Cũng giống như những trưởng lão khác, Cát Luyện trưởng lão cũng giận tới mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng y lại chẳng biết phải nên nói gì cả.
Thằng nhóc này quá ngông cuồng!
Đám người Cát Luyện trưởng lão đều cảm thấy cực kỳ khó tin, sao thực lực của hắn có thể tăng nhanh tới như vậy cơ chứ, dường như cứ mỗi lần gặp hắn, thì đều cao hơn lần trước rất nhiều.
Dù bây giờ thực lực của hắn chỉ là Thiên Cương cảnh bát trọng, nhưng lại có thể đánh ngang với Bán Thần. Chuyện này nếu như không nhìn thấy tận mắt thì làm sao bọn họ có thể tin nổi.
Lần trước khi hắn đối đầu với Thương Bán Thần, hai bên không phân thắng thua.
Tên này biết rõ thực lực của mình cao hơn bọn họ, lại còn khiêu khích bọn họ, còn dám nói thậm chí cho dù bọn họ có cùng nhau tiến lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Nhưng thôi, cứ thí nghiệm ở một thành trước cái đã, rồi xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Ngẫm lại Thiên Tu sư huynh bảo vệ đồ đệ như vậy, cũng làm cho bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ, không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nói, phúc phận, cơ duyên của thằng nhóc này tốt hơn bọn họ quá nhiều.
- Đồ nhi, sau này con đừng xúc động quá như vậy nữa, dù sao thì bọn họ cũng là sư đệ của ta, mặc dù có hơi ngu ngốc, không quá thông minh, nên con cũng nhường nhịn bọn họ một ít đi.
- Dù sao, năm đó bọn họ vẫn luôn bị ta áp chế, bây giờ lại bị thằng nhóc là con áp chế. Ta sợ bọn họ tức quá chịu không nổi, lại chết vì tức thì khổ. Bọn họ mà đi trước ta một bước, vậy thì cuộc sống của ta sau này, sẽ trở nên cô đơn mất thôi.
Thiên Tu đang cảm thán, dường như cảm thán, vì sao mình lại lợi hại tới như vậy, mà lại thu được một tên đồ đệ, cũng trâu bò không kém chút nào.
Lâm Phàm vừa nhìn sư phụ vừa nháy mắt mấy cái, vốn hắn còn định nói gì đó, rốt cục cũng chả biết nên nói gì nữa
- Ừm, con biết rồi.
Chả cần nghĩ cũng có thể biết được, thời còn trẻ, cuộc cống của mấy vị trưởng lão cùng thời với sư phụ hẳn cũng thảm lắm đây.
- Gần đây, có một vị cường gia Bán Thần của La Sát tông có giao lưu thần niệm với lão phu. Hắn nghiêm khắc kháng nghị chuyện con chém giết Thẩm Phán của Thiên Tông điện, cuối cùng lại bị ta mắng cho một trận, nhưng tên Bán Thần này đánh tiếng trước. Hắn nói chỉ cần con dám rời khỏi Viêm Hoa tông, vậy thì hắn sẽ cho con biết tay.
Trong lúc nói, trong lòng Thiên Tu không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Viêm Hoa tông đối đầu với khá nhiều tông môn. Ở trong mắt những tông môn kia, Viêm Hoa tông chẳng qua cũng chỉ là một tông môn cực kỳ nhỏ bé và yếu ớt, có thể tùy ý ức hiếp.
May mà tình hình bây giờ cũng đã thay đổi một chút. Dù đồ đệ còn chưa phải là cường giả Bán Thần, nhưng thực lực của hắn đã có thể đánh ngang với Bán Thần rồi, cũng xem như có thể để cho bọn hắn kiêng kị một chút.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Lão sư, sao con không biết chuyện này vậy?
Thiên Tu trả lời:
- Sao lại không biết, chẳng phải ta vừa nói cho con biết sao, nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng đâu, chỉ cần con không đi La Sát tông là được.
- Nhưng bây giờ con lại bày ra chuyện này, nên thời gian sắp tới con nhất định sẽ bận rộn nhiều đấy. Đừng để cho chúng ta bị mất mặt, nếu như ngay cả một thành mà cũng không thể làm được, thì đừng nói gi tới việc mở rộng ra khắp địa bàn của Viêm Hoa tông.
- Vâng, con đã hiểu rồi, ai, đúng là tự dưng rước việc vào người mà, vốn còn muốn đi ra ngoài lịch luyện một hồi, xem ra cũng chỉ có thể ở lại giải quyết việc này thôi.
Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn lộ trình từ trước rồi. Nếu như không có chuyện này, hắn sẽ lập tức đi tới mấy tông môn như Nhật Chiếu tông, Âm Dương tông, Hải Thần tông một chút. Nhưng dựa theo tình hình bây giờ, e rằng hắn không thể đi ra ngoài được rồi. Nhất định phải giải quyết xong chuyện này trước cái đã.
Thiên Tu gật đầu, rồi nói:
- Gờ thì con cũng biết chuyện của Thiên Thần giáo rồi, lý do mà Thánh Đường tông hỗ trợ cho Thiên Thần giáo, hiển nhiên là vì muốn dùng Thiên Thần giáo để quấy phá chúng ta, tạo thành bất an. Nên nếu như có thể diệt tận gốc Thiên Thần giáo, vậy thì đúng là chuyện tốt không gì bằng được.
- Vâng, con biết rồi, con về núi đây.
Lâm Phàm cáo từ, sau đó bay về phía Vô Địch phong. Hắn muốn đi ra ngoài một chuyến, nên bây giờ phải đi chuẩn bị thật tốt, đồng thời cũng phải chọn ra một tòa thành thích hợp cho lần thử nghiệm này.
Nhật Chiếu tông.
Phốc!
Tông chủ của Nhật Chiếu tông ngồi trên ghế, không thể nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu, trang giấy trong tay y cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Làm sao có thể, sao tên này có thể trong sạch được cơ chứ. Cung Bản trưởng lão của tông ta, chết thảm trong tayViêm Hoa tông, chẳng lẽ chuyện này cứ thế là xong sao?
Cả người hắn chao đảo, đối với hắn mà nói, đả kích này quá lớn.
Không chỉ trưởng lão Cung Bản Tàng chết không toàn thây ở Viêm Hoa tông, mà Thẩm phán Sâm Mông cũng đã chết, đối với Nhật Chiếu tông mà nói, đây là một đòn giáng thật mạnh vào thực lực của bọn họ.
Chết rồi, đều đã chết!
- Sư huynh, ổn định a, huynh chính là trụ cột của tông ta, nếu như huynh có mệnh hệ gì thì e rằng Nhật Chiếu tông sẽ kết thúc mất.
Cơ Uyên cảm thấy cực kỳ bi phẩn, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được cơ chứ. Hắn thực sự không thể nào chịu đựng được, không thể chịu đựng được một chút nào.
Đối với Nhật Chiếu tông mà nói, cái chết của một vị trưởng lão đứng đầu và một vị thẩm phán, đều là mất mát không thể nào bù đắp được.
- Tên Lâm Phàm kia vậy mà lại được kết luận là trong sạch, chẳng lẽ mắt của đám người trong Thiên Tông điện đều mù hết rồi hay sao?
Một vị trưởng lão đứng đầu tức giận nói, y không thể nghĩ tới mọi chuyện rốt cuộc lại trở nên như thế này.
Cơ Uyên nói:
- Hận a, hắn chính là người đã tấn công Nhật Chiếu tông năm xưa, lúc ấy chúng ta không nên chỉ để cho một mình Cung Bản trưởng lão ra giải quyết, mà là tất cả chúng ta cùng đi, hợp sức chém giết hắn. Nếu vậy thì hắn cũng sẽ không thể nào trưởng thành tới như bây giờ được. Giờ đây, hắn đã có thể đối đầu với Bán Thần rồi, hắn đang đẩy Nhật Chiếu tông tới vực sâu a.
- Chỉ hy vọng các tông phái khác thông qua chuyện của chúng ta mà hiểu được sự nguy hiểm của hắn. Tuyệt đối không thể nào nương tay với hắn. Nếu muốn giết hắn thì nhất định phải quyết đoán, giết ngay trong một đòn, tuyệt không thể nuôi hổ gây họa.
Toàn bộ Nhật Chiếu tông đều cảm thấy cực kỳ đau đớn, chuyện này đã không hề bị che dấu nữa, mà đã hoàn toàn công khai ra rồi.
- Thẩm phán Ni Ma của Hải Thần tông, cũng chết thảm trong tay Viêm Hoa tông. Thiên Tông điện có thể quên chuyện này, nhưng chẳng lẽ Hải Thần tông có thể giả vờ quên rồi bỏ qua sao? Chúng ta đi tìm Hải Thần tông, cùng nhau tạo áp lực cho Thiên Tông điện. Sở dĩ những tông môn như chúng ta gia nhập Thiên Tông điện, chính là vì tìm kiếm hòa bình, bây giờ người ta liên tục chém giết hai vị cường giả của chúng ta. Nếu như không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, chúng ta không phục.
Rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Không có ai nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại thành ra thế này.
- Áp dụng kế hoạch cuối cùng đi, giữa tông ta và Viêm Hoa tông, nhất định phải có một bên bị hủy diệt.
Lúc này, những ánh nhìn lạnh lẽo dần xuất hiện trong đôi mắt của Tông chủ Nhật Chiếu tông, dường như hắn đã hoàn toàn phát điên rồi.
Cơ Uyên hơi ngẩn người ra, sau đó gật đầu, trả lời:
- Vâng, thưa Tông chủ.
Viêm Hoa tông, ở trong một ngọn núi lớn nào đó.
Thác nước mênh mông chảy cuồn cuộn từ trên xuống, đập vào một tảng đá lớn, hơi nước màu trắng bốc lên bao phủ khắp bốn phía.
Mà ở giữa thác nước, có một người đàn ông tóc đen ở trần ngồi xếp bằng, để cho nước chảy xuống từ trên cao đập mạnh vào người hắn.
Từ sau trận đánh lần tước, Hắc Đế Chân Nguyệt vẫn luôn liên tục tu hành. Vì đã nhìn ra được điểm chênh lệch giữa mình và Lâm Phàm, nên hắn muốn lĩnh ngộ để đưa Đao cảnh của mình lên một tầng cao mới.
Dưới dòng chảy của thác nước, lỗ chân lông toàn thân hắn gời hệt như đang bị nổ vỡ ra vậy. Cứ mỗi một lần nước đập vào trên người thì hắn thì lỗ chân lông cũng hô hấp một lần. Mỗi một lần lỗ chân lông hô hấp, thì hắn đều cảm nhận được một luồng khí tức huyền diệu xuất hiện.
Từ nơi sâu xa, có một luồng đao ý hư vô, phát ra ừ trên người hắn. Luồng đao ý này bay thẳng lên, dường như muốn chém mỗi một giọt nước trong thác nước ra thành hai phần vậy.
- Một, hai, ba, bốn. . .
Cách đó không xa, Chân Nhất liên tục dùng thanh hắc đao do sư phụ tặng bổ ra từng đường đao giống hệt nhau. Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ gương mặt đỏ bừng của hăn, nhưng ánh mắt quật cường của hắn vẫn còn nguyên đó.
Hắn đang cố hắng để đạt tới cảnh giới mà sư phụ đã từng nói. Cảnh giới mà mỗi một khối cơ bắp, mỗi một giọt máu đều hòa làm một với đao trong tay hắn.
Lúc này, một cơn gió thổi tới, một trang giấy bay tới theo gió, rơi vào bên chân của hắn.
Chân Nhất cẩn thận mở tờ giấy này ra rồi xem, lập tức cái miệng nho nhỏ của hắn mở to tới mức nhét vừa một trái trừng gà.
Chấn động, kinh ngạc.
Hắn lén bỏ tờ giấy vào trong ngực, phát hiện sư phụ không chú ý tới, bèn thở phào nhẹ nhõm.
- Thì ra cái người đánh bại sư phụ đã mạnh hơn rồi, không được, nhất định không thể để cho sư phụ nhìn thấy cái này, sẽ làm ảnh hưởng đến sư phụ.
Sau đó hắn lại tiếp tục tập luyện như trước. Hắn tin tưởng, sư phụ hắn nhất định sẽ trở nên mạnh hơn rồi đánh bại người kia.
- Đói bụng quá.
Lúc này, Chân Nhất sờ bụng, cảm thấy hơi đói bụng, sau đó cầm theo thanh hắc đao, đi về phía dòng suối nhỏ.
Khoảng thời gian này, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Sau khi bị đánh bại, sư phụ của hắn bắt đầu ngồi ở chỗ kia, cho đến bây giờ vẫn chưa hề nhúc nhích tí nào.
Vô Địch phong.
Sau khi Lâm Phàm trở về núi, thì lập tức bắt tay vào xử lý công chuyện, hắn gọi Lữ Khải Minh tới.
- Lữ sư đệ, đệ qua đây đi.
