Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.
…
Vừa quay đầu lại, Lâm Phàm lập tức chấn động.
Long trời lở đất.
Hết thảy đều như hóa thành Hỗn Độn.
Sức mạnh cuồng bạo vô tận lan tràn bốn phía, phá hủy hết thảy. Mặt đất bị chia năm xẻ bảy, thậm chí ở trong không gian kia, băng tuyết bay đầy trời.
Không chỉ là hư không nghịch lưu, ngay cả pháp tắc cũng bắt đầu cuồng bạo.
Lực Đế Chi Chủ.
Đừng nói giỡn, cho dù là Lực Đế Chi Chủ đến đây thì hắn cũng phải quỳ.
– Đây là sức mạnh gì? Nó cũng quá kinh khủng đi.
Cảnh tượng này khiến cho Lâm Phàm kinh hãi đến mức cũng không biết miêu tả như thế nào.
Hàn Bích Không nuốt nước bọt, nói:
– Đây chính là Bán Thần.
– Bán Thần…
Lâm Phàm sững sờ. Bởi vì đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được cảnh giới Bán Thần này.
Hàn Bích Không gật đầu, nói:
– Ừm. Cảnh giới phía trên Thiên Cương chính là Bán Thần. Nhưng cảnh giới cỡ này giống như thần thoại, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. Đột phá liền đột phá, không đột phá nổi thì cả một đời đều không có hy vọng. Bây giờ, trên thế gian, tông môn có được cường giả Bán Thần cũng không ít, nhưng cũng không nhiều. Cái này tựa như là khí vận của tông môn gia trì trên một người. Tông môn mạnh thì cường giả Bán Thần liền nhiều. Chuyện này rất huyền diệu, rất khó giải thích, hơn nữa ta cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể lắm.
– Thì ra là như vậy.
Lâm Phàm cũng không muốn nghe tiếp. Dù sao hắn tạm thời còn cách cảnh giới này đến mười vạn tám nghìn dặm nhưng có mục tiêu để hướng tới cũng không tệ.
Bây giờ, hắn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.
Cơ hội khó được, nếu như bỏ qua thì sẽ tiếc nuối cả đời.
Hàn Bích Không rất cảm thấy hứng thú đối với Lâm Phàm. Dù sao, ở Nhật Chiếu tông, hắn cũng đã nghe qua rất nhiều lời đồn về Lâm Phàm. Đồng thời, hắn cũng đang nghĩ, Lâm sư huynh đến cùng là làm như thế nào mà có thể đào thoát từ trong tay Cung Bản Tàng.
Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, thủ đoạn của vị Lâm sư huynh này cũng rất lợi hại.
– Lâm sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Hàn Bích Không dò hỏi. Bởi vì hắn thấy phương hướng mà bọn họ sắp đi tựa như là Nhật Chiếu tông.
– Đương nhiên là chúng ta đi Nhật Chiếu tông rồi. Ngươi có biết hiện tại Nhật Chiếu tông còn có bao nhiêu trưởng lão đỉnh tiêm trú đóng hay không?
Lâm Phàm hỏi.
– Bây giờ Cung Bản Tàng, Cơ Uyên còn đang ở chỗ lão sư nên Nhật Chiếu tông còn có tám tên trưởng lão đỉnh tiêm trú đóng.
Bởi vì tiềm phục tại Nhật Chiếu tông nhiều năm như vậy cho nên Hàn Bích Không đã sớm thăm dò rõ ràng hết thảy.
– Lâm sư huynh, chúng ta đến đó làm gì?
Lâm Phàm híp mắt, trên mặt nở nụ cười ý vị thâm trường.
Bình Nguyên Hoang Huyết.
Đoạn Đầu đài đã sớm biến mất không thấy đâu nữa. Băng tuyết bay đầy trời, che tầm mắt, còn có sức mạnh cuồng bạo xé rách mặt đất khiến cho tràng diện lâm vào trong hỗn loạn.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông tức giận gào thét.
– Thiên Tu, các ngươi…
Ầm!
Bởi vì sức mạnh ba động, từ phương xa, một tảng đá lớn bay vụt đến, đột nhiên nện ở trên người tông chủ của Nhật Chiếu tông, tảng đá lớn vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn thạch.
