Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
– Thật sự là một người khả ái.
Hắn cười, vuốt mặt Thiên Dương Phán quyết. Lúc bế quan, hắn đã nghe được phía bên ngoài có thanh âm hô to gọi nhỏ.
– Buông ra.
Thiên Dương Phán quyết tái mặt, không ngờ kẻ này dám trêu đùa hắn.
– Càn rỡ.
Mấy Người chấp pháp ở sau lưng hắn cũng tức giận nói. Bọn họ cũng không nghĩ đến người này lại dám can đảm làm như vậy đối với Thiên Dương Phán quyết. Thật sự là to gan lớn mật.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Ta chỉ xoa bóp thôi mà. Chẳng lẽ như thế sẽ khiến ngươi thiếu một khối thịt hay là khiến cho ngươi có cảm giác mình bị nhục nhã sao?
Đùng!
Thiên Dương Phán quyết vỗ chưởng, muốn cánh tay của Lâm Phàm ra. Thế nhưng mà khi một chưởng này vỗ xuống, đối phương lại thờ ơ, không hề có một chút phản ứng nào.
– Làm sao ngươi lại đánh yêu ta thế?
Lâm Phàm cười, trong mắt lóe ra vẻ trêu tức.
– Một chưởng này của ngươi vẫn không đủ cường đại.
– Ngươi càn rỡ.
Thiên Dương Phán quyết giận dữ, lại tiếp tục xuất chưởng.
Đùng!
Lâm Phàm vẫn thờ ơ như cũ.
Giờ phút này, Thiên Dương Phán quyết kinh hãi. Mặc dù nhìn qua thì giống như là hắn chỉ hời hợt vỗ một cái nhưng mà lực đạo của một chưởng này không hề bình thường, có thể nói là mênh mông như biển, đối phương khôngcó khả năng tiếp nhận.
Hắn đã sớm nhìn ra, đối phương chỉ vẻn vẹn là Thiên Cương cảnh tầng bốn mà hắn thì là Thiên Cương cảnh tầng năm, tồn tại đã lĩnh ngộ pháp tắc.
Mặc dù chỉ thua kém một tầng cảnh giới, nhưng một tầng này lại là thiên địa hồng câu, vĩnh viễn không có cách nào vượt qua.
Người lĩnh ngộ pháp tắc cùng không có lĩnh ngộ pháp tắc không có cách nào so sánh với nhau.
Dù sức mạnh có cường hãn hơn cũng khó có thể siêu việt pháp tắc.
Lâm Phàm vươn tay, hai tay ôm mặt của đối phương rồi giày vò.
– Nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi xem, thật đúng là đáng yêu, như là một kẻ ngốc vậy, làm cho người ta muốn phình bụng cười to.
Nhìn thấy cảnh này, máu tươi trong cơ thể của đệ tử Viêm Hoa tông triệt để sôi trào, khuôn mặt đều hơi ửng hồng.
– Lâm sư huynh quá mạnh mẽ, trực tiếp giày vò mặt của đối phương khiến đối phương trở nên đáng yêu như là kẻ ngốc vậy. Thật sự là bá đạo.
– Đây mới chính là Lâm sư huynh. Mặc dù có đôi khi, bá khí phi phàm nhưng mà luôn đối xử với những sư đệ như chúng ta một cách bình đẳng.
– Phán quyết của Thiên Tông điện đến Viêm Hoa tông chúng ta diễu võ giương oai. Bây giờ Lâm sư huynh vừa mới đi ra đã trực tiếp đi lên giáo huấn đối phương. Thật thoải mái!
– Ngươi muốn chết.
Thiên Dương Phán quyết cảm nhận được sự sỉ nhục lớn lao, con mắt đỏ bừng, trong miệng tựa như là có một búng nộ huyết sắp phun ra ngoài vậy.
Hắn đưa tay. Một khí thế mênh mông giống như là muốn bạo phát ra vậy.
– Ai u. Chưa chi đã tức giận rồi! Không có ý nghĩa. Tâm tính vẫn chưa được rèn luyện tốt.
Lâm Phàm cười cười rồi đột nhiên lui lại, đứng ở bên cạnh lão sư, nói:
– Lão sư, người kia là ai vậy? Sao mà hẹp hòi thế? Ta mới chỉ đùa một chút mà hắn đã chịu không được.
– Thiên Dương Phán quyết cuẩ Thiên Tông điện.
