Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Điện Thẩm Phán.
Lâm Phàm ngồi ở giữa, tựa lưng vào ghế ngồi, hét lên.
- Nhanh lên! Nên thẩm vấn tranh thủ thời gian thẩm vấn đi!.
Mà lúc này, phía trên chỉ có Thẩm Phán Thái Nhật, Thẩm Phán Thấp Bà ngồi ở chỗ đó còn Thẩm Phán Tuyên Vũ thì đã đi đến một chỗ khác để trao đổi cùng những Thẩm Phán khác.
- Việc này giao cho các ngươi là được, ta không tham dự.
Một Thẩm Phán khoát tay, không nguyện ý thẩm tra xử lí.
- Viêm Hoa tông cùng ta có chút liên quan. Để tránh hiềm nghi, ta cũng không tham dự.
- Ừm. Tổ phụ của ta từng sinh hoạt tại Viêm Hoa tông một đoạn thời gian, ta cũng rất có hảo cảm với tông môn này. Cho nên, ta cũng tránh hiềm nghi.
Một đám Thẩm Phán khoát tay, trả lời. Bọn họ không phải là đồ đần như Phán Quyết Thiên Dương kia.Mặc dù còn không biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm Phán Tuyên Vũ là bọn họ đã biết việc này có vấn đề.
Chắc chắn lần này là một việc khó giải quyết, không dễ xử lý.
Chỗ sâu trong Thiên Tông điện.
Một Thẩm Phán cung kính đứng ở trước mặt một lão giả, nói:
- Đại nhân, phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đến Thiên Tông điện ta ra tay giết người. Hắn càn rỡ như vậy mà sao ngài không ra tay trấn áp.
Lão giả nhắm mắt, nói:
- Việc này ngươi không cần để ý, không có quan hệ gì với chúng ta.
- Đại nhân, vậy...
Thẩm Phán này cảm giác Lâm Phàm quá mức càn rỡ hoàn toàn là không để Thiên Tông điện vào trong mắt, bọn họ làm sao phải nhẫn nại. Chỉ là hắn vừa muốn nói cái gì, lại bị lão giả vung tay lên, đuổi ra ngoài.
Lão giả mở to mắt, thở dài.
- Thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ. Mặc dù không phải Bán Thần cảnh lại có chiến lực giống như Bán Thần cảnh, tồn tại bực này cũng dám thẩm vấn, quả thực là muốn chết.
Sau khi đột phá Ngũ Hành Nghịch Thần, thân thể của Lâm Phàm liền không có biến hóa, một mực duy trì hiện trạng sinh mệnh thiêu đốt. Bởi vì có Bất tử Thân cho nên hắn vẫn tùy tiện đốt, hoàn toàn có ý nếu đốt hết tính ngươi thắng.
Bây giờ, Thẩm Phán Tuyên Vũ cảm thấy rất đau đầu. Có thể trở thành Thẩm Phán đều không phải là đồ đần. Nhưng bây giờ xem ra, hắn tuyệt đối là một kẻ ngu nhất, chỉ vì tin tưởng vào lời nói của đồ hỗn trướng Thiên Dương kia mà góp bản thân đi vào, giờ khó mà thoát thân.
Mà bây giờ, Thương Ngộ Đạo bị Thiên Tu lưu tại Viêm Hoa tông, hiển nhiên chính là con tin. Chiêu này thật quá thâm trầm làm cho người ta phẫn nộ.
- Ta tới đi. Chỉ là một tên đệ tử của Viêm Hoa tông mà các ngươi cũng không dám thẩm vấn. Thật đúng là mất hết mặt mũi.
Lúc này, một nam tử có thân thể cao lớn đi tới.
Đông đảo Thẩm Phán nhìn lại. Bọn họ không ngờ sẽ là Thẩm Phán Sát Ma đến đây.
Từ trên người Thẩm Phán Sát Ma, một khí tức làm cho người ta khó mà chịu được bạo phát ra. Theo hắn, đông đảo Thẩm Phán vậy mà không dám thẩm vấn một tên đệ tử Viêm Hoa tông, thật đúng là một việc làm mất hết thể diện của Thiên Tông điện.
Mà hắn thì là người của La Sát tông cho nên cũng không để tông môn nhỏ yếu như Viêm Hoa tông ở trong mắt.
La Sát tông ở lân cận Viêm Hoa tông. Mà hơn một trăm năm trước, lúc Viêm Hoa tông còn do Bạo QuânViêm Hoa đại đế khống chế, La Sát tông bọn họ đã từng xua quân xâm lấn, chiếm lĩnh một phần lãnh thổ rộng lớn.