– Thiên Tu, dừng tay, nơi này là Nhật Chiếu tông. Nếu các ngươi dám can đảm khai chiến ở nơi này, bản tông chủ nhất định sẽ đi Thiên Tông điện cáo trạng các ngươi.
Hắn đã không thể nhịn được nữa rồi. Lãnh thổ của Nhật Chiếu tông bọn họ vốn nhỏ, bây giờ ba vị cường giả Bán Thần cảnh khai chiến ở trong này sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt cỡ nào.
Tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều vỡ nát, dãy núi sụp đổ, cây cối chôn vùi.
– Ha ha ha. Không tệ! Không tệ1 Bây giờ, các ngươi đã mạnh lên, nhưng lần này, vẫn như cũ là lão phu thắng, các ngươi vẫn phải nghe ta.
Thiên Tu cười lớn. Ở trên lãnh thổ của Nhật Chiếu tông, ông có thể thoải mái bùng nổ tất cả thực lực mà không kiêng nể gì cả.
Về phần lời nói của tông chủ Nhật Chiếu tông, ông căn bản là không có để ở trong lòng.
– Lão phu đang giúp các ngươi ngăn cản hai đại Yêu Vương xâm lấn chứ lão phu cũng đâu có muốn phá hủy lãnh thổ của các ngươi.
Thiên Tu khẳng khái trả lời. Mặc dù trạng thái yên ổn giữa Viêm Hoa tông cùng Nhật Chiếu tông rất không vững vàng, nhưng mà bởi vì các loại nhân tố, hai bên vẫn không ngừng kiềm chế.
Cơ Uyên đã sớm đi xuống từ Thiên Cực Luân Hồi Thạch, thần sắc cũng không còn trấn định như lúc trước.
Khí lưu cuồng bạo của trận chiến này nhanh chóng thổi bọn họ ngã trái ngã phải.
Lấy thực lực của bọn họ, sao có thể tham dự vào trong đó. Bây giờ, bọn họ còn có thể sống sót đã coi như là rất may mắn rồi.
– Tông chủ, chúng ta không thể để bọn họ chiến đấu nữa. Dù sao đó cũng là ba vị cường giả Bán Thần cảnh, nếu như để họ tiếp tục đánh, lãnh thổ của Nhật Chiếu tông sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Vừa dứt lời.
Bọn họ chỉ thấy Huyết Nhãn Ma Viên Vương đấm một quyền vào mặt đất. Lực trùng kích hình thành gợn sóng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mà mặt đất bị đục thủng một cái hố sâu không thấy đáy.
– Thiên Tu, quả đấm của ta có phải là đã mạnh hơn hay không? Vậy mà ngươi đã từng nói rằng quả đấm của ta không đủ lợi hại.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương cuồng hống. Cơ bắp cuồn cuộn nhanh chóng phồng lên đến cực hạn.
Một quyền ra, thiên địa đều chấn động. Quyền kình hình thành lốc xoáy to lớn quét qua bốn phương tám hướng.
– Ha ha. Tiểu Viên, cú đấm này của ngươi cũng không tệ lắm, đúng là đã mạnh hơn, quả nhiên không có làm Thiên Tu ta mất mặt. Ngươi có thể bước vào Bán Thần cảnh cũng giúp ta nở mày nở mặt.
Thiên Tu cười lớn, thong dong ngăn cản cú đấm này.
Đây là phương thức chiến đấu mà bọn họ đã từng sử dụng. Chỉ là hồi trước thì tu vi cũng còn không cao, dù là chiến đấu lại kịch liệt, cũng không thể có lực phá hoại lớn như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác biệt, một người hai thú đều là Bán Thần cảnh. Chỉ cần đấm ra một quyền đủ để thiên băng địa liệt, nhật nguyệt điên đảo. Bất cứ tông môn nào đều khó mà tiếp nhận sự phá hoại lớn đến như thế.
– A. Đáng giận! Nơi này là Nhật Chiếu tông, các ngươi dám can đảm càn rỡ ở Nhật Chiếu tông. Đáng chết! Đáng chết!
