Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Giữa thiên địa an tĩnh tường hòa, một bóng người xuyên thẳng trong hư không. Hư không nghịch lưu vô tận tự động phân tán ra hai bên, nhường ra một con đường cho bóng người này đi.
Phương xa, một tòa thành xuất hiện.
Thành Ngũ Chỉ.
Ở đây phi thường náo nhiệt, vô số thành dân đi lại trên đường phố. Âm thanh gào to nối liền không dứt đều cho thấy Viêm Hoa tông phồn vinh.
Mà thành trì này cũng là một trong những thành trì tương đối phồn hoa của Viêm Hoa tông.
Đồng thời, thành trì càng phồn hoa, gia tộc bên trong cũng càng nhiều, không ít đệ tử của các gia tộc này tiến vào Viêm Hoa tông tu hành nhưng cũng có một phần thì là lưu lại gia tộc để làm việc.
– Nơi này sẽ có giáo đồ của Thiên Thần giáo sao?
Lâm Phàm đứng thẳng giữa hư không, nhắm mắt lại. Hắn rõ ràng cảm nhận được trong thành Ngũ Chỉ có cao thủ tọa trấn. Khí tức của người này cũng rất cường hãn, xem ra là cường giả Thiên Cương cảnh. Nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được, thành Ngũ Chỉ phồn hoa như vậy, Viêm Hoa tông tự nhiên không muốn cho giáo đồ của Thiên Thần giáo xâm lấn, có cao thủ tọa trấn hiển nhiên cũng là chuyện bình thường.
– Vân Viêm tham kiến Lâm phong chủ.
Ngay khi hắn đang điều tra tòa thành trì này, từ trong chỗ sân nào đó ở thành Ngũ Chỉ, một bóng người bay lên, nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phàm.
– Lâm phong chủ đến, Vân Viêm không có tiếp đón từ xa. Xin Lâm phong chủ hãy tha lỗi.
Vân Viêm khoác trường bào màu xanh, diện mạo cương nghị. Hắn cùng mấy vị sư đệ của tông môn cộng đồng tọa trấn thành Ngũ Chỉ. Khi Lâm Phàm xuất hiện ở trên không trung, hắn cũng đã cảm nhận được khí tức của Lâm Phàm, bởi vậy nhanh chóng đi đến ra mắt.
Gần đây, chuyện nóng nhất trong tông môn cũng chính là về Vô Địch phong, một phong mới xuất hiện trong thập phong. Thân là phong chủ của Vô Địch phong, đồng thời cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, Lâm Phàm có địa vị phi phàm. Cho dù hắn là người trấn thủ tại thành trì phồn hoa này, khi gặp mặt Lâm Phàm, cũng phải cung kính.
– Vân trưởng lão khách khí. Chỉ là ta từ tông môn đi ra ngoài lịch luyện, khi đi ngang qua hành Ngũ Chỉ này, đột nhiên muốn kiểm tra xem có giáo đồ của Thiên Thần giáo giấu ở trong đó hay không mà thôi.
Lâm Phàm cười nói. Lần này, hắn đi ra ngoài có mục đích chủ yếu chính là chủ động tìm kiếm giáo đồ của Thiên Thần giáo, bởi vậy khi đi ngang qua bất cứ thành trì nào, hắn cũng sẽ không buông tha.
Vân Viêm cười, nói:
– Thì ra là như thế. Lâm phong chủ yên tâm, ta cùng mấy vị sư đệ mỗi ngày cũng sẽ ở trong thành xem xét. Tạm thời, chúng ta còn chưa phát hiện ra giáo đồ của Thiên Thần giáo. Dù sao, ngài cũng biết đấy, những giáo đồ này của Thiên Thần giáo ẩn tàng cực sâu, khó mà phát hiện.
– Ừm, để ta tới kiểm tra qua một chút xem.
Lâm Phàm gật đầu. Phương thức kiểm tra của hắn không giống vớingười khác. Người khác không nhìn ra nhưng hắn có thể nhìn ra.
Vân Viêm kinh ngạc. Việc này làm sao mà một mình Lâm phong chủ kiểm tra được? Bọn họ muốn kiểm tra giáo đồ của Thiên Thần giáo, đều cần trải qua tầng tầng khảo sát, cuối cùng mới có thể phát hiện. Lâm phong chủ này chỉ đứng ở trong hư không, ngiwr ngửi mà thôi. Kiểm tra như vậy mà còn có thể tìm kiếm được giáo đồ của Thiên Thần giáo hay sao?
