Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 270 - Chương 270: Cũng Có Chút Đáng Sợ

Chương 270: Cũng có chút đáng sợ Chương 270: Cũng có chút đáng sợ

Nguồn: Truyện YY.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Dịch: Nguyễn Khiêm.

Nguyên bản Phổ Đồ còn muốn giữ bọn họ lại nhưng mà Hỏa Dung cự tuyệt. Thân là trưởng lão đỉnh tiêm của Viêm Hoa tông, mỗi khi hắn rời khỏi tông môn là tông môn sẽ thiếu một phần sức mạnh đỉnh tiêm.

Cho nên sau khi trợ giúp Thái Thản tông đẩy lui Tượng Thần tông, hắn muốn lập tức trở lại tông môn.

– Phụ thân, ngươi không có trách tội con gái chứ.

Diên Ca cúi đầu hỏi.

Phổ Đồ cười nói:

– Làm sao lại thế, chỉ là con gái ngoan, hình thể của hắn cùng ngươi…

Lời còn chưa nói hết, cảnh tượng để Phổ Đồ kinh ngạc phát sinh.

Thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêuDiên Ca đột nhiên phồng lên, quần áo trên người tựa như là một bảo bối có thể tùy ý biến lớn. Thân thể đang từ một mét rưỡi trong chốc lát đã thành hai mét. Mặc dù khí tức không mạnh nhưng Phổ Đồ cũng vẫn rất hưng phấn.

– Diên Ca, ngươi có thể tu luyện rồi sao?

Phổ Đồ ngạc nhiên nói tựa như là không ngờ vậy. Đây là Thái Thản Thần Linh Thể, bí pháp bất truyền của Thái Thản tông bọn họ. Mặc dù Diên Ca vẫn chỉ là nhập môn, còn chưa luyện thành tầng thứ nhất nhưng đã khiến cho hắn cực kỳ rung động.

Diên Ca gật đầu, nói:

– Phụ thân, lần này ra ngoài, sau khi ta nuốt một trái cây kỳ lạ thì phát hiện mình có thể tu luyện.

– Trái cây ư? Trái cây gì mà có thể khiến ngươi có biến hóa bực này?

Phổ Đồ sững sờ, nói:

Diên Ca cũng không biết, sau đó khoa tay miêu tả. Lúc ấy nàng thấy trái cây kia trông rất ngon lại thơm nữa cho nên liền hái xuống ăn hết.

Mà sau khi trái cây bị hái xuống, cây mọc ra trái cây kia trong nháy mắt biến thành tro tàn.

Phổ Đồ nghe nữ nhi miêu tả cũng choáng váng. Vừa nghe được đồ án trên trái cây là một vị Thái Thản to lớn đang giẫm vô số yêu thú ở dưới chân là ông đã biết ngay đó chính là Thái Thản Thánh Quả trong truyền thuyết của Thái Thản tông.

Hư không.

– Trưởng lão, Tượng Thần tông làm sao lại đột nhiên rút lui?

Lâm Phàm hỏi. Nếu như trễ một ngày mới rút lui thì tốt biết bao, hắn có thể thu hoạch thêm mấy đợt nữa rồi.

Hỏa Dung trưởng lão nói:

– Ba trưởng lão của Thánh Đường tông rời khỏi chiến trường là Tượng Thần tông lập tức ngưng chiến. Nếu như không phải tông ta cùng Thái Thản tông có quá nhiều chuyện muốn lo lắng thì một mạch công phá Tượng Thần tông cũng không phải không có khả năng.

– Thánh Đường tông sao?

Lâm Phàm nghe đến tên tông môn này cũng cảm thấy khó chịu. Bởi vì Liễu Nhược Trần kia dám bỏ Viêm Hoa tông, gia nhập Thánh Đường tông.

Bây giờ cũng không biết Liễu Nhược Trần kia tại Thánh Đường tông như thế nào.