Tông chủ của Nhật Chiếu tông tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, liên tục gào thét. Tất cả lời mắng chửi đều được hắn sử dụng.
Thế nhưng mà ở dưới trùng kích cường hãn, hết thảy ngôn ngữ đều làm hắn giống như không có sức lực.
– Tông chủ, chúng ta đi mau thôi. Dòng lũ bằng cương khí càng ngày càng mạnh, chúng ta căn bản không ngăn cản được.
Cơ Uyên dần dần chống đỡ không nổi nữa, trong con mắt lóe ra vẻ kinh ngạc.
Đây chính là thực lực của Bán Thần hay sao?
Chỉ là dư ba mà không ngờ lại cường hãn đến mức bọn họ khó mà ngăn cản.
Bây giờ, bọn họ đứng ở nơi đó, dòng lũ bằng cương khí đánh tới khiến cho bọn họ có cảm giác bị xé rách.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương không hổ là Yêu Vương Bán Thần cảnh, khí thế khi đấm ra một quyền thế nhưng mà khiến cho người ta khó mà ngăn cản.
– Băng Phong Giới.
Phù văn bên trên lân giáp của Băng Thiên Ma Long lóe ra hào quang sáng chói. Mỗi một phù văn đều giống như là một thế giới bằng băng tuyết cỡ nhỏ. Lúc này, băng sương lập tức bộc phát ra, đánh thẳng đến Thiên Tu.
Gió lốc rét lạnh bạo phát ra, ngay cả không khí đều bị ngưng kết, biến thành thực thể.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Rất không tệ! Không ngờ ngươi có thể vận dụng chiêu thức mà chúng ta từng cùng một chỗ nghiên cứu đến mức độ này. Tiến bộ rất lớn.
– Thiên Tu, đây chính là đại biểu cho tình hữu nghị của chúng ta. Ngươi hãy tiếp nhận đi.
Băng Thiên Ma Long quát to. Lúc này, khí tức của nó nhảy lên tới cực hạn.
– Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông rống to trong lòng. Bây giờ, hắn rất không cam lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn loại tình huống này phát sinh.
Lục trùng kích để lãnh thổ nguyên bản rất màu mỡ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, muốn khôi phục lại cũng không biết cần bao lâu.
– Tông chủ, đi…
Cung Bản Tàng kịp phản ứng. Lúc này, trong lòng của hắn cũng đang có lửa giận thiêu đốt, hiển nhiên là hắn cũng không ngờ thực lực của Thiên Tu lại đạt đến mức này, khiến hắn khó mà ngăn cản.
Ở trước mặt sức mạnh cường đại như thế, hết thảy phản kháng đều là phí công.
– Đồ đệ của ta đã nói không cho các ngươi rời đi, vậy thì các ngươi không thể rời đi.
Thiên Tu thản nhiên nói. Mặc dù một người hai thú đều có tu vi Bán Thần cảnh, nhưng đều không có hạ tử thủ. Cho nên mặc dù thanh thế khi chiến đấu to lớn nhưng thực chất cả ba đều không có tổn thương.
Nói xong, Thiên Tu nhẹ nhàng nhấc ngón tay. Băng tuyết hình thành kết giới, ngăn trở toàn bộ đường đi của mấy người Cung Bản Tàng.
– Thiên Tu, ngươi muốn giết chết chúng ta hay sao?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông giận dữ hét. Lúc này, lửa giận trong lòng của hắn triệt để bạo phát ra. Hắn không ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế này.
Ngay từ đầu, chuyện này đã hoàn toàn không như tính toán của bọn họ rồi, ai có thể ngờ sẽ dẫn Thiên Tu tới.
– Các ngươi không nên vu oan cho lão phu. Chiến đấu với hai đại Bán Thần cảnh đã là việc cực kỳ gian nan rồi. Lão phu đâu có thừa hơi mà làm việc khác.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương cùng Băng Thiên Ma Long càng đánh càng mạnh, uy thế của Bán Thần cảnh triệt để bạo phát ra.
– Uy thế quá mạnh, chúng ta căn bản khó mà ngăn cản. Thiên Cực Luân Hồi Thạch bảo hộ ta.