Mắt của Thiên Tu lóe ra tinh quang, tinh tế đánh giá ái đồ. Ông phát hiện mình đã sắp xem không hiểu, thậm chí cảm giác không thể tưởng tượng đồ nhi của mình rồi. Nhưng nhất cử nhất động vừa rồi của đồ nhi lại rất hợp với lòng hắn. Thật sự là quá tốt rồi.
– À. Nguyên lai là Thiên Tông điện. Về phần Thiên Dương Phán quyết này, xin lỗi, ta chưa từng nghe qua.
Lâm Phàm cười. Hắn đúng là không có để đối phương vào trong mắt. Mặc dù tu vi của người này là Thiên Cương cảnh tầng năm, là tồn tại đã lĩnh ngộ pháp tắc nhưng mà lấy thực lực hiện tại của hắn, đánh vỡ pháp tắc có lẽ cũng không phải là vấn đề quá khó.
Nếu như chưa đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng bốn, có lẽ hắn thật không có khả năng này.
Tất cả phải cảm tạ Vạn Quật lão tổ.
Nghe ý tứ của Đan Thần, Vạn Quật lão tổ này lại là một nữ nhân.
Đan dược Địa giai mà Vạn Quật lão tổ lưu lại không ngờ lại biến thái như thế, có sự khác biệt căn bản với những đan dược bình thường khác, bên trong tựa như là có ẩn chứa một loại năng lượng thần bí, không biết rốt cuộc là Vạn Quật lão tổ muốn lưu cho ai.
Nhưng nếu như mật tàng Vạn quật chỉ có số đan dược Địa giai này, vậy thì thật quá hố cha. Cho dù hắn ăn hết thì tối đa cũng chỉ tăng trưởng một chút điểm khổ tu mà thôi.
Mà Đan Thần xuất hiện cũng là vừa đúng lúc. Đan dược tinh thuần đạt đến đỉnh phong, có thể biến thành hình người giống như là cục thịt bên trong Thâm Uyên Chi Trùng vậy, hắn chỉ cần nuốt, liếm một cái, dược lực đều có thể hóa thành điểm khổ tu khổng lồ.
Vạn Quật lão tổ này quả thật là rất tốt với mình. Nếu như sau này gặp được, mình tự nhiên phải cảm tạ một phen.
– Ngươi…
Sắc mặt của Người chấp pháp của Thiên Tông điện trở nên âm trầm. Hắn tiến lên phía trước, muốn cho kẻ này đẹp mặt, nhưng lại bị Thiên Dương Phán quyết ngăn cản.
– Ngươi chính là phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm.
Thiên Dương Phán quyết lạnh giọng hỏi thăm. Lửa giận trong ánh mắt vừa nhìn là thấy rõ.
Lâm Phàm cười,
– Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Mà hắn vừa dứt lời, thanh âm của Thiên Tu đã vang lên ở trong đầu của hắn.
– Đồ nhi, tìm cơ hội đánh hắn một trận cho ta.
Lâm Phàm nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng minh bạch ý tứ của lão sư.
Thiên Tu thân là trưởng lão của Viêm Hoa tông, không thể dễ dàng ra tay, nhưng Lâm Phàm chỉ là đệ tử mà thôi. Nếu như hắn đánh Phán quyết một trận tơi bời, cũng không thành vấn đề, coi như cuối cùng có người tìm tới cửa, Viêm Hoa tông cũng có thể giải quyết hoàn mỹ.
Theo Thiên Tu, chỉ sợ trong một đoạn thời gian tiếp theo, đồ nhi này của mình lại phải rời tông ra ngoài rồi, vừa vặn đi tránh đầu sóng ngọn gió.
Ông chỉ cần nói Lâm Phàm đã rời tông đi lịch luyện, không có ba mươi, năm mươi năm thì không về là được.
Ông cũng không tin Thiên Tông điện có thể ở Viêm Hoa tông đợi ba mươi, năm mươi năm.
– Ta lại hỏi ngươi, lúc Thái Thản tông cùng Tượng Thần tông ngưng chiến, ngươi có giết chết đệ tử của Tượng Thần tông hay không?
Thiên Dương Phán quyết hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu, quả quyết nói:
– Không có.
– Ngươi không nói thật.
Một Người chấp pháp ở sau lưng Thiên Dương nghiêm nghị nói. Trong ánh mắt của người này lấp lóe hung quang. Hắn cũng không ngờ ở trước mặt bọn họ người này lại còn dám mạnh miệng.
Thiên Dương Phán quyết trừng mắt với Người chấp pháp, sau đó tiếp tục hỏi thăm.
