Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
380,000 điểm tích lũy cũng không phải là nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là ít. Từng này là đủ để hắn đề thăng công pháp rồi.
Nhưng bây giờ, muốn nội tình tăng trưởng thì cũng không chỉ có cách là đề thăng công pháp hoặc phục dụng một chút đan dược đặc thù mà hắn còn có thể chiến đấu, chiến đấu cùng cường giả.
Cho nên, nếu như nhất định phải lựa chọn, hắn càng muốn chiến đấu cùng cường giả để tăng nội tình lên.
Túy nói như vậy nhưng đề thăng công pháp là việc tất yếu phải làm. Dù sao muốn chiến đấu với cường giả thì thủ đoạn bộc phát sức mạnh cũng không thể thiếu được.
Thật sự là đủ phiền. Chủ yếu vẫn là điểm tích lũy còn quá ít. Nếu như mà hắn có điểm tích lũy vô cùng vô tận, vậy thì cuộc sống sẽ thật tuyệt vời.
– Hoang mang rối loạn.
Lâm Phàm chau mày. Hắn muốn dựa vào điểm tích lũy để chuyển di chú ý, thế nhưng mà luôn có một loại cảm giác không nói được thành lời.
– Tình huống rốt cuộc là như thế nào, mình chưa bao giờ có cảm giác như này.
Trong lòng của hắn có chút mê mang, cảm giác giống như có chuyện gì trọng yếu sắp xảy ra vậy.
Phốc phốc!
Giữa thiên địa, một tia sáng màu đen cắt đứt hư không, chém thẳng về phía hắn.
– Lại dám đánh lén.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã kịp phản ứng. Bàn tay đè ép, nhanh chóng đập tan tia sáng màu đen này. Đây là kiếm ý rất sắc bén. Nếu như không phải là hắn đã lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, chỉ sợ thật đúng là khó mà ngăn cản.
Nhưng hiện tại hắn cũng không quan tâm chuyện này mà là đang suy nghĩ đến cùng là có chuyện gì khiến cho hắn có cảm giác lo lắng như thế.
Đến cảnh giới như của hắn, khi có họa phúc đến, trong lòng đều sẽ có cảm ứng.
Nhất là hắn lại lo lắng như thế, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt muốn phát sinh.
– Là ngươi hủy khu thứ sáu.
Một tiếng hét giận giữ truyền đến.
Trong chốc lát, một bóng người mặc áo đen xuất hiện, trong tay người này nắm lấy một thanh trường kiếm màu đỏ ngòm. Đột nhiên, từ lưỡi kiếm, một giọt máu tươi trượt xuống tạo nên một mảnh gợn sóng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhuộm đỏ vùng thiên địa này, khiến cho toàn bộ thiên địa đều như là thế giới màu máu vậy.
– Đồ hỗn trướng, ta đang nói chuyện cùng ngươi đó. Chẳng lẽ ngươi bị điếc hay sao?
Người đến là một nữ tử. Mái tóc dài che nửa bên mặt. Đôi mắt tản ra lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
– Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là tông môn có chuyện? Không có khả năng, tông môn có lão sư tọa trấn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng loại cảm giác này đến cùng là vì cái gì?
Cho dù là ở kiếp trước, nếu như nội tâm hoảng sợ, tất nhiên là có chuyện phát sinh. Huống hồ là ở thế giới huyền huyễn này, mình thân là cường giả, nội tâm hoảng sợ như vậy hiển nhiên chính là có đại sự sắp xảy ra.
Trở về.
Nhất định phải trở về xem xét tình huống, nếu quả thật không có chuyện thì mình mới an tâm.
– Đáng giận, ta đang nói chuyện cùng ngươi đó. Ngươi nghe không hiểu hay sao?
Nữ tử áo đen giận dữ hét. Huyết Kiếm trong tay lóe lên. Một kiếm khí màu máu chém thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay, nhanh chóng đập luồng kiếm khí màu đỏ ngòm này tan thành mây khói.
– Đừng phiền ta. Nếu ngươi lập tức rời đi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Hiện tại, ta không có tâm tình chiến đấu.
Hắn thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, cảm giác hoảng hốt này tới quá đột nhiên tựa như là lập tức liền phát sinh vậy. Nhất định là có chuyện gì đó đã phát sinh.
Thần sắc của nữ tử áo đen càng ngày càng âm trầm. Huyết Kiếm lập tức bộc phát ra ánh sáng màu máu chói mắt, xuyên thấu thiên địa. Một khí tứckhủng bố mà sắc bén nhanh chóng bao phủ Lâm Phàm lại.