Tuy đang đi tuần trên núi, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng sư huynh gọi, Lữ Khải Minh lập tức vội vàng chạy tới. Bây giờ hắn đã trở thành sứ giả của ngọn núi, chỉ cần là địa bàn của Vô Địch phong thì đều có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Thực lực của sư huynh bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều. Ngay cả là Bán Thần thì cũng phải đánh mới biết được hơn thua. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất phấn khích, không nghĩ tới, chỉ qua một thời gian ngắn, mà sư huynh đã mạnh tới mức này rồi.
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
Lữ Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm trả lời:
- Sư đệ, sắp tới sư huynh chuẩn bị thành lập Chấp Pháp đường, mục đích là để mở rộng phạm vi khống chế trong những thành trì của tông môn chúng ta, ta đã kiến nghị với tông môn rồi. Tông chủ cũng cho phép ta thử nghiệm ở trong một tòa thành bất kỳ…
Hắn sợ Lữ Khải Minh nghe không hiểu, bèn nói ra ý nghĩa của kế hoạch này.
Lữ Khải Minh nghe xong, thì nhíu mày suy nghĩ, ngay từ đầu hắn cảm thấy chuyện cải cách này hơi có vấn đề. Dù sao thì tình huống bây giờ cũng đã duy trì cả trăm năm rồi. Đột nhiên xảy ra thay đổi lớn như thế này, chắc chắn sẽ xuất hiện xung đột.
Nhưng khi nghĩ kỹ một hồi, thì hai mắt hắn sáng tực lên, dường như hắn vừa hiểu ra được vấn đề quan trọng nào đó vậy.
- Sư huynh, đây chính là một chuyện tốt a.
Lữ Khải Minh hưng phấn nói:
- Sư huynh, nếu như hunh có thể thật sự thành lập Chấp Pháp đường, như vậy thì thế lực của các gia tộc trong thành nhất định sẽ bị suy yếu đi, mà lực khống chế của tông môn tại các tòa thành này sẽ được tăng lên nhiều.
- Mà việc thử nghiệm ở trong một thành trước cũng là một kế hay. Nếu như lập tức phổ cập toàn bộ ở trong một lần duy nhất, thì nhất định sẽ phải đối mặt với sự phản đối của tất cả các gia tộc trong thành. Bây giờ chúng ta chỉ thử nghiệm trong một thành trước, thì dựa theo thói quen của những gia tộc kia, nhất định bọn họ sẽ không quá quan tâm, nhưng tới lúc bọn hắn hiểu được lợi và hại trong này mà phản ứng lại thì tất cả đã muộn.
- Hay, thật đúng là hay, sư huynh không hổ là sư huynh, ngay cả cách này mà huynh cũng nghĩ ra được.
Lâm Phàm nhìn Lữ Khải Minh bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ miêu tả đại khái thôi, vậy mà sư đệ lại có thể hiểu rõ đến như vậy, đúng là bất ngờ mà.
Tài năng như vậy mà chỉ có thể làm một đệ tử bình thường, thật đáng tiếc.
Chẳng qua, khi hắn nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Lữ sư đệ, hắn cũng là thản nhiên thừa nhận, cảm giác được ngưỡng mộ này quả thật không tệ một chút nào.
- Ừ, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, sư đệ không cần ngạc nhiên, lần này ta gọi đệ tới, là để đệ lựa chọn một số người. Tới thời điểm thích hợp, ta sẽ giao cho bọn họ một công việc vừa thần thánh vừa cao quý.
Lâm Phàm nói.
Lữ Khải Minh mở to hai mắt, vừa thần thánh vừa cao quý? Sao nghe có vẻ ghê gớm quá vậy.
- Nhưng, sư huynh, công việc này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Lâm Phàm nói
- Là trách nhiệm.
- Vâng, đệ sẽ đi làm ngay đây.
Lữ Khải Minh hưng phấn nói, chào rồi rời đi, đồng thời vừa đi vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút. Hắn viết xuống bốn chữ.
"Thần thánh, cao quý"
Hắn đã bị cảm động bởi lời nói của sư huynh.
Mà Lâm Phàm thì cũng muốn giải quyết chuyện này cho xong, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Hắn còn phải đi kiếm điểm khổ tu, điểm tích lũy đây này.
Chuyện quan trọng nhất, chính là phải nhanh chóng tiến vào cảnh giới Bán Thần, trở thành người mạnh nhất. Đến lúc đó, xem mấy tên kia còn dám chỉ tay năm ngón trước mặt mình không?
Tên nào dám làm càn, lập tức đánh cho tên đó răng rơi đầy đất.