
– Hắn là ác ma. Ai tới cứu… cứu ta.
Các đệ tử của Tượng Thần tông không ngừng thê thảm kêu.
Trong đó có đệ tử Tượng Thần tông có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng một, khi phát hiện nam tử này chỉ có Địa Cương cảnh tầng chín, cũng quay đầu đánh tới.
Thế nhưng mà kết quả sau cùng lại là bị một quyền của đối phương đánh nổ đầu.
– Ha ha ha…
Lâm Phàm cười lớn, nói:
– Những gia hỏa không yêu quý hòa bình như các ngươi đều chết hết cho ta đi.
Phanh phanh!
Tần suất vung vẩy cái chảo của Lâm Phàm càng ngày càng nhanh. Trên mặt đất không ngừng xuất hiện từng cái hố to lớn hình tròn.
Mà ở trong cái hố này là từng bộ thi thể nát vụn, máu tươi chảy lênh láng, nội tạng cùng chân tay cụt vương vãi.
– Thật mẹ nó thoải mái.
Hiện tại,đây chính là cảm thụ duy nhất ở trong lòng của hắn.