Cho dù là hiện tại, phần lãnh thổ mênh mông kia vẫn như cũ là của La Sát tông bọn họ, thậm chí mãi mãi cũng vẫn là của bọn họ.
Thấy Thẩm Phán Sát Ma nguyện ý tham gia, Thẩm Phán Tuyên Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, chí ít có người làm bạn cùng nhảy xuống hố với hắn.
- Còn có vị Thẩm Phán nào nguyện ý tham gia thẩm vấn người này nữa không?
Thẩm Phán Tuyên Vũ hỏi thăm.
Loại tình huống này đúng là khó gặp. Đông đảo Thẩm Phán đều không muốn thẩm vấn một người. Chuyện này nói ra cũng thật đúng là mất mặt.
Điện Thẩm Phán.
Lâm Phàm ngược lại là thản nhiên. Hắn đang nhớ lại thông tin về Thiên Tông điện. Trong Thiên Tông điện, Chấp Pháp, Phán Quyết, Thẩm Phán đều có đẳng cấp rõ ràng, phân công cẩn thận, chuyện này đúng là rất thú vị.
Thiên Tông điện do các tông môn hình thành một cái liên minh khổng lồ.
Mặc dù nhìn rất giống là giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian nhưng mà hắn thấy, gia nhập Thiên Tông điện với không gia nhập Thiên Tông điện đích thật là hai chuyện khác nhau.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ những chuyện này, hai bóng người đi tới.
Một người trong đó chính là Thẩm Phán Tuyên Vũ mà một người khác thì có chút lạ lẫm, hắn không biết người này là ai.
Khi nhìn thấy bóng người cao lớn kia, Thẩm Phán Thái Nhật cùng Thẩm Phán Thấp Bà đều sửng sốt. Bọn họ cũng không biết Thẩm Phán Sát Ma làm sao lại tới.
Bọn họ đều biết Thẩm Phán Sát Ma này là người có tính khí nóng nảy, hơn nữa còn cực kỳ miệt thị Viêm Hoa tông.
Bây giờ, bọn họ muốn lần thẩm vấn này cũng chỉ là một lần đi ngang qua sân khấu mà thôi, sẽ không có chuyện gì phát sinh.
Nhưng Thẩm Phán Tuyên Vũ lại kéo Thẩm Phán Sát Ma tới, như vậy vấn đề ở trong đó hoàn toàn không phải là bình thường, tựa như là Thẩm Phán Tuyên Vũ muốn có chuyện phát sinh.
Thẩm Phán Sát Ma ra trận.Khi nhìn thấy tư thế ngồi cuồng vọng của Lâm Phàm, con ngươi lấp lóe hung quang, hắn nói to.
- Tội nhân, ngươi thật quá càn rỡ. Thiên Tông điện đâu phải là chỗ cho ngươi càn rỡ. Ai mang ghế cho tội nhân ngồi vậy? Nếu bị thẩm vấn thì phải có dáng vẻ của ngươi bị thẩm vấn chứ.
Còn chưa có bắt đầu thẩm vấn, Thẩm Phán Sát Ma cũng đã tức giận nói.
- Ngươi nói chuyện với ta sao?
Lâm Phàm quay đầu, nhìn về phía đối phương. Hắn đúng là không ngờ lại còn có người lớn lối như thế.
- Hừ. Ngoại trừ ngươi thì còn có thể là ai. Thật sự là đáng buồn. Viêm Hoa tông lâu...
Uỳnh!
Lời vẫn chưa nói xong thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
Ba đại Thẩm Phán đều sửng sốt. Bọn họ đồng thời đưa mắt nhìn về phía giữa điện Thẩm Phán. Trên cái ghế kia đâu còn có bóng dáng của Lâm Phàm. Sau đó, bọn họ thấy ở trên cửa lớn cách đó không xa xuất hiện một cái hố to, còn có tia sáng xuyên thấu, chiếu vào. Đây là đánh tới bên ngoài đi?
Bên ngoài.
Không ít Chấp Pháp cùng Phán Quyết đều mở to mắt. Tiếng nổ vừa rồi làm bọn họ choáng váng. Còn chưa kịp định thần lại thì đột nhiên bọn họ thấy được một bóng người bay ngang qua.
Tóc đen cuồng loạn che mắt đông đảo Chấp Pháp cùng Phán Quyết. Mà khi thấy rõ tình huống, bọn họ lại phát hiện một bóng người đứng ở nơi đó, ở trong tay của người kia còn mang theo một người.
Thẩm Phán Sát Ma!