Nhưng mà không quan trọng, nửa năm sau mình sẽ làm theo những gì mà mình đã nói cùng Liễu Nhược Trần kia, mình sẽ đến Thánh Đường, giẫm nàng ở chỗ thiên đường mà nàng hướng tới.

– Thánh Đường tông cũng tự làm tự chịu, hủy tông diệt môn nhiều như vậy cuối cũng cũng bị báo ứng. Lần trước, bọn họ ra tay hủy diệt một tông môn không phục, lại không ngờ rằng tông môn kia còn có một vị đại năng trốn được một kiếp. Hiện tại vì báo thù cho tông môn, vị đại năng kia không ngừng gây phiền phức cho Thánh Đường tông khiến cho cao tầng của Thánh Đường tông rất nhức đầu.

Hỏa Dung trưởng lão nói.

– Tốt nhất là vị đại năng kia hủy diệt luôn Thánh Đường tông đi.

Lâm Phàm nói.

Hỏa Dung lắc đầu, nói:

– Điều đó không có khả năng xảy ra. Thánh Đường tông quá cường đại. Đại năng kia mặc dù có thể mang đến phiền phức cho Thánh Đường tông, nhưng mà cuối cùng hắn khẳng định sẽ bị Thánh Đường tông trấn áp, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lâm Phàm cảm thấy có cơ hội mình nên giao lưu cùng đại năng kia một chút, cùng nhau thương thảo chiến thuật một chút.

Lần này về tông, mình phải lợi dụng điểm tích lũy tăng cao tu vi, đồng thời cũng nên điều tra Thiên Thần giáo một phen. Sao mình có thể để u ác tính bực này tồn tại trong lãnh thổ Viêm Hoa tông được?

Tông môn muốn cường đại, phồn vinh thì nhất định phải ổn định nội bộ.

Rất nhanh, bọn họ đã về đến lãnh địa của Viêm Hoa tông.

Nhưng đột nhiên, một mùi máu tươi nồng hậu, dày đặc bay vào trong lỗ mũi của mấy người.

– Có chuyện gì xảy ra vậy? Mùi máu tươi thật nồng hậu, dày đặc. Những con yêu thú ở phía dưới kia đến cùng là bị thứ gì giết chết?

Lâm Phàm nghi ngờ nói, tình huống bây giờ đúng là khiến cho người ta không thể tưởng tượng.

Mấy người cũng nhanh chóng đáp xuống.

– Trưởng lão, máu tươi trong cơ thể của những con yêu thú này đều bị hút khô.

Kim Quyền kiểm tra một bộ thi thể của yêu thú rồi ngưng trọng nói.

Loại tồn tại hút huyết dịch này đều cực kỳ khủng bố, bởi vì đây tuyệt đối không phải người tốt.

Lâm Phàm nhìn một con yêu thú ở dưới chân. Mặc dù nó đã chết nhưng mà hắn có thể cảm nhận được đây là một con yêu thú Thiên Cương cảnh tầng một. Tim của hắn rất đau bởi vì yêu thú chết rồi.

– Ồ!

Đúng lúc này, Lâm Phàm nhíu mày, nói:

– Trưởng lão, ngươi qua đây xem một chút, đây là cái gì?

Hỏa Dung vội vàng đi qua. Khi nhìn thấy một con côn trùng dài bằng ngón cái bị đào lên ở chỗ bụng của yêu thú, sắc mặt biến đổi, hét lên.

– Huyết Trùng.

– Đây là một môn tà công cực khó tu luyện của Thiên Thần giáo, không ngờ lại có người tu luyện thành công. Huyết Trùng này kỳ thật không phải vật sống, nói chuẩn xác hơn thì đó chính là cương khí của võ giả.

Hỏa Dung nghiêm túc nói.

Lâm Phàm nghi hoặc nói:

– Trưởng lão có thể nói rõ một chút hay không? Ta nghe không hiểu gì hết.

