Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Lâm Phàm đã hiểu.
Khi mà thân tử vong thì hiệu quả của Hữu Sắc Nhãn Tình sẽ lập tức tiêu tán. Thế nhưng mà người kia muốn triệt để tỉnh lại từ trong điên cuồng lại cần đến mười giây.
Mà thời gian mười giây này lại ngang với thời gian phục sinh, hai thứ phối hợp căn bản là không có khe hở. Hay nói cách khác chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể làm cho đối phương không ngừng căm hận mình.
Hắc Cốt hoàn toàn chính xác là cường đại, là cường giả đã lĩnh ngộ hai loại pháp tắc là Tử Vong cùng Bạch Cốt Pháp Tắc. Hơn nữa Tử Vong Pháp Tắc lại là một trong những loại pháp tắc mạnh nhất để chiến lực của Hắc Cốt tăng lên tới trình độ cực cao.
– Tại sao ngươi còn không chết? Ta muốn ngươi chết, chết không có chỗ chôn.
Hắc Cốt điên cuồng gầm thét và không ngừng xé rách Lâm Phàm. Lúc này, thân thể của hắn cũng chồng chất vết thương. Mỗi một lần Lâm Phàm chết đi, hắn đều sẽ để Hắc Cốt đánh đổi khá nhiều.
Dù là Hắc Cốt có mạnh hơn, hắn cũng có thể từ từ mài chết.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển. Chấn động truyền lại đến bên trong thành Nguyệt Sơn.
Các thành dân của thành Nguyệt Sơn ngồi biệt trên mặt đất, trong lòng cảm thấy lo lắng vì bọn họ không biết kết quả cuối cùng như thế nào.
Mấy người Trương Long nghiêm mặt lại. Bọn họ đã không nhìn thấy tình huống ở trong hố sâu, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là sức mạnh mênh mông kia vẫn như cũ bắn ra bốn phía.
Nếu như không phải Phong Yêu Bia kia ngăn cách khí tức, có lẽ bọn họ cũng sẽ trọng thương rồi.
– Sư huynh, chúng ta ủng hộ người.
Mọi người thầm cầu nguyện ở trong lòng. Bọn họ không ngờ Thiên Thần giáo sẽ đánh tới thành Nguyệt Sơn. Thậm chí bọn họ đang cầu khẩn đại bộ đội của tông môn tranh thủ thời gian đến.
Bây giờ những tiếng nổ vang kia đủ để chứng minh trận chiến đấu kia vẫn còn dị thường kịch liệt, còn chưa kết thúc.
– Ta vừa làm gì?
Trong hố sâu, Hắc Cốt đứng lên. Cánh tay dính đầy máu thịt lập tức che bụng. Nơi đó đã bị Lâm Phàm đấm nát, thậm chí đã đâm xuyên qua thân thể.
Bởi vì lĩnh ngộ Bạch Cốt Pháp Tắc, cho nên thân thể của hắn có chút quái dị. Vì muốn dung hợp sức mạnh càng thêm hoàn mỹ, hắn dùng Bạch Cốt Pháp Tắc biến bản thân thành dạng nửa người nửa khô lâu.
Đương nhiên, trái tim là chỗ trọng yếu, cần làn da cứng rắn bao trùm, dùng để bảo hộ bản thân.
Lúc này, hắn cảm thấy rất mê mang, không biết vì sao mình lại điên cuồng như vậy.
– Ta tới đây là để cướp đoạt khoáng mạch nguyên tinh, chứ không phải là để chiến đấu.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
– A! Vì cái gì mà ngươi còn không chết.
Nguyên bản, Hắc Cốt đã dần dần tỉnh táo lại. Nhưng Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra khiến cho hắn lại một lần nữa điên cuồng gào thét, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Sức mạnh của hắn có thể nghiền ép Lâm Phàm, đau đớn trên thân thể lại kích thích hắn càng thêm điên cuồng, khiến cho hắn không nghĩ đến chuyện trị liệu.
– Ha ha ha. Thế này mới đúng chứ! Chỉ có điên cuồng chiến đấu mới có thể triệt để giết chết ta.
Lâm Phàm cười lớn. Hắn không nhìn Hắc Cốt công kích, mà bộc phát ra sức mạnh cường hãn nhất, đánh lên người Hắc Cốt. Sau gần chục lần chết đi, bằng cố gắng không biết mệt mỏi, hắn đã đánh xuyên qua phòng ngự của Hắc Cốt, chỉ là còn kém một chút như vậy mà thôi.
