Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
---------------------
- Thật không biết sống chết. Ở chỗ này, ngươi sẽ biến thành thịt cá.
- Có lẽ bây giờ, ngươi nên quỳ xuống đất, thề thờ phụng giáo ta, như vậy chúng ta có thể miễn tội chết cho ngươi.
Thanh âm bén nhọn của Thị Đồng phó Pháp Vương vang vọng khắp mảnh không gian âm u này.
Nơi này chính là thánh địa của Thiên Thần giáo, là nơi ở của lịch đại Giáo Vương.
Chỉ là một phong chủ của Viêm Hoa tông mà dám can đảm đến nơi này, thật sự là tự tìm đường chết.
Lâm Phàm mang theo Thị Đồng phó Pháp Vương, nhanh chân đi về phía trước. Dù trên không trung tràn ngập khí tức nguy hiểm, tà ác, hắn cũng sẽ không e ngại.
Phá hủy Thiên Thần giáo, hủy diệt nội loạn trong Viêm Hoa tông là mục tiêu duy nhất của hắn lúc này.
Mình vốn có con đường phát triển tốt hơn nhưng bởi vì Thiên Thần giáo này mà khắp nơi bị quản chế. Chỉ cần có thể hủy diệt Thiên Thần giáo, như vậy con đường sau này sẽ thông suốt.
Trong màn đêm chung quanh có vô số đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Vô Địch phong.
Ếch xanh đang vụng trộm luyện đan. Lần này, nó chỉ định luyện chế đan dược nửa bước Thiên giai mà thôi. Chưa lĩnh ngộ pháp tắc mà luyện chế đan dược Thiên giai thì quá nguy hiểm. Đồng thời, nó cũng không muốn móc sạch nội tình của mình để mạo hiểm.
Mà lúc này, Ếch xanh choáng váng, mắt ếch mở thật to.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mà liên hệ giữa ta với kẻ liều mạng kia lại xuất hiện tình huống đứt quãng.Chẳng lẽ là tên kia lại chạy vào trong dị thứ nguyên hay sao?
Ếch xanh kinh hãi. Cho dù là ở trong nơi ngăn cách thiên địa chi lực như hiểm địa Vạn Quật môn cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống thế này.
Nhưng bây giờ, liên hệ lại như có như không. Tình huống như vậy chỉ có một loại khả năng xảy ra, đó chính là Lâm Phàm đi dị thứ nguyên, một cái không gian nằm ngoài thứ nguyên này.
Bùn đất đen kịt, núi đá bén nhọn còn có khí tức ô uế ở khắp nơi. Nếu người bình thường đi ngang qua nơi này, e rằng đã sớm bị hù chết. Đáng tiếc, Lâm Phàm không phải là người bình thường.
Từ xa xa, hắn đã thấy một bậc thềm khổng lồ xuất hiện.
Mà trên đỉnh thềm đá có mấy bóng đen.
Mỗi bóng đen này đều tản ra uy thế ngập trời. Tất cả uy thế ngưng tụ cùng một chỗ hình thành tồn tại kinh khủng. Mà ở giữa những bóng đen kia là một người ngồi trên ghế đá, cầm quyền trượng trong tay, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm đang đi tới.
Lâm Phàm dừng bước lại, nhìn về phía trên cùng của thềm đá.
- Thật nhiều người.
Hắn không ngờ không chỉ có Giáo Vương ở đây, thậm chí còn có thật nhiều giáo đồ mà trước đây hắn chưa từng nghe đến.
Giáo Vương vẫn như cũ ngồi trên ghế đá. Chỗ khuôn mặt có vòng xoáy đen kịt khiến cho Lâm Phàm không thấy rõ mặt mũi của hắn.
- Phong chủ của Vô Địch phong, hoan nghênh đến thánh địa của giáo ta. Suốt thời gian qua, ngươi cực khổ truy tìm tung tích của giáo ta, bây giờ được đi vào thánh địa của bản giáo có cảm thấy hưng phấn hay không? Hay là nói, giờ phút này, ngươi đang run rẩy.
- Run rẩy sao? Không. Đây là do ta đang hưng phấn. Rốt cuộc ta cũng tìm được các ngươi rồi.
