Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 359 - Chương 359: Ta Chỉ Khát Vọng Được Người Đánh Chết

Chương 359: Ta chỉ khát vọng được người đánh chết Chương 359: Ta chỉ khát vọng được người đánh chết

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nguồn: TruyenYY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

---------------------

Thương Ngộ Đạo bay lên từ trong hố sâu, áo bào rung động. Một loại khí tức vô hình lưu chuyển quanh người. Đây có lẽ chính là lĩnh vực của Bán Thần cảnh.

Đột nhiên, khóe mắt có máu tươi chảy xuôi, dọc theo gương mặt, lăn xuống đến cái cằm. Một giọt máu tươi của Bán Thần cảnh ẩn chứa sức mạnh mênh mông rơi xuống phía dưới.

- Vừa rồi chỉ là ta chơi đùa với ngươi mà thôi. Nếu như người bị đánh chết đơn giản như vậy thì sẽ khiến cho bản phong chủ cảm thấy thật đáng tiếc đó.

Lâm Phàm lên tiếng.

Nụ cười điên cuồng còn có sương mù màu đen bay ra từ đỉnh đầu.Trận văn lạc ấn trên thân thể tỏa ra ánh sáng nhạt.

Lâm Phàm vung cánh tay đánh vỡ hư không, sau đó bễ nghễ mà càn rỡ ngoắc ngón tay.

- Ngươi chớ nói nhảm nữa, mau tới đánh ta!

Hiện tại, hắn đã tự mãn đến cực hạn. Sức mạnh trong cơ thể để hắn khó mà áp chế kiêu ngạo cùng tự mãn ở trong lòng nữa. Bây giờ, hắn có cảm giác mình chính là thiên hạ đệ nhất, trên thế gian không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Hắn đang rất cần người khác hung hăng nện chết hắn, đánh nổ hắn, thậm chí chà đạp cũng được, chỉ cầu có thể hủy diệt phần kiêu ngạo này.

Thương Ngộ Đạo cười lạnh. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, thân thể hơi run rẩy, đôi mắt phát sinh biến hóa, không còn là con mắt phổ thông mà là một hai con ngươi tràn ngập thần tính, tựa như là vạn vật trên thế gian đều là giun dế, tất cả đều ở trong sự chưởng khống của hắn.

- Ngươi cho rằng thực lực của ngươi đủ để chống lại Bán Thần cảnh hay sao? Thật sự là quá vô tri.

Thần âm cuồn cuộn vang lên. Thương Ngộ Đạo đã bị Lâm Phàm làm cho tức giận. Hắn là Bán Thần cảnh, chiến lực cao cấp nhất ở trên thế gian.

Xoạt xoạt!

Thân thể của Thương Ngộ Đạo phát sinh biến hóa. Làn da giống như vỡ ra vậy, trong cái khe có quang mang lưu chuyển.

Bán Thần cảnh không còn là người mà là thần. Thân thể cũng đã chuyển hóa thành Bán Thần Thể, tới gần Thần Thể chân chính

Hư không chấn động. Có pháp tắc còn có sức mạnh huyền diệu từ trên trời giáng xuống. Có lẽ đó chính là sức mạnh của thần.

Một cột sáng xuất hiện, bao phủ Thương Ngộ Đạo. Ở trong cột sáng kia, sức mạnh của Thương Ngộ Đạo tăng vọt, phảng phất đạt đến một loại cực hạn nào đó.

- Đồ nhi, ngươi đến cùng được hay không?

Thiên Tu hỏi thăm. Thương Ngộ Đạo đã nghiêm túc, bắt đầu thi triển chiến lực chân chính của Bán Thần cảnh. Sức mạnh ở cấp độ này đã không phải là thứ mà người bình thường có khả năng tưởng tượng, cũng không phải là thứ mà Thiên Cương cảnh có khả năng chống lại.

Ông đã minh bạch, đồ đệ của mình có thực lực rất mạnh, cường hãn tới trình độ gần Bán Thần cảnh, siêu việt tất cả Thiên Cương cảnh.

Thiên phú bực này để ông cảm thấy hưng phấn đến run rẩy. Sau trăm năm, rốt cục Viêm Hoa tông lại có khả năng xuất hiện một vị cường giả Bán Thần cảnh.

Đây chính là ông trời phân ưu cho hắn.

- Lão sư, nam nhân không thể nói không được.

Lâm Phàm cười. Tóc đen như rồng bay múa một cách cuồng loạn. Tư thế uy hiếp thiên địa kia khắc sâu vào trong mắt của tất cả mọi người.