– Vô Địch phong Lâm Phàm, ta chính là Ngự Kiếm Tiên, phó Pháp Vương khu thứ sáu của Thiên Thần giáo. Ngươi dám can đảm hủy tổng bộ khu thứ sáu của giáo ta, tội đáng chết vạn lần.
Lúc này, thần sắc trên mặt Lâm Phàm rất ngưng trọng. Hắn vẫn đang một mực suy nghĩ muốn hiểu rõ chuyện này là như thế nào, tuy nhiên lại không thể nghĩ ra đến cùng sẽ có chuyện gì phát sinh.
Khả năng duy nhất chính là tin tức Vô Diện Vương bị bắt mà hắn nhìn thấy lúc trước, nhưng mà người này bị bắt sao lại có quan hệ cùng với mình cơ chứ?
Ngay khi hắn còn đang tập trung suy nghĩ những chuyện này, thanh âm bực bội của Ngự Kiếm Tiên phó Pháp Vương ở bên cạnh truyền đến làm cho hắn càng thêm khó chịu. Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn nàng một cái rồi nói:
– Ngươi muốn chết.
– Ngươi…
Khi Ngự Kiếm Tiên vừa muốn nói cái gì đó thì nàng lại phát hiện Lâm Phàm đột nhiên đánh tới. Mà lúc này ở trong tay đối phương là hai thanh trường kiếm hiện ra hoàng chi ý cực hạn.
– Ngươi thật sự là phiền phức muốn chết. Xem ra ta chỉ có thể chém chết ngươi.
Thái Hoàng Kiếm cùng Nhân Hoàng Kiếm trong tay Lâm Phàm đột nhiên rủ xuống, bổ về phía Ngự Kiếm Tiên.
– Không biết tự lượng sức mình.
Ngự Kiếm Tiên chợt quát to. Huyết Kiếm trong tay được nàng nhấc lên, hóa thành một vệt sáng màu máu, lấy một loại quỹ tích quỷ dị ngăn cản chiêu kiếm của Lâm Phàm.
Chỉ là, khi mấy thanh kiếm đụng vào nhau, sắc mặt của Ngự Kiếm Tiên đột nhiên đại biến. Từ trên hai thanh trường kiếm của đối phương, một sức mạnh mênh mông truyền đến khiến cho nàng hoàn toàn chống đỡ không nổi, Huyết Kiếm cũng suýt nữa bị đánh tuột khỏi tay.
– Làm sao có thể, ngươi…
– Thật sự là đủ phiền phức. Ta thật vất vả mới cho ngươi một lần cơ hội sống sót nhưng ngươi lại không biết trân quý. Hãy xem Vô Địch kiếm pháp của ta đây.
Lúc này, trong hai con ngươi của Lâm Phàm tựa như là có lửa giận đang thiêu đốt. Song kiếm lúc lên lúc xuống giống như là chặt thịt heo vậy.
Xoạt xoạt!
Huyết Kiếm vỡ nát, hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh mênh mông bực này.
– Không…
Ngự Kiếm Tiên lộ vẻ hoảng sợ. Nàng không ngờ người này lại cường đại như thế. Rõ ràng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng năm, làm sao lại cường hãn như vậy.
– Ta còn không có thi triển toàn…
Phốc phốc!
Lời còn chưa nói xong, Thái Hoàng Kiếm cùng Nhân Hoàng Kiếm đã nhanh chóng hình thành lít nha lít nhít kiếm mang, chém vào trên thân thể Ngự Kiếm Tiên, như là cối xay thịt vậy.
Trong chốc lát, Ngự Kiếm Tiên đã tan thành mây khói.
Điểm tích lũy +8000.
– Hừ. Người nhỏ yếu như vậy mà cũng dám làm càn, hai thanh trường kiếm dạy ngươi làm người.
Trên không trung lúc này đã không có bóng dáng của Ngự Kiếm Tiên nữa, chỉ có từng giọt từng giọt mưa máu rơi xuống dưới đất.
– Nữ nhân, đây là thủ pháp nhân từ nhất của ta đối với ngươi. Làm như vậy thì hài cốt của ngươi sẽ không còn cho nên sẽ không bị dã thú khih nhờn.
– Ai nha. Ta lại quên mất nhẫn trữ vật rồi.
Lâm Phàm vỗ ót một cái, có chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút im lặng. Không ngờ hắn vừa mới tiếc nuối vì đã phá hủy tất cả nhẫn trữ vật trong khu thứ sáu, vây mà bây giờ lại tiếp túc phá hủy nữa. Thật là một chuyện bi ai.
