Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 342 - Chương 342: Cái Đồ Chơi Này Có Chút Khủng Bố

Chương 342: Cái đồ chơi này có chút khủng bố Chương 342: Cái đồ chơi này có chút khủng bố

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

-----------------

Đệ tử tụ tập, hào hứng tăng vọt, Lâm sư huynh lần này gọi toàn bộ đệ tử của Vô Địch phong tới, khẳng định là muốn dạy bảo.

Lữ Khải Minh thậm chí chuẩn bị sẵn giấy bút, định sau khi lắng nghe Lâm sư huynh dạy bảo, ghi chép kinh điển ngữ điệu lại.

Phương xa, Lâm Phàm đi tới. Lần này đan dược có chút nhiều, cũng không biết những đệ tử này muốn đựng tới khi nào.

Nhưng các đệ tử khẳng định rất vui vẻ, dù sao đan dược đều là đồ tốt, sao có thể sẽ không vui đâu.

- Tham kiến Lâm sư huynh.

Những đệ tử này đồng thanh hét vang, tiếng hét vọng khắp Vô Địch phong.

Lâm Phàm gật đầu, đi đến trước đại điện, đẩy cửa lớn của đại điện ra, sau đó nhìn về phía các đệ tử, nói:

- Lần này, ta triệu tập các ngươi tới là có một chuyện trọng yếu phải làm.

Các đệ tử giữ vững tinh thần, lắng nghe, sợ bỏ lỡ gì đó.

- Chúng ta nguyện vì sư huynh bài ưu giải nạn.

- Rất tốt.

Lâm Phàm rất hài lòng, nhẹ nhàng nhấc ngón tay. Đan dược trong nhẫn trữ vật ầm ầm lăn xuống, đây đều là đan dược trong bảo khố của Nhật Chiếu tông.

Một đống đan dược mênh mông như biển, số lượng đan dược Nhân giai, Huyền giai nhiều đến dọa người.

Thậm chí đan dược Địa giai cũng có không ít, nhưng số đan dược Địa giai này đã vô dụng với hắn. Bây giờ, hắn cần những bảo vật có thể tăng nội tình lên mà không phải là những thứ này.

Đại điện rỗng tuếch nhanh chóng bị đan dược lấp đầy, nhưng còn chưa đủ, đan dược như là đống cát, từ trên cùng lăn xuống đến, một mực lăn ra đến bên ngoài đại điện.

Có đệ tử áp sát quá gần bị đan dược đè lên, thật vất vả mới chui ra được.

Lập tức, đan hương ngưng tụ, hóa thành một con rồng to lớn bay lên không trung, hình thành dị tượng làm cho người ta kinh ngạc.

Đệ tử của Viêm Hoa tông ngẩng đầu nhìn về phía Vô Địch phong. Khi thấy con rồng to lớn ngưng tụ từ đan hương kia, bọn họ đều ngốc trệ.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tình cảnh bực này, có lẽ cả một đời đều sẽ không có nhìn thấy nữa.

Các đệ tử của Vô Địch phong đứng trước đại điện, đột nhiên lui lại, hít một hơi rồi bị đan hương làm cho sắc mặt đỏ bừng, trong lỗ mũi chỉ còn lại mùi thơm của đan dược.

Bọn họ biết, cảnh tượng kinh khủng sắp xảy ra.

Lâm Phàm đổ mãi, cuối cùng một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật lăn xuống đất.

- Tốt, các sư đệ sư muội, chuyện trọng yếu mà ta muốn các ngươi giúp là đây, tất cả chia nhau đựng số đan dược này vào trong bình đan dược.

Hắn đã sớm bay lên không trung, tránh cho bị đan dược bao phủ. Về phần những đệ tử thật vất vả bò dậy từ bên trong đan hải, biểu lộ trên mặt đều cực kỳ bất đắc dĩ. Đan dược quá nhiều, nhiều đến không ngờ.

Lữ Khải Minh há to miệng, ngây ngốc đứng yên.

Đột nhiên, âm thanh bối rối truyền đến.

- Không xong, sư đệ ngất đi.

- Nhanh cứu người. Sư đệ, ngươi mau tỉnh dậy. Đừng choáng! Đan dược còn không có đựng đâu.