– Già Diệp trưởng lão cùng Người chấp pháp của Thiên Tông điện ta bị người đánh lén tại Viêm Hoa tông, có phải là ngươi làm hay không?
Lâm Phàm lại lắc đầu, nói:
– Không phải.
– Tốt. Tốt. Ngươi thật không chịu nhận tội sao?
Thiên Dương Phán quyết chịu đựng lửa giận trong lòng, dò hỏi.
– Ta không làm thì cần gì phải nhận tội. Lâm Phàm ta nói một là một, nói không làm là không làm. Chẳng lẽ ngươi còn muốn vu oan giá hoạ hay sao?
Lâm Phàm ngạo nghễ nói. Đối mặt với Thiên Dương Phán quyết này, hắn cũng không hề có vẻ sợ hãi.
Hắn biết trong Thiên Tông điện, ngoại trừ đệ tử bình thường thì phân ra là Người chấp pháp, Phán quyết, Thẩm phán.
Phán quyết cùng Thẩm phán đều là đệ tử của các tông, là thuộc về hạng tôm tép. Bên trong hàng ngũ này rất loạn, tất cả đều không chung một lòng.
Mà hắn thấy, Người chấp pháp của Thiên Tông điện lúc trước tới Viêm Hoa tông giống như không phải là đồng tông với Thiên Dương Phán quyết này. Bây giờ Thiên Dương Phán quyết này lại đến Viêm Hoa tông tìm mình để gây phiền phức, nếu nói phía sau không có người nào thúc đẩy, vậy thật là làm cho người ta khó mà tin được.
– Tốt. Vậy thì ngươi cùng ta đi Thiên Tông điện một chuyến. Tới đó, tự nhiên sẽ có người tiến hành thẩm vấn ngươi.
Thiên Dương Phán quyết đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Lâm Phàm.
Vô luận như thế nào, hắn đều muốn mang kẻ này về Thiên Tông điện. Đến lúc đó, tội trạng của Lâm Phàm không phải là hắn muốn làm như nào thì sẽ thành như thế sao.
Lâm Phàm lắc đầu, nói
– Ta không quá nguyện ý cùng kẻ yếu trở về. Mà ngươi thì quá yếu.
– Ngươi nói cái gì?
Thiên Dương Phán quyết biến sắc. Hắn không ngờ kẻ này lại dám nói hắn yếu.
Mà Người chấp pháp đứng ở sau lưng Thiên Dương Phán quyết càng tức giận nói:
– Hỗn trướng, ngươi có biết vị đại nhân này là ai? Đại nhân chính là Thiên Dương Phán quyết, cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm, ngươi lại dám nói Thiên Dương Phán quyết yếu. Chẳng lẽ ngươi cho rằng có Thiên Tu trưởng lão làm chỗ dựa thì có thể vô pháp vô thiên hay sao?
– Hừ. Yếu chính là yếu, còn ngụy biện cái gì. Dù ta không địch lại nhưng ta không muốn đi, ngươi cho rằng các ngươi có thể mang ta đi hay sao? Huống hồ, thực lực của ta cường đại hơn các ngươi rất nhiều.
Bây giờ tu vi của bản thân đã tăng lên tới Thiên Cương cảnh tầng bốn. Nếu như Vạn Quật lão tổ xuất hiện, tiếp tục luyện chế loại đan dược bên trong mật tàng Vạn Quật kia, hắn cảm giác tăng cao tu vi cũng không phải việc khó.
Nhưng rất đáng tiếc, số đan dược kia cũng bị hắn nuốt gần hết rồi, chỉ lưu một viên làm hàng mẫu, chuẩn bị để ếch xanh kiểm tra kỹ xem.
– Tốt. Vậy hôm nay, ta muốn nhìn xem ngươi có lá bài tẩy gì để mở miệng nói lời ngông cuồng.
Thiên Dương Phán quyết nổi giận nói. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía hai người Thiên Tu cùng Hỏa Dung.
Nếu như bọn họ ra tay, hắn tự nhiên không phải là đối thủ.
Lâm Phàm đưa tay, lạnh nhạt nói:
– Lão sư, Hỏa Dung trưởng lão, các ngươi đừng ra tay, để ta tới xử lý là được.
– Thiên Dương Phán quyết, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi có thể trấn áp ta thì ta sẽ trở về với ngươi. Nếu như ngươi bị ta trấn áp, nhớ kỹ, lập tức cút cho ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
– Thằng nhãi ranh, ngươi quá càn rỡ rồi.
Thiên Dương Phán quyết giận dữ. Lửa giận trong lòng thiêu đốt. Sau lưng có khí thế quay cuồng, thậm chí còn có sức mạnh pháp tắc đang lưu động.
– Tự rước lấy nhục.
Người chấp pháp hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên thối lui. Đứng ở bên người Phán quyết đại nhân, hắn liền cảm nhận được một khí thế mênh mông đập vào mặt, chỉ có thể tránh lui ra, mới có thể đỡ hơn một chút.
Lúc này, Hỏa Dung đang trao đổi cùng Thiên Tu.
– Sư huynh, hắn có nắm chắc chiến thắng hay sao?
– Có.
Thiên Tu rất tín nhiệm đối với đồ nhi của mình. Đồ nhi của mình bình tĩnh như thế, tất có chỗ ỷ vào. Mặc dù tu vi của Lâm Phàm vẫn chỉ là Thiên Cương cảnh tầng bốn nhưng mà sức mạnh lại hùng hậu đến mức khó tin.
Trước Thiên Cương cảnh tầng năm, ngoại trừ cô đọng Thiên Cương Chân Thân, còn lại hết thảy đều là trải đường cho tầng năm, trải đường cho việc lĩnh ngộ pháp tắc.
Hắn chưa thấy qua tồn tại nào có thể lấy sức mạnh thuần túy mà đánh vỡ pháp tắc.
Nhưng không biết vì sao, hắn tin tưởng đồ nhi của mình nhất định có thể làm được điều đó, đánh vỡ luật thép của tu luyện giới.
Hỏa Dung cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như tình huống không đúng, hắn sẽ nhanh chóng ra tay, dù biết có sư huynh ở đây, tự nhiên là sư huynh sẽ không nhìn thấy đồ nhi bảo bối của hắn bị người hành hung.
Thiên Cương cảnh tầng bốn khiêu chiến Thiên Cương cảnh tầng năm, trước đây không có người nào, sau này cũng sẽ không còn ai.
Dù là phía trước có vượt cấp chiến đấu giỏi cỡ nào thì cũng sẽ mãi mãi dừng bước tại Thiên Cương cảnh tầng năm.
Bởi vì sức mạnh của pháp tắc là không thể thay thế, không có bất kỳ sức mạnh gì có thể siêu việt pháp tắc.
– Tới.
Lâm Phàm ngoắc ngón tay, khinh thường nói.
– Thằng nhãi ranh, hôm nay ta sẽ để ngươi minh bạch, cái giá cho việc càn rỡ trước mặt ta là gì.
Thiên Dương Phán quyết nổi giận gầm lên một tiếng. Sức mạnh mênh mông bạo phát ra. Sức mạnh pháp tắc càng hiển hiện sau lưng, thiên địa lúc này cũng đại biến khiến cho người ta e ngại.
– Trấn áp!
Một uy thế mênh mông ẩn chứa sức mạnh pháp tắc ép thẳng đến Lâm Phàm. Sức gió cường đại thổi tóc dài không ngừng bay múa.
– Ta đã nói qua ngươi rất yếu bởi vì ngươi rất yếu. Pháp tắc cũng không phải là vô địch. Thực lực mới là chân lý.
Lâm Phàm ngẩng đầu, năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi đột nhiên đánh ra. Trong chốc lát, sức mạnh cường đại bạo phát ra giống như là đánh xuyên qua thiên địa vậy.
– Không biết tự lượng sức mình.
Thiên Dương Phán quyết cười lạnh nhưng đột nhiên, nụ cười này cứng lại, ánh mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ.
– Làm sao có thể?
Xoạt xoạt!
Ở dưới một quyền của Lâm Phàm, pháp tắc như là mặt kính vậy mà bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Đột nhiên!
Một bóng người xuất hiện ở phía trên đầu Thiên Dương Phán quyết. Lâm Phàm nắm hai tay lại rồi nhanh chóng đập xuống.
– Ta đã nói qua, pháp tắc không phải vô địch, sức mạnh mới là hết thảy. Ngươi quả thật rất yếu.
Uỳnh!
Sức mạnh mênh mông bạo phát ra, ép thẳng xuống Thiên Dương Phán quyết.
Pháp tắc quấn quanh bên ngoài cơ thể của Thiên Dương Phán quyết nguyên bản có thể hủy diệt hết thảy. Nhưng bây giờ ở dưới sức mạnh thuần túy, pháp tắc vậy mà nứt toác ra.