– Không có thời gian lưu lại, nếu như không làm rõ ràng chuyện này thì trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an.
Hai tay xé mở hư không rồi hắn nhanh chóng đi vào trong đó, chạy về phía tông môn. Chuyện vừa nãy chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Viêm Hoa tông, cửa sơn môn.
Hai đệ tử đứng nghiêm đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương xa như là hai vị thần gác cửa vậy.
Vô Địch phong Lữ sư huynh đã từng nói qua với bọn họ rằng việc trông coi sơn môn là vinh quang chí cao vô thượng. Bởi vì người gác cửa chính là đại biểu cho tinh thần diện mạo của tông môn, cho nên nhất định phải giữ vững tinh thần đến, biểu hiện ra một mặt tốt nhất cho người khác xem.
Sau khi hỏi thăm, bọn họ mới biết được, những lời này lại là do chính Vô Địch phong Lâm sư huynh nói.
Chuyện này khiến cho hai đệ tử này càng thêm ngưỡng mộ Lâm sư huynh.
Nhưng Lâm Phàm giống như cũng không có nói qua câu nói này, cũng không biết Lữ Khải Minh là từ đâu nghe được.
Đột nhiên, hư không vỡ ra, hai đệ tử lập tức xốc lại tinh thần. Đồng thời, bọn họ kịp thời làm tốt thông tri tông môn chuẩn bị. Nhưng khi nhìn người tới là ai, bọn họ cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
– Tham kiến Lâm sư huynh.
– Ừm.
Lâm Phàm gật đầu cho qua. Sau đó, hắn vội vã đi về phía ngọn núi của lão sư.
– Lão sư mau tới giải nghi hoặc cho đồ đệ, sao nội tâm của con lại đột nhiên lo lắng không đâu.
Lâm Phàm bước vào sơn phong, hô to tuy nhiên lại không có người nào đáp lại.
Sau đó, hắn lại đi đến chỗ đỉnh núi mà lão sư thường xuyên đứng, thế nhưng mà vẫn không có thấy ai.
– Lão sư, người ở đâu…
Cảm giác không ổn lại tràn ngập ở trong lòng.
– Lâm Phàm, lão sư của ngươi vừa ra ngoài, tạm thời không ở trong tông môn.
Hỏa Dung xuất hiện, mở miệng nói.
– Hỏa Dung trưởng lão, lão sư của ta đi đâu?
Lâm Phàm nhíu mày. Hắn có cảm giác không ổn bởi vì hắn biết bình thường là lão sư cần trấn thủ tông môn cho nên không có khả năng đi ra ngoài, cho dù có thì cũng chỉ là một sức mạnh hình chiếu mà thôi. Bây giờ bản thể đều đi, hiển nhiên là có đại sự phát sinh.
Bởi vì nói dối cho nên sắc mặt của Hỏa Dung có chút mất tự nhiên:
– Lão sư của ngươi đi qua… Thái Thản tông, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Nhìn Hỏa Dung trưởng lão nói chuyện, Lâm Phàm luôn có cảm giác không thích hợp, nói:
– Hỏa Dung trưởng lão, người đang gạt ta đúng không? Thân là trưởng lão công chính nhất, chính nghĩa nhất ở trong tông môn, người không nên nói dối. Gạt người thế nhưng mà sẽ vi phạm tâm linh. Huống hồ ngươi rõ ràng khôn quen nói dối, chỉ nhìn qua là đã bại lộ rồi.
Nghe hắn nói lời này, Hỏa Dung cũng choáng váng. Ông không ngờ mình nói láo kém như thế, chỉ đơn giản như thế liền bị nhìn ra.
Vì cái gì sư huynh nói dối, lại là mặt không đỏ tim không đập, một chút dị dạng đều không có, chẳng lẽ thật sự là mình không thích hợp hay sao?
– Hỏa Dung trưởng lão, trong lòng ta đang cảm thấy rất lo lắng. Trưởng lão nói cho ta biết đi, lão sư của ta đến cùng là đi đâu, có phải là có quan hệ với chuyện của Vô Diện Vương ở Nhật Chiếu tông kia hay không?
Lâm Phàm nhanh chóng hỏi.
Hỏa Dung sững sờ, nói:
– Chuyện này mà ngươi cũng biết sao?
Vừa dứt lời, ông lập tức nhận ra là mình lỡ lời.
– Quả nhiên, hai chuyện có liên quan sao?
Lâm Phàm sững sờ, sau đó nhanh chóng quay người, muốn rời đi.
– Ngươi đi đâu?