Đệ tử kia bị các sư huynh đệ lay mãi, cuối cùng không thể nhịn được nữa tỉnh lại.

Hắn muốn hôn mê, không muốn đựng đan dược.

Trước kia, hắn cảm giác rất hạnh phúc khi được làm việc này. Nhưng hiện tại thì hắn có cảm giác rất thống khổ. Mấy lần trước, đựng đan dược lâu đến mức người đầy đan hương. Những thứ bị tay hắn chạm vào đều lây dính mùi thơm của đan dượ. Ngay cả khi ăn cơm, trong lỗ mũi cũng đều là mùi thơm của đan dược khiến cho hết thảy đều tẻ nhạt, vô vị.

Có đệ tử đưa tay lên che mặt, thân thể run rẩy, nước mắt ròng ròng.

Lâm Phàm an ủi.

- Vị sư đệ kia đừng khóc, đây không phải là nằm mơ, đây là đan dược của Vô Địch phong chúng ta. Sư đệ không nên quá kích động, sau này sẽ càng tốt.

Đệ tử đang khóc kia gian nan gật đầu, nói:

- Ta đã biết, sư huynh.

Hắn không phải là kích động muốn khóc, mà là nghĩ đến thống khổ khi đựng đan dược, không nhịn được mới khóc lên.

Đan dược mà Lâm sư huynh mang về một lần so với một lần nhiều, lần này không biết bọn họ phải đựng đến ngày tháng năm nào nữa, nghĩ đến tình huống này, hắn lại không nhịn được khóc lớn lên.

- Lữ sư đệ, việc này ta giao cho ngươi phụ trách, để các đệ tử sắp xếp đan dược gọn gàng, để vào Đan Dược đường.

Lâm Phàm nói.

- Vâng, sư huynh.

Lữ Khải Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía đệ tử ở chung quanh.

- Vương Phù, ngươi chọn ra một trăm đệ tử nhanh nhẹn để vận chuyển bình ngọc, rồi đưa đan dược đã được sắp xếp gọn vào Đan Dược đường.

Khóe miệng của Vương Phù hơi co giật, sau đó hắn gật đầu, nói:

- Vâng.

Giao chuyện này cho Lữ Khải Minh xong, trong lòng cảm thấy yên tâm, Lâm Phàm nhanh chóng trở lại mật thất. Hắn muốn nghiên cứu một vài ý tưởng trong đầu của mình.

Chỗ sâu trong tông môn.

Khô Mộc ngây ngốc. Vừa nãy, ông cũng đã thấy dị tượng ở Vô Địch phong. Đan hương nồng đậm kia càng làm cho ông chấn kinh.

- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi thật sự là dọn sạch bảo khố của Nhật Chiếu tông hay sao?

Lúc này, đừng nói một mình Khô Mộc, cá mấy người Hỏa Dung cũng đều đã mắt trợn tròn. Thật là quá tàn nhẫn. Nhật Chiếu tông không liều mạng mới là lạ. Chỉ là khi nghe được kẻ này lại dùng một phần tư tài phú để Chích Diệu Quân Chủ khép miệng, bọn họ cũng hiểu được.

Thua thiệt lần này Nhật Chiếu tông chỉ có thể ăn, còn không thể nôn, nôn liền phải bị đánh.

Thiên Tu gật đầu, nói;

- Cũng không phải là toàn bộ, chúng ta còn không có lấy được tài phú ở bên trong tám cái cửa đá, nhưng chỉ như thế này cũng đủ Nhật Chiếu tông thương gân động cốt rồi.

Hỏa Dung cảm thán. Thật sự là quá độc ác. Đây là muốn đoạn tuyệt sinh lộ của Nhật Chiếu tông.

Ếch xanh đang dạy dỗ những Luyện Đan đại sư kia thì thấy được con rồng bằng đan hương phía trên Vô Địch phong. Lúc này, gương mặt màu xanh lộ ra vẻ kinh ngạc. Kẻ liều mạng này kiếm ở đâu mà có được nhiều đan dược như thế? Chẳng lẽ là hắn vừa dọn sạch bảo tàng của vị luyện đan đại lão nào đó hay sao?

Mà cho dù là luyện đan đại lão cũng không có khả năng có nhiều đan dược như thế đi.

Khủng bố! Thực sự là quá khủng bố.