Vương Phù kinh hãi, thậm chí sùng bái.

- Đây chính là Lâm sư huynh, thật thật mạnh, thật mạnh...

Hắn tự nhận là mình có thiên phú đỉnh cấp, tốc độ tu hành cực nhanh nhưng nếu so sánh cùng Lâm sư huynh, hắn lại thấy chênh lệch nhiều lắm.

Chỗ sâu trong tông môn, tông chủ cùng các trưởng lão đỉnh tiêm đều không thể duy trì bộ dáng thản nhiên như lúc trước. Hiện tại, tất cả đều há to miệng, mở to hai mắt như thấy quỷ, không dám tin tưởng. Bọn họ khó có thể tưởng tượng Lâm Phàm đã có thể trưởng thành đến độ cao như thế.

Bọn họ rất muốn biết là Lâm Phàm đã tu luyện như thế nào, cho dù là hạng người yêu nghiệt cực kỳ cũng không thể tu luyện nhanh như vậy đi.

Thiên Tu cũng muốn nhìn xem đồ đệ của mình có thực lực đến cấp độ nào nhưng bây giờ ông còn phải lo việc khác. Phong ấn bảo vệ Viêm Hoa tông còn chưa đủ mạnh, lấy uy thế của Bán Thần cảnh, dù chỉ thẩm thấu ra một chút thì đệ tử bình thường cũng khó có thể ngăn cản.

Bàn tay khẽ động, rất nhiều loại trận pháp hiển hiện, phong tỏa hiện trường. Việc ông làm xem như tạo cho hai người một chỗ đặc thù để chiến đấu. Mặc dù ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy nhưng không gian xung quanh hai người lại đã sớm tách rời thiên địa này. Cho dù hai người chiến đến thiên băng địa liệt thì cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Viêm Hoa tông.

- Đồ nhi, nếu lần này ngươi có thể trấn áp Bán Thần cảnh, vậy thì con đường sau này, vi sư cũng có người bồi.

Thiên Tu đang mong đợi. Ông thật sự rất muốn nhìn thấy đồ đệ trấn áp Bán Thần cảnh.

Lúc này, Thương Ngộ Đạo đã thu liễm khí tức lại nhưng dường như là có một loại khí tức càng thêm huyền diệu bao phủ quanh người hắn. Chỉ mới đưa mắt nhìn qua là hư không đã sụp đổ, uy thế cỡ này chính là Bán Thần cảnh.

- Ha ha ha! Thú vị. Quả thật là thú vị. Như vậy bản phong chủ cũng sẽ không nói nhảm cùng ngươi nữa. Hôm nay, hãy để ta xem một chút, Bán Thần cảnh đến cùng là thứ đồ gì.

- A!

Một tiếng gào thét điên cuồng vang lên.

Một ngọn lửa nóng bỏng nhanh chóng thiêu đốt bản thân. Tóc dài như rồng dựng thẳng đứng lên. (Siêu Xayda biến hình)

Từ trong cơ thể, một sức mạnh cuồng bạo nhất bạo phát ra.

Ầm ầm!

Bầu trời bị mây đen bao trùm. Ở trên đỉnh đầu của hắn có vòng xoáy bao phủ, trong đó có sấm sét du tẩu.

Lốp bốp!

Hơn mười dặm xung quanh có sấm sét giáng xuống. Trong chốc lát, không gian xung quanh giống như hóa thành địa ngục bằng sấm sét vậy.

Con ngươi của Lâm Phàm đột nhiên co vào. Quang mang đỏ thẫm ở trong mắt càng thêm rõ ràng, trận văn trên thân thể tản ra quang mang sáng chói mà kinh khủng.

- Nếu như ngươi đã nghiêm túc, vậy thì ta cũng phải nghiêm túc mới được. Hy vọng Bán Thần cảnh như ngươi đừng khiến cho ta thất vọng. Nếu không ta sẽ hủy diệt Thiên Tông điện của ngươi.

Sinh mệnh không ngừng bị thiêu đốt. Nếu là người bình thường thì có lẽ trong nháy mắt, sinh mệnh sẽ bị tiêu hao bằng sạch nhưng Lâm Phàm thì khác. Nhờ có Bất Tử Thân, hắn không thể bị tiêu hao hết được. Ở dưới tình huống sinh mệnh vô hạn, tất cả đều không phải là vấn đề.