Cho dù là trưởng lão đỉnh tiêm trong tông môn cũng không có năng lực này đi.
Lúc này.
Lâm Phàm đột nhiên khẽ hút một hơi. Lực hút cường đại bạo phát ra, trong chốc lát đã tạo thành một vòi rồng cỡ nhỏ, di chyển trên đường phố ở trong thành.
Vân Viêm trợn tròn mắt giống như là gặp quỷ vậy. Chuyện này…
Khụ khụ!
Một hơi này hắn hút quá mạnh khiến cho một chút tro bụi cũng bị hút tới. Hắn đột nhiên ho khan, sau đó cố gắng phân biệt khí tức hỗn hợp trong một hơi kia.
Trong thành!
– Vừa rồi tại sao lại có gió lớn như vậy?
– Gió to thật. Sạp hàng của ta cũng suýt bị thổi bay.
Ở hai bên đường, đám tiểu thương cố gắng đè sạp hàng của mình xuống mà trong lòng vẫn hơi nghi hoặc một chút. Sau đó, bọn họ ngẩng đầu lên và đột nhiên phát hiện có hai bóng người đang đứng ở trên không trung.
– Các ngươi nhìn kìa, trên trời có người.
– Đó là Vân đại nhân, người trấn thủ thành Ngũ Chỉ của chúng ta. Không biết người ở bên cạnh Vân đại nhân là ai?
Các đệ tử trấn thủ tại thành Ngũ Chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía không trung. Sau đó, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống, cung kính hô to.
– Tham kiến Lâm phong chủ.
Lâm Phàm bình tĩnh phân tích khí tức trong một hơi mà hắn vừa hút vào.
Vân Viêm đứng ở một bên, lặng yên không lên tiếng. Nguyên bản, hắn cũng không biết Lâm phong chủ đến cùng là muốn dùng biện pháp gì để phân biệt, bây giờ xem ra là dùng biện pháp này.
Trong thành, trong chuồng heo của một nhà bình thường, một con heo to mọng gục ở chỗ này nhắm mắt dưỡng thần. Lúc nãy, khi cảm nhận được khí tức của Lâm Phàm, nó đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt lóe qua vẻ kinh hãi.
Cũng tại thời khắc này, trong một căn nhà cũ, một tên ăn mày già cả nằm ở giữa phòng, tiếp nhận những tên ăn mày khác phục thị, cũng đột nhiên đứng lên.
Tại khắp các nơi trong thành Ngũ Chỉ, khi cảm nhận được khí tức của Lâm Phàm, có vô số nhân vật không rõ lai lịch tâm thần dập dờn.
– Đám người này ẩn tàng thật đúng là đủ sâu.
.
Lâm Phàm mở mắt ra và lập tức nở nụ cười. Ở dưới cảm giác cực kỳ cường đại của hắn, bất luận thứ gì cũng không thể chạy thoát khỏi cái mũi của hắn.
– Lâm phong chủ, chẳng lẽ trong thành thật sự có giáo đồ của Thiên Thần giáo hay sao?
Vân Viêm kinh hãi, thậm chí không dám tin. Dù sao nơi này là chỗ mà hắn trấn thủ. Mỗi ngày, hắn đều sẽ kiểm tra tình huống trong thành, xác định không có vấn đề xuất hiện mới bỏ qua.
Bây giờ Vô Địch phong Lâm phong chủ đến, vẻn vẹn hít một hơi mà đã có thể cảm giác được vấn đề. Chuyện này thật sự khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
– Ha ha. Chỉ là chút tài mọn mà thôi. Công pháp ẩn tàng của Thiên Thần giáo đã được cải tiến. Nếu như bọn họ không muốn bại lộ thì ngươi là tuyệt đối không phát hiện được. Nhưng trong tay ta, bọn họ chạy không thoát.
Vừa dứt lời, Vô Hình kiếm ý xuất hiện.
Hóa Thần Kiếm Trận đã tăng lên tới tầng thứ ba.
Hắn đã đạt đến tình trạng cực cao trong việc khống chế kiếm ý.
– Giết!
Hưu! Hưu!
Kiếm ý tung hoành, nhanh chóng đáp xuống, sau đó tản mát đến các nơi.
Kiếm ý sắc bén, mênh mông này để Vân Viêm hơi biến sắc. Hắn có cảm giác thực lực của phong chủ Vô Địch phong quả thật là cường đại, viễn siêu lời đồn.
Bên trong chuồng heo, một con heo mập còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào. Bọn họ giấu ở thành Ngũ Chỉ nhưng không làm bất cứ chuyện gì, chính là để tìm hiểu tình huống, chờ đợi mệnh lệnh.
Phụt phụt!
Đột nhiên, Vô Hình kiếm ý xuyên qua hư không, chém trúng con heo mập này. Kiếm ý sắc bén đồng thời còn quấy nát ngũ tạng lục phủ trong cơ thể con heo này.
Đương nhiên, giáo đồ Thiên Thần giáo ký túc trong cơ thể con súc sinh này cũng bị kiếm ý sắc bén cắt thành thịt vụn.
– A! Heo của nhà ta sao đột nhiên lại bị giết thê thảm thế này?
Một thành dân tới cho heo ăn. Thế nhưng mà nhìn thấy con heo nguyên bản còn đang rất tốt đột nhiên chia năm xẻ bảy, hắn cũng bị sợ đến choáng váng.
Trong phòng cũ, lão ăn mày đứng thẳng lên, chuẩn bị bỏ chạy, thế nhưng mà một kiếm ý xuyên thấu hư không, giữa trời chém xuống, chia người này làm hai nửa, máu tươi phun đầy đất.
Đám ăn mày ở chung quanh căn bản không kịp phản ứng thì đã bị máu tươi bắn ra dính đầy toàn thân. Sau đó, bọn họ hoảng sợ hô to, thần sắc bối rối.
Một con chó hoang điên cuồng chạy ở trong thành. Nhìn thấy tình huống này, thành dân chung quanh cũng lựa chọn né tránh, không ngừng chửi mắng. Bọn họ cảm thấy con chó hoang này điên rồi.
Nhưng đột nhiên, chó hoang bay lên. Một kiếm ý từ hoa cúc nhanh chóng xuyên thấu thân thể con chó hoang này. Trong nháy mắt, con chó hoang này nổ tung, một đống máu thịt rải đầy đất.
Các thành dân kinh hoảng vì không biết xảy ra chuyện gì.
Đang đứng thẳng giữa hư không, con ngươi của Vân Viêm co lại. Bởi vì một mực nhìn chằm chằm vào tình huống phía dưới, cho nên hắn có thể thấy rõ ràng mọi chuyện. Khi thấy trong cơ thể của con chó hoang kia có một quả cầu thịt, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến. Hắn biết đó quả cầu thịt kia chính là giáo đồ của Thiên Thần giáo thi triển Hoán Bì Liễm Tức giấu ở trong cơ thể những con súc sinh này.
Đồng thời, hắn có chút không dám tin. Từ khi nào mà Thiên Thần giáo có thể giấu mình ở trong cơ thể súc sinh vậy.
Khi bọn họ kiểm tra, trọng điểm đều là đặt ở trên thân thể người. Về phần những súc sinh kia, bọn họ cũng tùy ý cho vào thành, từ trước tới giờ sẽ không kiểm tra.
Nếu thật sự là như thế này, hắn cũng không dám tưởng tượng, sẽ có bao nhiêu giáo đồ của Thiên Thần giáo giấu ở trong thành.
Mà Lâm phong chủ lại đã sớm phát hiện hết thảy, chỉ vẻn vẹn hít một hơi là có thể phân biệt ra được. Giờ khắc này, đối với vị Lâm phong chủ như mặt trời ban trưa trong tông môn này, hắn đột nhiên có cảm giác kính sợ. Loại thủ đoạn này có thể xưng Thần Nhân.
Lúc này, một vệt sáng màu đen từ nơi nào đó trong nội thành phóng lên trời, trốn vào hư không, thoát đi thành Ngũ Chỉ. Một tiếng gầm thét mang theo oán niệm cực sâu vang vọng đất trời.
– Phong chủ của Vô Địch phong, ngươi đã nhiều lần đối nghịch cùng Thiên Thần giáo ta rồi. Ngươi chờ đó. Giáo ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
– Thú vị, không ngờ trong này lại còn người có thể ngăn cản kiếm ý của ta. Xem ra cũng không phải tất cả giáo đồ của Thiên Thần giáo đều là kẻ yếu.
Lâm Phàm cười to rồi lập tức vận khí, đuổi theo vệt sáng màu đen kia.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo trong hành Ngũ Chỉ đã bị hắn chém cả, chỉ có vệt sáng màu đen này là trốn đi được thôi.