Hỏa Dung lập tức ngăn cản Lâm Phàm lại. Ông đã đáp ứng sư huynh, việc này tuyệt đối không thể để đồ đệ bảo bối này của sư huynh biết, bây giờ mình còn chưa nói cái gì mà tiểu tử này đã phán đoán ra. Tên này làm sao lại thông minh như vậy.
– Đi Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm nói.
– Không được, ngươi không thể đi. Trước khi đi, lão sư của ngươi đã nói với ta, không thể để ngươi đi Nhật Chiếu tông. Lúc này, nơi đó không phải là chỗ mà ngươi có khả năng đối mặt.
Hỏa Dung lập tức chặn lại nói.
Lâm Phàm cả giận nói:
– Vậy một mình lão sư của ta có thể đối mặt hay sao?
– Có thể.
Hỏa Dung gật đầu, nhưng sau đó lại có chút do dự, nói:
– Nhưng cũng không thể…
– Bên trong Nhật Chiếu tông thì không có người nào là đối thủ của sư huynh, nhưng người của Thánh Đường tông tuyệt đối sẽ xuất hiện.
Lâm Phàm xiết chặt nắm đấm, nói:
– Nếu lão sư biết, làm sao lại còn lựa chọn một người đi qua, đây không phải là…
Hỏa Dung lắc đầu, nói:
– Lâm Phàm, nếu như đó là đệ tử của ngươi, biết rõ nguy cơ trùng trùng, ngươi sẽ đi cứu sao?
– Ta sẽ.
Lâm Phàm chém đinh chặt sắt nói.
Sau đó, hắn sững sờ.
– Vô Diện Vương kia là đệ tử của lão sư sao?
Lâm Phàm hỏi.
Hỏa Dung gật đầu, nói:
– Ừm. Hắn là đệ tử ký danh được lão sư của ngươi thu nhận từ mười mấy năm trước. Nhưng dù hắn chỉ là đệ tử ký danh, lão sư của ngươi cũng sẽ đi, bởi vì tính cách của hắn chính là như thế. Thậm chí nếu như được lựa chọn giữa tông môn cùng đệ tử, hắn sẽ lập tức lựa chọn đệ tử mà không phải là tông môn. Điểm này ta làm không được, bởi vì Viêm Hoa tông còn vô số con dân cần thủ hộ. Sư huynh tuy ích kỷ, nhưng mà một vị sư phụ tốt.
Lâm Phàm trầm mặc, nói:
– Nếu như Thánh Đường tông xuất thủ thì tuyệt không phải là không tầm thường, mặc dù lão sư rất cường đại, có thể thoải mái nghiền ép đông đảo cường giả của Nhật Chiếu tông, nhưng Thánh Đường tông tuyệt đối sẽ phái ra những người mạnh nhất, một mình lão sư làm sao có thể chiến thắng được.
– Không được, ta phải đi. Dù biết rõ không địch lại, ta cũng muốn đi.
– Chờ một chút.
– Hỏa Dung trưởng lão, ngươi không cần ngăn cản ta. Các ngươi không đi, ta có thể hiểu được, nhưng mà thân là đệ tử của lão sư, ta tuyệt đối không thể thờ ơ nhìn lão sư lâm vào hiểm cảnh.
Lâm Phàm thản nhiên nói. Đây là không sợ, dù không địch lại, hắn cũng sẽ không khiếp đảm.
– Không. Ta cũng không phải là cản ngươi, mà là nếu như ngươi cứ lỗ mãng đi như thế thì cũng tuyệt đối không giúp được lão sư của ngươi. Nhưng nếu như ngươi có thể mời được hai người này, có lẽ có cơ hội.
– Ai?
Lâm Phàm hỏi.
– Nam Vực Băng Cốc, Băng Thiên Ma Long.
– Huyết Nhãn Ma Viên Vương.
– Hai vị cường giả này có quan hệ với lão sư của ngươi. Nếu như ngươi có thể mời được bọn họ xuất quan, trợ giúp lão sư của ngươi, có lẽ hết thảy cũng còn có đường lùi.
Hỏa Dung nói.
Nghe Hỏa Dung nói thế, Lâm Phàm lập tức nhớ tới, lúc trước, khi lão sư luyện chế binh khí cho mình, ông cũng đã nhắc qua về hai người này. Mặc dù hắn cảm giác quan hệ giữa lão sư cùng hai người này giống như không thích hợp, nhưng tình huống bây giờ cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều như vậy.
– Đa tạ trưởng lão, ta hiện tại liền đi.
Nói xong, Lam Phàm không do dự, xé rách hư không, đi về phía Nam Vực Băng Cốc.