Mật thất.

- Không ngờ phía sau cái cửa đá kia lại có giấu cái này.

Một quả cầu ánh sáng bảy màu nổi bồng bềnh giữa không trung tựa như là khí quan nhưng lại không giống. Lấy kiến thức hiện tại, Lâm Phàm cũng khó mà phân biệt ra được.

Thứ bắt mắt nhất phía sau cửa đá chính là cái đồ chơi này.

- Thứ này có chút không tầm thường.

Mặc dù hắn không biết thứ này là cái gì, nhưng nhìn qua cũng biết, vật này không phải là thứ bình thường, bởi vì mặt ngoài quả cầu ánh sáng này có lạc ấn một bức tranh.

Bức tranh này rất quen thuộc, cũng là hình con rắn lớn tám đầu tám đuôi kia.

- Chẳng lẽ đây chính là gia hoả mà lần trước mình gặp phải sau đó bị mình chém chết kia?

Hắn cũng không quá xác định nhưng mà thật sự là quá giống.

- Ta liền liếm một cái.

Để bảo hiểm, hắn còn điều khiển Thái Hoàng Kiếm phiêu phù trên cổ, cần thiết là sẽ tự sát ngay. Sau đó, hắn lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái.

Lập tức.

Lâm Phàm trợn tròn mắt.

Điểm khổ tu + 10000.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là có một loại khí tức làm cho người ta khó mà chịu được mạnh mẽ bộc phát ra ở trong cơ thể hắn.

Đột nhiên!

Trên cánh tay, có một lớp vảy buồn nôn đến cực điểm mọc ra từ trong da, mang theo một vệt máu. Đồng thời, chuyện này còn không có đình chỉ mà là không ngừng có vảy mới mọc ra tựa như là tân sinh vậy.

Phốc phốc!

Một kiếm trí mạng, mật thất trở nên an tĩnh.

Mười giây sau, tinh thần vô cùng phấn chấn, khôi phục lại đỉnh phong.

Lớp vảy trên cánh tay đã biến mất.

- Cái này lại có thể giúp mình tăng trưởng điểm khổ tu, nhưng vấn đề hơi có chút nghiêm trọng, lại có lớp vảy buồn nôn kia mọc ra. Đến cùng thì đây là cái gì vậy? Đã như vậy, ta ngược lại muốn xem xem, ảnh hướng trái chiều này là cái gì.

Nghĩ xong, hắn lại liếm một cái, điểm khổ tu tăng trưởng.

Trên cánh tay lần nữa có lớp vảy mọc ra. Lâm Phàm tập trung quan sát. Chỉ trong chốc lát, cả cánh tay đã bị lớp vảy bao trùm. Lớp vảy này có màu đen nhánh, sờ tới sờ lui có chút mềm mại, mà khu vực lớp vảy mọc ra lại còn đang không ngừng lan tràn, dần dần bắt đầu đi lên đến cổ.

Tế bào trong cơ thể tựa như là bị cái gì đó xâm lấn nhưng không có phá hư, chỉ là đang thay đổi.

Hắn lại liếm một cái nữa.

Tốc độ lớp vảy sinh trường lại nhanh chóng tăng lên, rất nhanh lớp vảy đã bao trùm toàn thân Lâm Phàm.

- Chuyện này có chút kinh khủng. Nếu như ai không chú ý, cứ như vậy nhẹ nhàng liếm một cái, chẳng phải là sẽ biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ hay sao?

Hắn cảm giác quả cầu ánh sáng này rất quái dị. Khi cầm lên thì rất thô sáp, nhưng mà liếm một cái, lại có thể nhanh chóng hòa tan.

Hắn lại liếm một cái nữa. Một sức mạnh huyền diệu chảy vào trong cơ thể.

Điểm khổ tu mặc dù đang tăng trưởng, nhưng mà thân thể thay đổi lại là cực lớn.

Phốc phốc!

Đột nhiên, phía sau lưng hắn xuất hiện một cái miệng máu, giống như có thứ gì muốn đi ra từ từ bên trong vậy. Lâm Phàm giơ tay lên, làm ra một chiếc kính tròn. Hắn nhìn kỹ, bên trong miệng máu phía sau lưng có một mái tóc màu đen.

hắn lại liếm một cái.