Với người khác, giờ phút này có thể nói là hiểm cảnh nhưng với hắn thì khác. Hắn cũng không hối hận vì đã tiến vào trong đường hầm hư không này. Bởi vì mục đích của hắn chính là tìm kiếm tổng bộ của Thiên Thần giáo, bây giờ đã tìm được thì tuyệt đối sẽ không lùi bước.
- Hảo tiểu tử, lần trước ngươi ỷ vào Khôi Lỗi Chết Thay, có thể nhiều lần phục sinh, nên mới dám khiêu khích ta. Bây giờ thánh địa của giáo ta không chỉ có thể khiến cho Khôi Lỗi Chết Thay của ngươi mất tác dụng, còn có thể làm cho ngươi không có cách nào hấp thu thiên địa chi lực, ta muốn nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Lực Đế Chi Chủ cởi áo bào đen ra. Mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm với vẻ thù hận. Lần trước, hắn tự mình ra tay nhưng cũng không thể trấn áp Lâm Phàm mà còn khiến cho hắn bị mất mặt nữa.
- Nguyên lai là ngươi hả, Lực Đế Chi Chủ.
Lâm Phàm cười, nói. Hắn không ngờ Lực Đế Chi Chủ cũng ở đây.
Rầm rầm!
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người ở trên đỉnh thềm đá đều bỏ áo bào đen ra.
Ánh mắt của mỗi người cũng khác nhau, có cười trên nỗi đau của người khác, có quỷ dị, có âm lãnh nhưng toàn bộ đều đang khóa chặt Lâm Phàm.
- Ngươi hủy khu thứ sáu của ta, giết phó Pháp Vương Hắc Cốt của ta, bây giờ ngươi tự chui đầu vào lưới. Ở trong thánh địa của giáo ta, trong biển xương trắng mênh mông sẽ có một vị trí dành cho ngươi.
Một Pháp Vương âm trầm mở miệng.
- Hắc Cốt! Gia hỏa kia rất yếu kia ư? Ta nhớ mình còn dùng danh hào của hắn trà trộn vào hội nghị cao tầng của các ngươi, thậm chí còn lợi dụng tát Giáo Vương một cái.
Lâm Phàm cười. Mặc dù nhân số của đối phương đông đảo nhưng hắn không sợ. Không phải là chiến đấu sao, hắn có gì mà phải sợ.
Lúc này.
- Lâm Phàm, bản Giáo Vương thấy ngươi là một nhân tài, đáng tiếc lại đối nghịch cùng Thiên Thần giáo của ta. Hôm nay, bản Giáo Vương có thể không giết ngươi, chỉ cần ngươi thần phục ta, bản Giáo Vương có thể cho ngươi tất cả những thứ mà ngươi muốn. Ngươi đi theo Viêm Hoa tông có chỗ tốt gì, chỉ là làm việc mệt nhọc cả đời mà thôi.
- Thiên Tu, ân sư của ngươi trước đây cũng là một tuyệt đại thiên kiêu. Nhưng bởi vì Viêm Hoa tông mà hắn phải dừng bước tại Bán Thần cảnh.
- Chỉ cần gia nhập bản giáo, bản Giáo Vương có thể hứa với ngươi rằng sau này, ngươi tuyệt đối sẽ không dừng bước tại Bán Thần cảnh, như thế nào?
Thanh âm của Giáo Vương có dụ hoặc, còn có một loại uy nghiêm như là một loại ban ân giống như là muốn nói với Lâm Phàm đừng có không trân quý cơ hội này.
Lâm Phàm cúi đầu cười. Hắn không ngờ sẽ có nhiều người như vậy nhìn trúng nhân tài là mình, muốn mời chào mình. Chuyện này khiến hắn rất sảng khoái, chí ít chứng minh đám gia hỏa này không phải mù lòa, chí ít còn có thể nhìn thấy hào quang của bản thân.
- Ha ha ha ha!
Nhưng vào lúc này, Lâm Phàm phá lên cười.
- Đừng nói nhiều lời nữa! Bản phong chủ nếu dám đến thì đã chuẩn bị tốt tất cả. Nếu hôm nay các ngươikhông đánh chết ta thì ta sẽ đánh chết các ngươi.
- Không còn lựa chọn khác.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Ầm ầm!
Áo ngoài đột nhiên nổ tung, Lâm Phàm nhanh chóng hóa thành người khổng lồ cao đến ba mét.