Nghe được âm thanh này, những Thẩm Phán không có tham gia thẩm vấn lập tức đi ra. Khi thấy tình huống trước mắt, bọn họ cũng lập tức choáng váng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Còn không có thẩm vấn, làm sao lại phát sinh chiến đấu.
Lâm Phàm nâng Thẩm Phán Sát Ma lên cao, cười, nói:
- Đồ đần, hãy nói cho ta biết! Là ai cho ngươi dũng khí để ngươi dám nói với ta những lời kia? Nếu không cái mạng nhỏ của ngươi ...
Thẩm Phán Sát Ma hoảng sợ nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Hắn không ngờ người trước mắt này lại mạnh như thế. Hắn căn bản còn không có kịp phản ứng thì đã bị người này nắm trong tay.
Làm sao có thể!
Lâm Phàm xiết chặt nắm đấm, chuẩn bị đấm chết đối phương.
Đột nhiên!
Một lão giả xuất hiện, nhìn Lâm Phàm và cười ha hả.
- Lâm phong chủ sao tức giận như thế?
- Lúc trước, lão phu được vinh hạnh chứng kiến Lâm phong chủ đánh một trận với Thương Ngộ Đạo. Lâm phong chủ thật là cường hãn, không đột phá Bán Thần cảnh nhưng đã có năng lực chiến đấu với Bán Thần cảnh, có thể nói là độc nhất vô nhị.
Lâm Phàm nhìn lão giả mà trầm ngâm. Hắn cũng không ngờ Thiên Tông điện còn có Bán Thần cảnh tồn tại.
Mà lúc nói lời này, lão giả cũng không che giấu cho nên tất cả Chấp Pháp cùng Phán Quyết ở chung quanh đều nghe thấy.
Không đột phá Bán Thần cảnh lại có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh, hơn nữa còn đã chiến đấu với Thương Bán Thần, chuyện này khiến cho bọn họ kinh hãi.
Mặc dù nhưng Thẩm Phán khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khẳng định là chuyện khó lường đã phát sinh.
Bây giờ nghe được lời nói này của lão giả, trong lòng bọn họ kinh hãi, đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Thẩm vấn tồn tại có thể đối đầu Bán Thần cảnh sao? Đừng nói giỡn! Nếu xảy ra chuyện thì không ai bảo vệ được bọn họ.
Thiên Tông điện tồn tại đã lâu. Mặc dù có nhiệm vụ giữ gìn hòa bình giữa các tông môn nhưng chưa bao giờ dám thẩm vấn cường giả Bán Thần cảnh mà chỉ có thể thẩm vấn Bán Thần cảnh trở xuống thôi. Về phần Bán Thần cảnh thì đừng suy nghĩ.
- Lão đầu, ngươi nói vậy là muốn cho ta thả hắn hay sao?
Lâm Phàm hỏi. Sau đó, hắn nâng Thẩm Phán Sát Ma lên cao tựa như là không sợ hãi chút nào.
- Đúng vậy, xin Lâm phong chủ lưu tình.
Lão giả gật đầu.
- Chuyện này không thể chiều ý người được. Ngươi đã từng thấy người nhục nhã cường giả Bán Thần cảnh mà còn có thể sống được hay chưa?
- Đúng là ta chưa từng thấy qua.
Mặc dù lắc đầu nhưng lão giả vẫn mở miệng:
- Thẩm Phán Sát Ma cũng không biết thực lực của Lâm phong chủ cho nên mới nói lời nhục nhã. Chuyện này cũng có thể thông cảm được. Huống hồ người này cũng là người của La Sát tông.
- La Sát tông ở lân cận Viêm Hoa tông, cũng có giao thương qua lại. Sao Lâm phong chủ không ...
Lời còn chưa nói hết.
Lâm Phàm đã đấm ra một quyền, đánh nát đầu của Thẩm Phán Sát Ma, sau đó lấy nhẫn trữ vật xuống, cất kỹ.
- Không thú vị. Ngươi nói quá nhiều làm đầu của ta có chút khó chịu. Cũng không biết là cái dây thần kinh nào phạm sai lầm, ảnh hưởng tới tay phải này khiến ta không cách nào tự kiềm chế mà ra quyền.
Bộ động tác liên tiếp này được Lâm Phàm hoàn thành như nước chảy mây trôi, không có nửa điểm trúc trắc giống như rất thuần thục vậy.
Lão giả thở dài. Một người không có lòng kính sợ, lại có năng lực đối đầu với cường giả Bán Thần cảnh thật đúng là khiến người ta đau đầu. Viêm Hoa tông có được kẻ này thì e rằng tất cả chuyện phát sinh sau này chỉ sợ có chút không ổn.