Mái tóc nguyên bản kẹt ở nơi đột nhiên, lần nữa phát sinh động tĩnh, có chất lỏng nhỏ xuống.

Một cái đầu lâu lại chui ra từ phía sau lưng mà khuôn mặt của đầu lâu này bất thình lình lại giống hắn như đúc, ngoại trừ bên ngoài hơi có vẻ dữ tợn thì không còn có gì khác biệt.

Nhưng khi đầu lưỡi duỗi ra, hắn biết, điểm không giống nữa là gì, đầu lưỡi này phân nhánh như là lưỡi rắn.

- Thật sự là quá buồn nôn.

hắn nhanh chóng chém mình một kiếm, tranh thủ thời gian giải quyết.

Hiện tại hắn đã minh bạch quả cầu ánh sáng này là đồ tốt nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, sẽ biến người ta thành quái vật người không ra người, quỷ không quỷ thứ.

- Thứ này có tác dụng khá giống như tên Đan Thần kia nhưng không thuần túy bằng.

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh lại, thân thể khôi phục nguyên dạng, không có gì thay đổi.

- Không sai! Mặc dù có tác dụng phụ nhưng điểm khổ tu mới trọng yếu, vậy ta cứ tiếp tục liếm thôi.

Lúc này, ở trong mật thất, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, cầm quả cầu ánh sáng lên, liên tục liếm láp, lúc liếm không sai biệt lắm thì nhanh chóng chém mình một kiếm.

Một mực kéo dài.

Nhật Chiếu tông.

Mọi chuyện diễn ra ở nơi nàyđã sớm truyền ra khắp Nhật Chiếu tông. Bởi vì có người đi nhìn qua và mang tin tức trở về cho nên tất cả mọi người đều biết được hiện trạng của Bình Nguyên Hoang Huyết.

Mặt đất tan hoang, vết nứt chằng chịt, thậm chí giống như thế giới Băng Sương, dù là yêu thú đi ngang qua đều sẽ bị đông cứng thành tượng băng trong nháy mắt. bây giờ, nơi đó giống như là địa ngục ở nhân gian vậy, không người nào dám đi.

Những người bản địa rất phẫn nộ. Mặc dù bọn họ không phải là đệ tử của Nhật Chiếu tông. Thế nhưng mà tồn tại giống như thần ở trong lòng bọn họ lại bị người phá hủy. Chuyện này sao không khiến bọn họ phẫn nộ cho được.

Nhưng mà các thành viên của tổ chức ẩn giấu ở Nhật Chiếu tông lại cực kỳ phấn khởi.

Khi Vô Diện Vương sắp bị Nhật Chiếu tông xử tử hình, có mấy tổ chức đã suy nghĩ xem nên làm như thế nào để cứu viện, nhưng không ngờ đột nhiên, thiên địa xảy ra dị biến, khí tức phát tán ra từ nơi đó quá kinh khủng. Bọn họ biết là đã có người đi cứu viện.

Về sau phát hiện, quả thật giống như bọn họ suy nghĩ.

Nhật Chiếu tông bị tổn thương nghiêm trọng mà Vô Diện Vương cũng bị người cứu đi. Chuyện này đối với bọn họ quả thật là chuyện vui lớn bằng trời.

- Sư huynh, ngươi thật muốn đi?

Một trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông nói. Lúc này, thần sắc trên mặt của hắn cực kỳ bi phẫn, hồi tưởng lại tình huống lúc trước, nội tâm cũng rỉ máu.

Cung Bản Tàng gật đầu, nói:

- Ta khẳng định phải đi. Ta muốn đi Thiên Tông điện cáo trạng Viêm Hoa tông, đòi lại hết thảy.

Uy thế vô song của Chích Diệu Quân Chủ bao phủ trong lòng của hắn khiến cho hắn không dám truy cứu chuyện bảo khố. Nhưng mà Thiên Tu đến đây cướp người còn phá hủy lãnh thổ của Nhật Chiếu tông bọn họ, việc này không thể nhịn. hắn phải đi Thiên Tông điện cáo trạng, để Viêm Hoa tông trả giá đắt.

Nói xong, Cung Bản Tàng đi vào hư không, chạy về phía Thiên Tông điện.

Bình Luận (0)
Comment