Bán Thần cảnh là cấp độ siêu việt Thiên Cương cảnh. Cho dù Thiên Cương cảnh đỉnh phong gặp được Bán Thần cảnh yếu nhất thì cũng có thể bị đối phương nghiền ép đến chết.

Chênh lệch cảnh giới cỡ này quá cách biệt. Mặc dù chỉ là một bước nhưng cũng giống như là trời và đất vậy, không có cách nào để so sánh.

- Cái này...

Thiên Tu ngây người. Ông có thể cảm giác được sức mạnh trong cơ thể của đồ đệ là kinh khngr cỡ nào. Loại sức mạnh này không nên xuất hiện ở trên người của một Thiên Cương cảnh. Nhưng bây giờ, đồ đệ của mình lại có thể lấy sức mạnh thuần túy nhất đánh vỡ tất cả trở ngại, thậm chí vượt qua một bước vốn dĩ không thể vượt qua này.

Rốt cuộc là tiểu tử này đã tích lũy bao nhiêu sức mạnh.

Ông đã không dám tưởng tượng.

Đột nhiên, ông nghĩ đến việc đồ đệ của mình chỉ lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, chẳng lẽ cũng là bởi vì chuyện này hay sao?

Chỉ là chuyện này sao có thể xảy ra? Thiên Cương cảnh lĩnh ngộ pháp tắc luôn có hạn độ nhất định, tuyệt đối không có khả năng lĩnh ngộ vô cùng vô tận.

Có thể sẽ có người nhiều người ít nhưng luôn tồn tại cực hạn nhất định mà.

Ngay khi ông suy nghĩ những điều này thì hai bóng người trong hư không phát sinh biến hóa.

Ầm!

Hai bóng người trong nháy mắt tiêu tán, Lâm Phàm điên cuồng cười to.

- Bán Thần cảnh cũng chỉ như thế mà thôi. Ngươi chú ý một chút, chớ có bị ta đánh chết.

Năm ngón tay nắm lại thành quyền. Sức mạnh thuần túy ngưng tụ tạo thành quầng sáng bọc nắm tay lại. Trong chốc lát, Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Thương Ngộ Đạo và đấm ra một quyền.

Một quyền này phá vỡ hư không. Uy thế này khiến người ta có cảm giác bất kỳ vật gì ở trước mặt nó đều sẽ bị vỡ nát, cho dù Bán Thần cảnh cũng phải chết.

- Hừ!

Thương Ngộ Đạo hừ lạnh. Một màn sáng xuất hiện ở trước người, phía trên có lạc ấn thần văn. Màn sáng này là thần thông xuất hiện sau khi đột phá Bán Thần cảnh, có sức phòng ngự kinh người. Cho dù bị Thiên Cương cảnh vây đánh, màn sáng này cũng khó có thể phá vỡ.

Nhưng đột nhiên.

Xoạt xoạt!

Màn sáng xuất hiện vết rạn như là đồ sứ vỡ ra vậy sau đó vỡ nát.

- Làm sao có thể.

Con ngươi của Thương Ngộ Đạo co vào tựa như là không thể tin tưởng được có chuyện như này xảy ra.

- Trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng xảy ra cả. Thượng Ngộ Đạo, chiến đấu thì phải chăm chú vào, chớ khinh thường.

Đây vẫn chỉ là quyền thứ nhất mà thôi. Sau đó, hắn nghiêng nửa người về phía sau, co tay vào, sức mạnh ngưng tụ ở trên nắm đấm. Khi nhìn về phía dáng cao ngạo của Thương Ngộ Đạo, hắn cười, sau đó đánh ra một quyền nhưng trong nháy mắt một quyền biến thành vô số huyễn ảnh.

Quyền ảnh lít nha lít nhít. Nhiều đến mức mà Thương Ngộ Đạo cũng không thấy rõ là có bao nhiêu nắm đấm nữa. Hắn chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu, không biết rốt cuộc là ai mới có thể ngăn cản một quyền này.

- Loạn quyền đánh chết lão rác rưởi.

Lâm Phàm chợt quát to một tiếng, chiến ý dạt dào. Chiến đấu như vậy mới là điều mà hắn thích nhất. Thậm chí, nội tình trong cơ thể đều đang không ngừng tăng trưởng, chuyện này làm cho hắn càng thêm sảng khoái, làm cho hắn cảm thấy tất cả những việc mình làm đều đáng giá.

Không ngừng mạnh lên là vì cái gì?