Nhưng điều này cũng làm cho hắn rất ngưng trọng, không ngờ Thiên Thần giáo này lại to lớn như thế. Ngay cả thành Ngũ Chỉ cũng có nhiều giáo đồ như thế ẩn nấp. Mặc dù, những kẻ này còn không có hành động, nhưng chỉ sợ là bọn chúng vẫn một mực điều tra tình báo, không ngừng truyền lại về Thiên Thần giáo.
Chờ một ngày nào đó, Thiên Thần giáo tấn công thành Ngũ Chỉ. Đến thời điểm đó, chỉ sợ bọn chúng cũng sẽ trong hội ứng bên ngoài hợp. Khi đó, hậu quả khó mà lường được.
– Giết!
Ầm!
Vân Viêm đưa tay, che mắt. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Lâm phong chủ đã hóa thành một vệt sáng, đuổi theo vệt sáng màu đen kia.
Hắn vốn định đuổi theo cùng nhưng giọng nói của Lâm Phàm đã truyền đến.
– Vân trưởng lão đừng động. Ngài cứ trấn thủ thành Ngũ Chỉ để ta đuổi theo giết.
Trong hư không, vệt sáng màu đen nhanh chóng bỏ chạy. Hắn mới đi ra từ trong cơ thể của một con súc sinh, còn không có hoàn toàn thi triển ra thực lực chân chính thì đã bị một kiếm ý đâm xuyên lồng ngực. Nếu như không phải thực lực của hắn cường đại, chỉ sợ sớm đã bị kiếm ý này hủy diệt.
– Là ngươi, ngươi chết không yên lành.
Trong vệt sáng màu đen, giáo đồ của Thiên Thần giáo nhìn chằm chằm vào gia hỏa một mực đuổi theo ở phía sau. Tuy miệng thì phẫn nộ gào thét nhưng hắn cũng không dừng lại mà liều mạng bỏ chạy về phương xa.
– Chân chó thật đúng là nhanh. Nhưng ta cũng không tin mình không đuổi kịp ngươi.
Lâm Phàm không ngờ vệt sáng màu đen này có tốc độ nhanh như thế. Mặc dù tu vi của tên này không cao nhưng tốc độ lại rất nhanh khiến cho khoảng cách giữa hắn và tên này mãi vẫn không giảm.
Lang Nha bổng!
Lập tức, Lang Nha bổng tản ra ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện.
– Lớn! Lớn! Lớn!
Giờ phút này, Lang Nha bổng to đến cực hạn. Lang Nha bổng dài trăm trượng nhanh chóng xuất hiện ở trong thiên địa, uy thế khiếp người.
– Lão tử cho ngươi chạy. Xem uy thế của Lang Nha bổng khổng lồ đây.
Lâm Phàm nhanh chóng vung Lang Nha bổng lên, rồi đập xuống vệt sáng màu đen ở phương xa kia. Gai nhọn sắc bén cắt đứt không gian, không gì có thể cản.
Dưới một đòn này, không khí bị xé rách, mà uy áp cường đại càng ép xuống bóng người trong vệt sáng màu đen kia.
Giáo đồ trong vệt sáng màu đen sợ hãi hét lên:
– Đây là thứ gì…
– Đây là đại bổng của lão tử.
Ầm!
Dưới một kích của Lang Nha bổng, thiên địa vỡ nát, đại địa trầm xuống. Cảnh tượng trông cực kỳ khủng bố. Gai nhọn bên trên Lang Nha bổng đâm xuyên qua thân thể giáo đồ trong vệt sáng màu đen. Tiếng kêu thảm thiết, không ngừng truyền đến.
Nhỏ! Nhỏ!
Lang Nha bổng to lớn không ngừng co vào. Cuối cùng, khi thu nhỏ lại kích cỡ ban đầu, Lâm Phàm có thể thấy được. Ở bên trên gai nhọn kia có dính một quả cầu thịt. Đó chính là giáo đồ của Thiên Thần giáo. Bị gai nhọn đâm xuyên qua thân thể, hắn không ngừng phun từng búng từng búng máu tươi.
Kẻ cuối cùng đã bị treo lên thật cao, nhiệm vụ hoàn thành.
– Được rồi, dù sao ngươi cũng sẽ không nói các ngươi vì sao muốn ẩn giấu ở thành Ngũ Chỉ đâu, chắc là ta vẫn nên giết ngươi thôi.
Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi, liền chuẩn bị xử lý gia hỏa này để thu hoạch điểm tích lũy.