- Ngũ Hành Nghịch Thần
Trong chốc lát, một khí tức cuồng bạo chợt bộc phát ra. Tóc dài như rồng lộn xộn bay múa. Từ sau lưng, hoa văn hiển hiện sau đó bao phủ toàn bộ thân thể.
Mở mắt!
Lần này hắn không có ẩn tàng, tất cả sức mạnh toàn bộ bạo phát ra. Ánh sáng đỏ thẫm chiếu rọi xung quanh, một khí tức mênh mông phóng thẳng lên trời.
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một luồng sóng khí sinh sôi không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Đừng lẩn trốn nữa! Tất cả đều đi ra đi.
Hắn đã cảm thấy nơi này có tất cả ba luồng khí tức để hắn coi trọng.
Ngoại trừ Giáo Vương thì còn lại hai vị, xem ra đó cũng chính là người ẩn tàng sau lưng Giáo Vương.
- Không ngờ chúng ta lại bị nhìn thấu. Viêm Hoa tông có thể có dạng đệ tử như ngươi cũng là vận may bộc phát. Chỉ là đáng tiếc, hôm nay ngươi muốn chết ở đây.
- Ừm. Lâm Phàm. Ngươi đúng là một nhân tài. Chỉ là rất đáng tiếc, ngươi lại là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Chẳng biết lúc nào, hai bóng người đã vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Giáo Vương. Mặc dù hai người này không có tản ra bất kỳ khí tức gì nhưng Lâm Phàm tuyệt đối không coi thường bọn họ.
- Giáo Vương, ngươi cùng các vị Pháp Vương áp chế dị thứ nguyên này, không cho tiểu tử kia chạy thoát. Còn việc xử lý tiểu tử này thì cứ giao cho hai người chúng ta là được.
Một người đeo mặt nạ quỷ bằng sắt đen mở miệng.
Giáo Vương gật đầu, nói:
- Vậy làm phiền hai vị.
Lâm Phàm nói:
- Thì ra là thế! Ta đã sớm đoán ra, Thiên Thần giáo có thể dần dần lớn mạnh dưới sự áp chế của Viêm Hoa tông thì làm sao không có người khác giúp đỡ. Xem ra hai người các ngươi chính là người giúp đỡ cho Thiên Thần giáo. Về phần là tông môn nào thì đúng là để cho ta có chút hiếu kỳ.
Hai người đeo mặt nạ lập tức sững sờ, sau đó cười ha hả.
- Tốt. Tốt. Không sai. Không ngờ đến lúc này mà ngươi còn có thể nghĩ tới những chuyện này. Chỉ là, hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không thể rời khỏi nơi này. Cho ngươi nhìn thấy thì có làm sao, cũng coi như là để ngươi chết được nhắm mắt.
Giờ phút này, hai người bỏ mặt nạ xuống.
- Nghe cho kỹ đây, lão phu là Bán Thần Chế Tài của Thánh Đường tông.
Mái tóc vàng buông lỏng ra sau lưng. Bởi vì không còn có ẩn tàng, khí tức của Bán Thần cảnh bộc phát ra. Ở dưới khí thế bực này, cho dù những Pháp Vương kia cũng đều cảm thấy áp lực to lớn làm cho người ta không có cách nào để ngăn cản.
- Còn lão phu là Bán Thần Hỗn Loạn của Thánh Đường tông.
Lâm Phàm cười, nói:
- Quả nhiên là Thánh Đường tông. Thật sự là một cái tông môn làm cho người ta chán ghét. Hai vị Bán Thần cảnh sao? Cũng được. Ta cũng muốn nhìn xem Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm đã biến mất khỏi chỗ cũ. Mà khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã đứng ở trước mặt Bán Thần Hỗn Loạn. Một quyền bộc phát ra quang mang lộng lẫy nhanh chóng đánh tới.
Ầm!
Bán Thần Hỗn Loạn nhanh chóng đưa tay ngăn cản . Lấy hai người làm trung tâm, lực trùng kích to lớn đột nhiên khuếch tán ra xung quanh.
- Không sai. Lâm Phàm, ngươi đúng là khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm. Chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh tầng tám mà lại có thể bộc phát ra sức mạnh mênh mông như vậy. Nhưng mà chỉ thế này thì còn chưa đủ.
- Phí lời gì, chiến đấu thì hãy chú tâm chiến đấu.
Lâm Phàm nghiêm túc nói. Lần này, có lẽ là hắn hơi khinh thường. Đối đầu với hai vị cường giả Bán Thần cảnh cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng dù vậy, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Đột nhiên, hư không sau lưng vỡ ra, quang mang cuốn tới. Thì ra là Bán Thần Chế Tài cầm trường kích đánh lén. Một kích này đã ngưng kết hư không, khóa chặt Lâm Phàm, hình thành uy thế to lớn như muốn xé rách hắn ra.
- Đến đây nào! Để ta xem hai lão bất tử Bán Thần cảnh các ngươi đến cùng có năng lực gì.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng. Lực Lượng Pháp Tắc cuồn cuộn, Lực Lượng Chi Tâm điên cuồng loạn động. Hắn muốn lấy sức mạnh cường hãn nhất đánh nát tất cả.
Trên đỉnh thềm đá, Giáo Vương cũng không ngờ kẻ này lại có thực lực cường đại đến như thế. Lấy tu vi Thiên Cương cảnh tầng tám lại có thể chiến đấu với hai vị cường giả Bán Thần cảnh.
Lần trước, hắn nhìn thấy kẻ này thì hắn vẫn chỉ sâu kiến mà thôi. Không ngờ chỉ sau mấy tháng kẻ này lại tiến bộ nhanh chóng như thế.
Người như này không thể lưu, tuyệt đối không thể lưu.
Kẻ này chính là một mối uy hiếp tiềm ẩn đối với Thiên Thần giáo.
Viêm Hoa tông có một Thiên Tu thì đã có thể ép Thiên Thần giáo không ngóc đầu lên được, nếu để kẻ này tiếp tục trưởng thành thì Thiên Thần giáo chắc sẽ không cần tồn tại nữa.
- Chúng Pháp Vương bày trận. Hôm nay, chúng ta phải lưu kẻ này lại.
Vừa nói xong, Giáo Vương đưa tay lên. Từ phía trên thánh địa, một trận pháp nhanh chóng bao phủ cả không gian này.
Mặc dù thực lực của những vị Pháp Vương này rất mạnh, nhưng mà đối mặt với tình hình chiến đấu bây giờ thì đã không đủ dùng, nhưng bố trí đại trận giết chết kẻ này cũng không thành vấn đề.
Ba vị cường giả Bán Thần cảnh cộng thêm một đám Pháp Vương có tu vi Thiên Cương cảnh tầng chín đã là một lực lượng kinh khủng.
Trong nhóm Pháp Vương, biểu lộ trên mặt Huyết Luyện Tôn Giả thoáng có chút quái dị nhưng rất nhanh liền bị hắn ẩn giấu đi.
Hắn vốn cho rằng Lâm Phàm là một nhân tài, không nên chết ở đây.
Bây giờ, Lâm Phàm lại còn được hắn xem như nửa cái cẩu đầu quân sư, bày mưu tính kế cho hắn, giúp hắn gây dựng hoành đồ đại nghiệp.
Mặc dù đối phương không thừa nhận nhưng hắn cũng đã nhận định Lâm Phàm chính là nửa cái cẩu đầu quân sư của hắn.
Thánh Pháp Diệt Thần Trận.
Là Pháp Vương có uy tín lâu năm cho nên hắn biết uy lực của trận pháp này. Một khi nó bạo phát ra, cho dù là Bán Thần cảnh thì cũng sẽ gặp đại nạn.
Uỳnh!
- Ha ha ha ha. Sảng khoái! Hai lão bất tử Bán Thần cảnh mà thôi. Các ngươi thật đúng là rất mạnh nhưng muốn giết ta thì còn chưa đủ. Lấy ra bản lãnh thực sự của các ngươi đi, để ta nhìn xem các ngươi mạnh bao nhiêu, có thể cho ta áp lực lớn bao nhiêu.
Lâm Phàm cười lớn, chiến đấu thật đúng là rất nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly, sảng khoái.
Chỉ là tất cả còn chưa đủ, hắn còn muốn càng thêm cuồng bạo.
- Hảo tiểu tử, quả nhiên là có chút năng lực.
Bán Thần Chế Tài và Bán Thần Hỗn Loạn ngược lại không gấp gáp không nóng nảy. Bởi vì bọn họ cho rằng mình đã thăm dò thực lực của kẻ này, trấn áp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng bọn họ còn đang nghi hoặc, tại sao Lâm Phàm chỉ lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc mà chiến lực lại đáng sợ đến như vậy.