– Chúng ta hấp thu thiên địa cương khí tăng cao tu vi, mà người tu luyện môn tà công này thì không cần. Bọn họ ngưng tụ cương khí trong cơ thể thành Huyết Trùng, sau đó để con côn trùng này tiến vào trong cơ thể sinh linh. Huyết Trùng sẽ từng bước xâm chiếm tinh khí thần của vật chủ, cuối cùng trở về với chủ nhân. Cho nên người tu luyện môn công pháp này chỉ cần không ngừng cắn nuốt yêu thú hoặc võ giả là có thể mạnh lên.

– Như này đã không thể gọi là người.

Lâm Phàm phát hiện thần sắc của Hỏa Dung trưởng lão đột nhiên ngưng trọng, giống như là chưa bao giờ ngưng trọng như thế.

– Không ngờ trên đời lại có công pháp tà môn như vậy.

Lâm Phàm chau mày. Hắn thật sự là không có bao nhiêu hảo cảm với Thiên Thần giáo, một đám người không cố gắng tu luyện mà cứ nhất định phải lựa chọn phương pháp biến thái như vậy.

– Những con yêu thú này đã chết vài ngày rồi. Không biết người tu luyện tà công kia đến cùng đã đi nơi nào. Nếu như để hắn tiếp tục trưởng thành, hậu hoạn khó lường.

Hỏa Dung lo lắng nói. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn quanh tựa như là đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng nhìn nửa ngày vẫn không có tìm được manh mối gì.

– Đi! Về tông thôi! Nhất định phải báo cáo chuyện này cho tông môn, tình huống bực này không thể coi thường.

Đám người không có tiến vào hư không mà lựa chọn phi hành. Trong khi bay,ánh mắt mọi người đều nhìn về phía dưới, tìm kiếm dị dạng ở chung quanh.

Một bộ lại một bộ thi thể yêu thú liên tục xuất hiện.

Đoạn đường này chí ít có mấy trăm con yêu thú chết bởi Huyết Trùng.

Thấy cảnh này, trong lòng Lâm Phàm rỉ máu.

Lòng Hỏa Dung thì càng ngày càng lạnh.

Lúc này, một thôn trang đưa tới chú ý của mọi người.

Đối với thôn trang, Lâm Phàm có loại dự cảm xấu tựa như là bởi vì thôn trang mà mình gặp phải đều sẽ phát sinh chuyện bất ngờ.

– Trưởng lão, chúng ta nên đi qua thôn trang kia nhìn một chút. Khoảng cách giữa thôn trang này và chỗ yêu thú tử vong gần như thế, rất khó nói là thôn trang này sẽ không có vấn đề.

Lâm Phàm ngừng lại, nhìn thấy trong thôn trang còn có người sinh hoạt khiến cho hắn rất nghi hoặc.

– Thôn trang này xuất hiện từ khi nào.

Hỏa Dung chau mày tựa như là đang nhớ lại.

Thân là trưởng lão quản lý mọi việc của tông môn cho nên hắn vô cùng quen thuộc với mọi chỗ to to nhỏ nhỏ ở trong Viêm Hoa tông. Dù là những tri thức này cũng không có bao nhiêu tác dụng với hắn nhưng mà hắn vẫn ghi nhớ.

– Đi xuống xem qua! Cẩn thận một chút.

Hỏa Dung dặn dò.

Trong thôn.

Các thôn dân đang vội vàng việc nhà nông, thấy có người từ trên trời đáp xuống, không khỏi nghi ngờ. Sau đó một lão giả chỗ gậy, châm chạp đi ra từ trong thôn, thanh âm khàn khàn vang lên.

– Các vị đại nhân, lão hủ là trưởng thôn của thôn Điền Viên, không biết các vị đại nhân đến thôn ta là có chuyện gì vậy?

Hỏa Dung nghi ngờ nói:

– Thôn Điền Viên sao? Trong danh sách của Viêm Hoa tông giống như là không có ghi lại thôn trang này đi.

Lão giả nói:

– Khởi bẩm đại nhân, thôn trang chúng ta tồn tại không lâu, còn chưa tới thành trì lập hồ sơ.