Cơ Uyên đã sớm không chịu được. Hắn nhanh chóng triệu hoán Thiên Cực Luân Hồi Thạch ra, bảo hộ bản thân. Nhưng áp lực vẫn như cũ rất khổng lồ khiến cho hắn phải nằm rạp trên mặt đất mặt để tránh đi uy thế này.
Lúc này.
Ở Nhật Chiếu tông.
Hàn Bích Không nói:
– Lâm sư huynh, kia chính là nơi Nhật Chiếu tông cất giữ tài nguyên.
– Thật sao, xem ra ta cần phải kiểm tra một phen.
Lâm Phàm thừa dịp này đi vào Nhật Chiếu tông, mục đích chủ yếu đúng là vì cướp đoạt tài nguyên. Bây giờ, hắn thật sự là rất nghèo, nghèo đến mức chính hắn còn có chút sợ hãi.
Chỉ là, mấy trưởng lão đỉnh tiêm còn lại của Nhật Chiếu tông vẫn còn trấn thủ ở trong tông môn, mà mục đích của hắn cũng không phải là để chiến đấu. Cho nên hắn nhất định phải tìm một cơ hội để hoàn mỹ tránh đi.
Lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người những trưởng lão đỉnh tiêm kia thật sự là một việc không sáng suốt.
– Hàn sư đệ, nghe ta chỉ huy, đợi lát nữa ngươi nhanh chóng đi qua bên kia, phá hủy một tòa nhà, dẫn những trưởng lão đỉnh tiêm kia đi qua đó.
Lâm Phàm nói.
Hàn Bích Không này là đệ tử ký danh của lão sư, vậy thì cũng chính là sư đệ của mình. Thân là sư huynh, mình khẳng định nên nhận nhiệm vụ chỉ huy. Mặc dù thực lực của Hàn Bích Không này mạnh hơn mình, thế nhưng mà, bối phận của mình vẫn lớn hơn đối phương.
Hàn Bích Không tiềm phục tại Nhật Chiếu tông đã lâu cho nên cũng biết rõ về cường giả của Nhật Chiếu tông. Hắn gật đầu, nói:
– Sư huynh, dù sư đệ dẫn những trưởng lão đỉnh tiêm kia đi thì trong Nhật Chiếu tông vẫn còn có không ít cường giả.
– Không có việc gì, ta tự có biện pháp giải quyết. Ngươi đi thôi, cũng không cần tử chiến cùng những tên kia, chỉ cần dẫn bọn họ đi xa là được.
Lâm Phàm thật đúng là sợ hãi Hàn Bích Không này chiến đấu cùng đám trưởng lão đỉnh tiêm kia.
Đến lúc đó sẽ không phải là cướp bảo mà là cướp cứu người.
– Sư huynh, ta minh bạch.
Hàn Bích Không gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy qua một phương hướng khác.
– Hắc hắc.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng. Con đường phát tài này lại xuất hiện ở trước mắt hắn, chỉ là không biết, trong này đến cùng sẽ có bao nhiêu tài phú. Thật sự là làm cho người ta hưng phấn.
Quả nhiên.
Cũng không lâu lắm.
Ở phương xa.
Một tiếng nổ vang lên!
Một chỗ kiến trúc của Nhật Chiếu tông trong nháy mắt nổ tung.
Lập tức, mấy bóng người từ chỗ sâu trong tông môn lao ra, tức giận mắng chửi. Hiển nhiên là bọn họ cũng đều nhận ra hung thủ là ai.
– Rất tốt! Bước đầu của kế hoạch đã sơ bộ đã thành công. Hiện tại liền đến việc của ta, nếu quả như thật thành công, dù là phải trốn đi một đoạn thời gian cũng đáng giá.
– Cướp đoạt tài phú của một cái tông môn quả thực là việc khiến cho máu tươi trong cơ thể ta sôi trào, nhưng ta cũng phải nghĩ kỹ các bước tiếp theo mới được.
Mặc dù còn không có hành động, nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện phía sau. Hắn cũng không thể cướp đoạt Nhật Chiếu tông rồi liền trốn ở trong không ra được.
Chuyện này hoàn toàn không thực tế.
Đúng lúc này, cơ hội tới.
– Tài phú, ta tới rồi đây…