- Tốt. Bản phong chủ lần này tới là để chứng minh bản thân trong sạch, không phải tới giết người. Về phần người này, hoàn toàn thuộc về sai lầm. Nếu có ai muốn phán xét thì cứ nói với ta. Ta là người rất tốt, từ trước tới giờ đều không tùy ý giết người.
Lâm Phàm mở miệng. Sau đó, hắn đi vào trong Điện Thẩm Phán vừa đi vừa lắc đầu, lẩm bẩm.
- Đáng tiếc. Kẻ này hơi yếu. Nếu như là Bán Thần cảnh, một quyền đánh xuống nhất định sẽ rất thoải mái.
Lão giả đứng ở nơi đó, khóe miệng co giật. Bây giờ, hắn không muốn trêu chọc kẻ điên này.
Sau khi đột phá Bán Thần cảnh, sinh mệnh đã hoàn toàn lột xác, không giống như bình thường, cho nên Bán Thần cảnh rất ít khi chiến đấu.
Chấp Pháp cùng Phán Quyết ở chung quanh nhìn nhau. Người này trắng trợn đánh chết một Thẩm Phán tại Thiên Tông điện. hành động càn rỡ như vậy hoàn toàn là bất chấp vương pháp.
Một Thẩm Phán đi đến trước mặt lão giả, bi phẫn nói.
- Đại nhân, chẳng lẽ chỉ vì người này có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh mà chúng ta phải để hắn càn rỡ, muốn làm gì thì làm như vậy hay sao?
Nhìn qua Thẩm Phán này, lão giả không nói gì, thở dài một tiếng rồi biến mất khỏi chỗ cũ.
Lão giả rất muốn nói cho Thẩm Phán này biết rằng hoàn toàn chính xác chỉ cần đột phá Bán Thần cảnh hoặc là có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh thì có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn không thể nói, không thể để những Thẩm Phán này tuyệt vọng đối với trật tự.
Điện Thẩm Phán.
Nguyên bản có bốn Thẩm Phán, bây giờ lại chỉ còn là ba Thẩm Phán cũ.
- Nhanh lên đi! Lâm Phàm ta không phải người cuồng vọng, đã có người cáo trạng bản phong chủ, tự nhiên cần chứng minh trong sạch mới được. Các ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, mở miệng.
Ba đại Thẩm Phán nuốt nước bọt.
Thẩm Phán Thấp Bà hốt hoảng nói
- Xin hỏi Lâm phong chủ, ngươi là...
- Không có.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Vấn đề gì cũng còn chưa hề nói liền đã trả lời là không có, chuyện này khiến Thẩm Phán Thấp Bà cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thẩm Phán Thái Nhật cắn răng nói:
- Xin hỏi Lâm...
- Không có.
Thẩm Phán Thái Nhật cùng Thẩm Phán Thấp Bà liếc nhau. Tên này sao làm như vậy, chí ít cũng phải để bọn họ hỏi xong rồi hẵng nói không có chứ? Mặc dù biết là cuối cùng vẫn sẽ như thế nhưng cũng nên để bọn họ hoàn thành quy trình chứ.
Thẩm Phán Tuyên Vũ từ từ nhắm hai mắt, sau đó đứng dậy, nói:
- Ta tuyên...
- Không có.
Lâm Phàm từ từ nhắm hai mắt. hắn cũng không muốn nghe những Thẩm Phán này nói cái gì, chỉ nhanh chóng trả lời không có.
Tĩnh. Cả điện Thẩm Phán đều an tĩnh.
Trong lòng Thẩm Phán Tuyên Vũ đang rỉ máu. Rõ ràng Lâm Phàm vẫn không đột phá Bán Thần cảnh, chỉ có năng lực đối đầu Bán Thần cảnh mà đã không coi ai ra gì giống như này. Nếu như hắn đột phá Bán Thần cảnh, chẳng lẽ sẽ muốn nghịch thiên hay sao?
- Lâm phong chủ, xin nghe tuyên. Bản Thẩm Phán tuyên bố, phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông Lâm Phàm vô tội, trong sạch.
Khi hai chữ ‘Trong sạch’ được nói lên, Thẩm Phán Tuyên Vũ chán chường ngồi xuống.
- Ta đã nói rằng ta là người yêu thích hòa bình mà, sao có thể làm ra chuyện thế này.
- Lãng phí thời gian.
Lâm Phàm đứng dậy, rời khỏi.