– Ta muốn ngươi chết.
Mười ngón tay của Hắc Cốt biến thành gai xương, đâm xuyên tứ chi của Lâm Phàm, đính hắn lên trên vách đá của hố sâu, sau đó xé rách thân thể Lâm Phàm.
Mở toang lồng ngực, xé nát tất cả những gì mà hắn nhìn thấy.
Máu tươi chảy xuống dưới chân, đã nhuộm đỏ bùn đất.
Mọi chuyện vẫn tuần hoàn như là một cái luân hồi không ngừng lặp lại.
Phối hợp giữa Hữu Sắc Nhãn Tình cùng phục sinh là hoàn toàn không có khe hở. Hắc Cốt muốn rời khỏi căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
– May mắn, thực lực của tên Hắc Cốt này cũng không thể triệt để nghiền ép mình. Nếu như là nghiền ép, Hữu Sắc Nhãn Tình chính là sơ hở lớn nhất của ta, nhưng bây giờ, nó lại là sự trợ giúp tốt nhất.
Hắn đã quên mất rằng mình đã chết bao nhiêu lần, cũng quên mất việc mình đã đánh lên người Hắc Cốt bao nhiêu lần.
Chịu đựng những đòn đánh liên tục không dứt của Lâm Phàm, Hắc Cốt pháp tắc đã hiện ra dấu hiệu vỡ nát, có lẽ là bởi vì tiến vào trạng thái điên cuồng nên Hắc Cốt cũng không phòng ngự mà chỉ điên cuồng tấn công muốn giết chết mình.
Lâm Phàm không ngừng sử dụng Hữu Sắc Nhãn Tình, không ngừng phục sinh, để Hắc Cốt không ngừng cừu hận bản thân, để hắn không có cách nào thanh tỉnh, từ từ mài chết hắn.
Thế nhưng mà, mấy người Lã Khải Minh lại không biết chuyện đó.
Bọn họ không nhìn thấy bóng người của sư huynh. Những tiếng nổ vang vẫn một mực lan truyền ra từ trong hố sâu kia, thậm chí còn có sức mạnh mênh mông thỉnh thoảng hóa thành cột sáng, phóng lên tận trời.
Trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ khẩn trương, nhưng chỉ biết cần nguyện cho Lâm Phàm không có chuyện.
Trong hư không xa xôi.
Đại bộ đội của Viêm Hoa tông do Khô Mộc trưởng lão dẫn đầu xuyên qua hư không, đi về phía thành Nguyệt Sơn.
– Trưởng lão, bên kia…
Một đệ tử nhìn thấy cột sáng ở phương xa, kinh hãi nói.
Khô Mộc nhíu mày. Sau đó như nghĩ đến chuyện gì, ông vội vàng nói:
– Đi nhanh lên, thành Nguyệt Sơn xảy ra chuyện rồi.
Đệ tử khác có lẽ không có cách nào cảm thụ, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, trong cột sáng kia ẩn chứa sức mạnh cường hãn đến cỡ nào.
Thành Nguyệt Sơn có khoáng mạch nguyên tinh, đây là chuyện cực kỳ trọng yếu với Viêm Hoa tông, cho nên bọn họ tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
Nhưng làm sao vô duyên vô cớ lại phát sinh loại tình huống này. Như vậy kết quả chỉ có một cái, đó chính là nơi đó phát sinh đại biến.
– Thiên Thần giáo, chẳng lẽ là Thiên Thần giáo phát hiện ra hay sao?
Trong lòng của Khô Mộc trưởng lão nóng như có lửa đốt. Nếu như là Thiên Thần giáo biết thành Nguyệt Sơn có khoáng mạch nguyên tinh, e rằng Pháp Vương cũng sẽ xuất hiện.
Khi bọn họ tới gần thành Nguyệt Sơn.
Mùi máu tươi nồng đậm, phiêu tán tại không gian. Chỉ hít một hơi, bọn họ đều có thể cảm giác trong mũi đều là mùi máu tươi.
– Nơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Khi mọi người từ trong hư không đi ra, nhìn thấy hố máu đầy đất, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Ọe!
Có nữ đệ tử chưa bao giờ thấy qua tình huống bực này, không thể nhịn được nữa mà điên cuồng nôn khan.
Không phải là tâm trí của các nàng không kiên định, mà là tình huống ở hiện trường quá kinh khủng. Hiện tại, nơi này khủng bố giống như là địa ngục vậy.
Máu tanh, thật sự là quá máu tanh! Chân cụt tay đứt vương vãi đầy trên đất, bọn họ có thể thấy được máu thịt ở khắp nơi.
Rốt cuộc là đã có bao nhiêu người chết, mới có thể tạo thành cảnh tượng bực này.
– Khô Mộc trưởng lão…
Nhìn thấy đại bộ đội của tông môn đã tới, mấy người Lã Khải Minh đang bị giam ở trong thành Nguyệt Sơn, gào lên.
– Khô Mộc trưởng lão, là Thiên Thần giáo, người của Thiên Thần giáo tới, Lâm sư huynh phải một mình đối mặt với bọn họ. Sư huynh đang gặp nguy hiểm.
Lã Khải Minh cao giọng quát.
Nghe nói là Thiên Thần giáo, các đệ tử cũng đều ngưng trọng lên.
– Những thi thể này đều là giáo đồ của Thiên Thần giáo, hơn nữa đều là bị Lâm sư huynh giết chết sao?
– Lâm sư huynh thế nào, sẽ không ra chuyện gì đi.
Đám người châu đầu thảo luận. Nếu như là Lâm sư huynh, bọn họ đúng là có thể tiếp nhận. Dù sao thủ đoạn của Lâm sư huynh chính là cuồng bạo như vậy, giết thành cảnh tượng như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Lạch cạch!
Đột nhiên, một thanh âm vang lên từ trong hố sâu vô tận kia, các đệ tử đều cảnh giác thủ thế, nhìn chằm chằm vào hố sâu kia, không biết là sẽ có thứ gì đi ra.
– Cái này… là cái gì.
Lúc nhìn thấy thân thể của Lâm Phàm sau khi bật hết hỏa lực, các đệ tử cũng đều khiếp sợ.
Thân thể không lồ màu đen kịt, trên người lại nhuộm đầy máu tươi. Lúc này, trông Lâm Phàm như là ác ma đi ra từ trong biển máu vậy.
– Khô Mộc trưởng lão, các ngươi đã tới.
Lâm Phàm xách theo Hắc Cốt, sau đó nhanh chóng ném xuống đất, hắn đã giết chết Hắc Cốt.
80,000 điểm tích lũy tới tay thật không dễ dàng, nhưng hết thảy đều đáng giá.
– Là Lâm sư huynh.
Các đệ tử hô lên, đồng thời, trong mắt lóe ra vẻ chấn động.
Bọn họ không biết Lâm sư huynh đã trải qua một trận chiến đấu thảm liệt cỡ nào mà có thể tạo thành sự hủy diệt to lớn như vậy.
Nhìn những hố sâu này còn có hoàn cảnh chung quanh, toàn bộ đã bị hủy diệt. Rốt cuộc là chiến đấu kịch liệt cỡ nào mới có thể tạo thành cảnh tượng như thế này.
– Kẻ này là… Hắc Cốt, phó Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo.
Khô Mộc nhìn thấy bộ thi thể kia, sợ hãi nói. Ông không ngờ sẽ là một vị phó Hộ Giáo Pháp Vương đánh tới, hơn nữa nhìn tình huống chung quanh, hiển nhiên là còn có không ít người của Thiên Thần giáo tới nữa.
Tên Hắc Cốt này có lẽ không phải là người mạnh nhất trong số các phó Hộ Giáo Pháp Vương của mạnh nhất, nhưng mà là kẻ khó dây dưa nhất.
Bởi vì pháp tắc mà đối phương lĩnh ngộ có tính chất đặc thù. Tử Vong Pháp Tắc và Bạch Cốt Pháp Tắc thế nhưng mà là pháp tắc có thể cải tạo thể chất của một người, từ đó biến thành trạng thái nửa người nửa khô lâu, để thực lực càng thêm cường đại.
– Ừm. Kẻ này hoàn toàn chính xác là rất mạnh, nhưng cuối cùng còn kém ta một chút.
Lâm Phàm cười nói. Hắn giơ tay lên, triệu hồi chín tấm Phong Yêu Bia. Lúc này, thành Nguyệt Sơn đã không cần bảo hộ nữa.
Mấy người Lã Khải Minh vội vàng xông ra ngoài thành.
– Sư huynh, người không sao chứ?
– Ha ha ha.
Lâm Phàm cười,
– Khẳng định là không sao. Chỉ bằng hắn còn có thể làm ta bị thương hay sao?
Nhưng hắn còn có chính sự không kịp làm. Đó chính là nhìn xem đám người này có mang nhẫn trữ vật hay không?
Hắn hơi nhấc ngón tay. Lập tức, mấy trăm cái nhẫn trữ vật lao tới chỗ hắn. Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của bao người, hắn thản nhiên cất kỹ.
Giờ phút này, các đệ tử vây xem đột nhiên minh bạch vì sao Vô Địch phong giàu có như vậy, có lẽ chình là bởi vì Lâm sư huynh có được thói quen tốt này đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
– Không cần ngạc nhiên, ta chỉ là không muốn lãng phí mà thôi.
Nói xong, hắn triệu hoán Thiên Hà Vương Đỉnh, nước sông lao ra, cuốn toàn bộ máu tươi và mảnh vụ thi thể vào trong hố sâu vô tận kia.
Sau đó, hắn kiếm một tảng đá lớn, lấp đầy hố sâu ở nơi này.
Cảnh tượng nguyên bản như địa ngục đã nhanh chóng biến mất. Mặt đất đã sạch sẽ trơn bóng. Chỉ là mùi máu tươi ở trong không trung lại nhất thời không có cách nào tiêu trừ. Thật đúng là có chút đáng tiếc!
Còn về phần bản thân thì vẫn còn có mấy vết thương, đó là do lần phục sinh cuối cùng, hắn vẫn bị Hắc Cốt đánh mấy lần. Nhưng mà cũng chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại cả.
Nhìn Lâm sư huynh nhẹ nhõm lạnh nhạt, trong lúc nhất thời, mấy người Lã Khải Minh cũng không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi sư huynh chiến đấu, bọn họ đều nhìn kỹ. Rõ ràng là rất gian khổ, rất nguy hiểm, nếu như không phải là có Lâm sư huynh, như vậy thành Nguyệt Sơn cũng không còn tồn tại.
– Khô Mộc trưởng lão, các ngươi đã tới rồi thì ta cũng có thể thở phào. Các ngươi vẫn nên nhanh chóng đi xem chỗ kia một chút đi, khoáng mạch nguyên tinh kia lưu tại nơi này cũng không phải là một chuyện tốt.
Trận chiến này, Hữu Sắc Nhãn Tình phát huy tác dụng cực lớn.
Nếu như không phải là hắn có Hữu Sắc Nhãn Tình, như vậy có thể giết chết Hắc Cốt hay không cũng là một ẩn số.
Hơn nữa những giáo đồ này của Thiên Thần giáo cũng cung cấp cho hắn không ít điểm tích lũy, cũng là mấy kẻ không tệ.
Khô Mộc trưởng lão nhìn Lâm Phàm mà ngây người. Ông làm sao có thể không nhìn ra tên Hắc Cốt này mạnh cỡ nào, mà vừa rồi thi thể ở khắp nơi, nhân số cũng không phải số ít.
Một mình Lâm Phàm làm sao lại có thể nhẹ nhõm chiến thắng được.
Nhưng giờ phút này, biểu lộ trên mặt Lâm Phàm lại rất là nhẹ nhõm. Chuyện này thật khiến cho ông không biết nên nói cái gì cho phải.
– Ừm.
Khô Mộc gật đầu. Qua lần này, ông cũng lần nữa coi trọng Lâm Phàm hơn một chút.
– Ta hơi mệt một chút. Co lẽ ta cũng nên đi ngủ một giấc.
Lâm Phàm bẻ bẻ cổ, đi về phía nội thành.
Nhìn thấy Lâm Phàm trở về, các thành dân lập tức hoảng sợ nói:
– Đa tạ đại nhân.
Lâm Phàm lạnh nhạt cười nói:
– Mọi người không cần cám ơn, đây là trách nhiệm của ta.
Có một đưa bé đi đến trước mặt Lâm Phàm, không nhìn máu tươi ở trên người hắn, ngược lại hưng phấn nói:
– Đại nhân, chờ ta trưởng thành, ta cũng sẽ cố gắng trở nên cường đại giống như ngươi vậy để có thể bảo hộ bằng hữu của ta.
Lâm Phàm duỗi cánh tay dính đầy máu ra, sờ đầu đứa bé này, nói
– Ừm. Mục tiêu lớn như vậy thì ngươi cần phải rất cố gắng đó.
– Vâng, đại nhân. Ta hiểu rồi.
Đứa bé này gật mạnh đầu, không thèm để ý chút nào đến việc trên tóc đen có dính máu từ tay Lâm Phàm.