– Gần đây chung quanh có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?

Hỏa Dung dò hỏi.

Lão giả lắc đầu, nói:

– Không có bất kỳ chuyện gì cả. Thôn chúng ta sống khá tách biệt, thôn dân cả một đời đều lấy trồng trọt mà sống, cũng không có quá chú ý đến chuyện bên ngoài.

– Chờ một chút!

Đúng lúc này, Lâm Phàm đứng dậy, sau đó đi đến trước mặt của thôn trưởng, khẽ hít một hơi, nói:

– Mùi rất quen thuộc giống như là trước kia ta đã từng ngửi qua.

Lão giả hơi biến sắc, nhưng vẫn cố trấn định nói:

– Không biết đại nhân nói đến mùi gì?

Phụt phụt!

Lâm Phàm vươn tay, nhanh chóng đâm xuyên bụng lão giả. Sau đó, hắn lập tức nở nụ cười, nói:

– Ta nhớ ra rồi. Nguyên lai là cái mùi này.

Bụng của lão giả phần bụng đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, một cái bọc lớn từ phần bụng nhanh chóng di chuyển lên chỗ lồng ngực.

– Ừm.

Lâm Phàm nhíu mày. Hắn nhanh chóng kéo cánh tay trong bụng lão giả theo cái bọc kia, một mực theo đến đầu, cuối cùng từ bên trong móc ra một cục thịt hình tròn.

Cục thịt này có đầu, có tứ chi còn phát ra tiếng kêu chói tai.

– Ngươi làm sao lại phát hiện ra được.

Xoạt xoạt!

Lâm Phàm nhanh chóng bóp nát cục thịt này. Sau đó, hắn lâm vào trầm tư. Đây là Hoán Bì Liễm Tức, nhưng mà có hơi khác với trước kia. Chẳng lẽ là không Thiên Thần giáo lại tiếp tục cải tiến rồi.

Thiên Thần giáo này rốt cuộc là tổ chức gì mà năng lực sáng tạo lại mạnh mẽ như thế.

– Trưởng lão, ngươi không cảm giác được lão giả này có vấn đề sao?

Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện cực kỳ kinh khủng. Nếu như Hoán Bì Liễm Tức này có thể giấu diếm cả cường giả như Hỏa Dung, vậy thì quá đáng sợ rồi.

– Ta có thể cảm nhận được nhưng mà cũng không quá xác định, chỉ có thể cảm thấy trong cơ thể của đối phương có một khí tức kỳ lạ.

Hỏa Dung nghiêm túc nói.

Lâm Phàm nhíu mày. Đến cả Hỏa Dung cũng chỉ có thể cảm nhận được khí tức kỳ lạ nhưng mà hắn lại rất mẫn cảm đối với loại mùi này. Không biết có phải là do thiên phú hay là bởi vì hắn đã giết quá nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo cho nên nhạy cảm.

– Đừng để những thôn dân này đào tẩu, bọn họ chỉ sợ biết yêu thú chung quanh đến cùng là ai giết chết.

Lâm Phàm kịp phản ứng, lập tức để các trưởng lão tranh thủ thời gian ra tay.

Nhìn thấy thôn dân bỏ chạy về bốn phương tám hướng, Hỏa Dung xòe bàn tay ra, nhanh chóng phong tỏa không gian.

– Bắt bọn gia hỏa này mang về, giao cho lão sư ta sưu hồn, xem bọn họ có biết cái gì không?

Lâm Phàm nói.

Hiện tại, hắn cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này.

Giáo đồ của Thiên Thần giáo quá điên cuồng. Không biết trước khi gia nhập Thiên Thần giáo, bọn họ có phải là người bình thường hay không nữa? Chứ không làm sao gia nhập một cái đã thành kẻ biến thái như vậy.

Đúng là khiến hắn có cảm giác người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Thật đúng là rất kinh khủng.

Bình Luận (0)
Comment