Là vì khát vọng mạnh lên hay là hai quả cầu trắng như tuyết (ý chỉ phụ nữ).

Không... Hắn có thể nói, hắn khát vọng được người đánh chết.

Ầm!

Trong hư không, không người nào biết chuyện gì đã xảy ra.Bọn họ chỉ thấy vô số gợn sóng nở rộ trên không trung, khuếch tán ra chung quanh, hư không liên tục bị đánh vỡ.

Nếu như không phải là Thiên Tu đã ra tay phong tỏa vùng thiên địa này thì trận chiến này sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn mà tồi tệ với Viêm Hoa tông.

Không người có thể thấy rõ nhưng là Thiên Tu lại có thể nhìn thấy.

Đồ đệ bảo bối của mình còn không có lĩnh ngộ được tinh túy của Bán Thần cảnh nhưng lại có thể lấy sức mạnh thay thế tất cả, sức mạnh mênh mông bên trong một quyền đủ để đánh vỡ tất cả.

- Đáng giận.

Lửa giận trong lòng Thương Ngộ Đạo đang bùng cháy. Hắn là Bán Thần cảnh, lại bị sâu kiến chỉ là Thiên Cương cảnh quấn lấy, cận thân vật lộn. Đó căn bản không phải là phong cách chiến đấu của hắn.

Thần uy lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với người này cho nên hắn chỉ có thể bị buộc lấy cứng đối cứng với kẻ này.

Đột nhiên!

Sắc mặt của Thương Ngộ Đạo biến đối rồi hắn nhanh chóng nghiêng người. Một cái chân đột nhiên xuất hiệ, quét ngang khiến cho hư không nổ tung.

- Bán Thần cảnh gì chứ? Cái này mẹ nó cũng có thể là Bán Thần cảnh hay sao? Ý thức chiến đấu thật sự là quá kém.

Ầm!

Cú đá ngang ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng đánh trúng phần bụng của Thương Ngộ Đạo. Sức mạnh bá đạo , cường đại nhất nhanh chóng bộc phát ra.

Thương Ngộ Đạo chỉ cảm thấy muốn phun máu nhưng lại cố nén. Hào quang từ trên thân thể bạo phát ra. Hắn muốn giết chết tên ghê tởm này.

Nhưng ở trên phương diện cận chiến, Lâm Phàm có thể nói là tổ sư của đám người này.

- Nằm xuống cho ta.

Trong chốc lát, Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện ở phía trên Thương Ngộ Đạo. Hắn vươn tay nắm lấy tóc của Thương Ngộ Đạo rồi kéo mạnh ra phía sau một phát, sau đó giơ bàn tay lên, vỗ về phía phần bụng của Thương Ngộ Đạo.

Tại thời khắc này, công pháp hay là quyền pháp đều đã không trọng yếu nữa.

Chỉ còn có một loại sức mạnh không thể đỡ kia bạo phát ra.

Ầm!

Ầm!

Một chưởng vỗ xuống rồi lại bị lực trùng kích đánh bật lên, sau đó năm ngón tay nắm lại thành quyền, nhanh chóng đánh xuống.

Liên tục bị trúng hai đòn nặng của Lâm Phàm, Thương Ngộ Đạo nhanh chóng rơi xuống, đánh vào mặt đất. Lực trùng kích cường đại hình thành những hố lớn ở trên mặt đất, xung quanh hố lớn là vô số vết nứt lan ra phía bên ngoài.

- Ai, như thế nào...

Lâm Phàm đứng trong không trung. Đưa mắt nhìn về phía Bán Thần cảnh ở trong hố sâu, tâm tình thật đúng là rất thoải mái, thoải mái đến mức hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Giờ phút này.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn về phía bóng người đang lơ lửng trên không trung kia.

Không chỉ là chiến đấu được với Bán Thần cảnh, thậm chí còn hai lần đánh Bán Thần cảnh vào trong hố sâu. Thành tích bực này cực kỳ khủng bố, đã không phải là chuyện con người có thể làm.

Thân thể của Thẩm Phán Tuyên Vũ run rẩy, trên trán mướt mải mồ hôi bởi vì sợ hãi. Hắn không ngờ thực lực của gia hỏa này lại kinh khủng như thế, ngay cả Thương Bán Thần cũng không thể trấn áp kẻ này.

- Thiên Dương, lão tử không chém ngươi thành muôn mảnh, thề không bỏ qua ...

Tất cả tất cả đều là bởi vì tên khốn này, lung tung báo cáo về cảnh giới của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment