Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyệnYY
Lữ Khải Minh đang chọn lựa đệ tử.
Hắn biết rõ mỗi một vị đệ tử trên Vô Địch phong, dựa theo lời nói của sư huynh, nhất định phải là đệ tử đáng tin cậy, điều này làm cho hắn rất sầu não a.
Dù sao, mỗi một vị đệ tử trên Vô Địch phong đều rất đáng tin cậy, vậy thì phải chọn lựa kiểu gì đây?
Chẳng qua, hắn biết, thân là người quản lý của Vô Địch phong, đây chính là thời khắc cần phải thể hiện năng lực của mình nhất, trầm tư suy nghĩ, nghiêm túc chọn lựa, nhất định phải chọn ra cho sư huynh những đệ tử đáng tin cậy nhất.
Thước trong tay ếch xanh, vẫn đang đánh cho những vị luyện đan sư này kêu la inh ỏi, nhưng mắt ếch một mực nhìn chăm chú về phưng xa.
Ban nãy, khi cái tên đáng sợ kia đi ngang qua, nó bị hù đến mức toàn thân run lên.
Nhưng tên điên kia vậy mà lại chẳng thèm đoái hoài gì tới nó, đối với ếch xanh tới nói, chuyện này chẳng khác nào mặt trời mọc lên từ phía tây vậy.
Không đúng, làm cho mặt trời mọc lên từ phía tây, cũng không phải việc khó gì, chỉ cần có thực lực, làm cho mặt trời mọc lên từ phía nam cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Oa sư!
Bốp!
Một tên luyện đan đại sư mở miệng, nhưng còn chưa nói, cũng đã bị đập cho một nhát, làm cho tên luyện đan đại sư này hai mắt đẫm lệ kêu la oai oái.
- Oa sư, sao ngài lại đánh tôi, tôi còn chưa làm gì sai mà.
Ếch xanh dùng chân nhỏ vỗ ngực:
- Ngươi đang hù bản Oa sư đấy hả, luyện đan, luyện đan, thuật luyện đan hôm qua ta mới dạy cho các ngươi, tranh thủ thời gian thi triển cho bản Oa sư xem. Nếu ai không thi triển ra được, để xem có bị bản Oa sư đánh chết không.
- A! Oa sư, thuật luyện đan kia quá khó, chỉ mới một ngày thì làm sao có thể học được.
Ếch xanh nói:
- Nói mấy lời vô dụng này làm cái gì, bản Oa sư chỉ mất nửa ngày cũng đã học được thuật luyện đan này rồi, chẳng lẽ các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng sao?
Các Luyện đan đại sư nghe nói vậy thì lập tức trả lời:
- Đúng, chúng ta sao có thể không bằng.
Bốp!
Một tiếng “bốp” nữa lại vang lên, mấy vị luyện đan đại sư này lại bị đánh cho khóc oa oa luôn.
- Oa sư, sao lại đánh nữa.
Ếch xanh nói:
- Các ngươi đúng là một lũ ghê tởm, bản Oa sư dạy cho các ngươi thuật luyện đan, vậy mà các ngươi lại dám xem bản Oa sư là súc sinh. Ban nãy, bản Oa sư chỉ mới thử các ngươi một chút thôi, vậy mà các ngươi đã làm cho bản Oa sư thất vọng rồi, lại ăn đòn tiếp này.
Đối với đám luyện đan đại sư này mà nói, đau đớn và vui sướng là cùng tồn tại, mà vị Oa sư vui giận thất thường đang ngồi trước mặt bọn họ này, làm cho bọn họ cực kỳ đau đớn.
Nhưng thuật luyện đan mà Oa sư dạy cho bọn họ lại vô cùng lợi hại, thậm chí còn làm bọn hắn sinh ra ý nghĩ cho dù có đi theo Oa sư cả đời, thì cũng không thể học được hết thuật luyện đan của Oa sư.
Trong đại điện.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, trầm tư suy nghĩ.
- Rốt cục thì mình nên viết lời tuyên ngôn như thế nào đây?
Hắn rất xem trọng chuyện này, nên nếu đã làm, vậy thì phải làm sao cho đạt được kết quả tốt nhất.
Chỉ cần có thể giải quyếtxong chuyện Chấp Pháp đường, như vậy thì hắn cũng có thể an tâm đi rèn luyện.
Lần này ra ngoài, không thành Bán Thần, tuyệt không trở về, không đúng, không vào tầng chín, tuyệt không trở về.
Bấm ngón tay tính toán, Nhật Chiếu tông, Hải Thần tông, Âm Dương tông, La Sát tông, Thiên Tông điện, Thánh Đường tông, đều có thù oán với mình, nguy cơ khắp nơi, áp lực to lớn.
Cách duy nhất là không ngừng trở nên mạnh hơn, nếu không một khi mình yếu đi, thì nhất định sẽ bị kẻ thù giêt chết.
Chẳng qua, chuyện trước mắt, lại làm cho hắn cực kỳ đau đầu.
Nếu như muốn thành lập Chấp Pháp đường, vậy dĩ nhiên là phải có một lời tuyên ngôn, đồng thời cái tên Chấp Pháp đường này cũng không đủ bá khí, nhất định phải nghĩ ra một cái tên thật là hay mới được.
- Lữ sư huynh, huynh đang làm gì vậy?
Cao Đại Tráng nghi ngờ hỏi.
Bây giờ ở trên Vô Địch phong, bọn hắn đều đang liều mạng tu luyện, những chuyện khác, tất cả đều mặc kệ, chỉ có thực lực tăng lên thì mới có thể chia sẻ lo lắng với Lâm sư huynh.
Âm Tiểu Thiên thì kéo cánh tay Cao Đại Tráng, cũng cảm thấy rất tò mò. Y đã tu luyện một thời gian rất lâu, cũng có một khoảng thời gian không đi ra ngoài.
Bây giờ, trong nhóm bọn họ, người có tu vi cao nhất là Trương Long, đã đạt đến Địa Cương tầng bảy, mà bọn họ thì cũng nằm trong khoảng Địa Cương tầng bốn.
Mặc dù không cao, nhưng cũng không còn quá thấp như lúc trước nữa. Nếu là lúc trước, vậy thì đây đúng là chuyện mà bọn họ không dám tưởng tượng.
Lữ Khải Minh nhìn bộ dạng của hai người, cảm giác thân là sư huynh, cần phải nhắc nhở một chút.
- Cao sư đệ, Âm sư đệ, hai người các đệ phải chú ý hình tượng một chút nha.
Cao Đại Tráng và Âm Tiểu Thiên cảm thấy hơi khó hiểu:
- Sư huynh, ảnh hưởng gì, đâu có gì đâu.
Lữ Khải Minh lắc đầu, không nói thêm nữa:
- Chuyện lần này rất là quan trọng. Lâm sư huynh dặn dò ta, phải chọn một ít đệ tử đáng tin cậy, nhưng đệ tử trong núi đều rất đáng tin, vì vậy nên ta cũng không biết mình nên chọn ai, đúng là đau đầu mà.
- Đúng là rất đau đầu nha.
Âm Tiểu Thiên gật đầu.
- Hai đứa đi tu luyện đi, ta phải suy nghĩ tiếp đây.
Lữ Khải Minh vẫy tay, không giải quyết chuyện này cho xong, đêm nay e rằng khó mà ngủ nổi.
Hơn nữa, cũng phải xử lý xong trong thời gia ngắn nhất, ít nhất là trong ngày mai, phải giao danh sách cho sư huynh.
Giờ phút này, tin tức này cũng bắt đầu lan truyền giữa các đệ tử của Vô Địch phong với nhau.
Tốp năm tốp ba các đệ tử, tụ tập cùng một chỗ, thảo luận với nhau.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Lâm sư huynh chuẩn bị ban xuống một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, Lữ sư huynh đang chọn người đi làm nhiệm vụ đó.
- Nhiệm vụ gì?
- Không biết nữa, nhưng nghe nói đầy là một nhiệm vụ thần thánh mà cao thượng. Hay là chúng ta đi tới chỗ Lữ sư huynh xem một chút đi, biết đâu Lữ sư huynh thấy chúng ta coi được lại chọn chúng ta thì sao.
- Cách này tốt đấy, đi, chúng ta đi tói chỗ Lữ sư huynh đi.
Ngay lúc Lữ Khải Minh đang suy nghĩ đau cả đầu, thì hắn đột nhiên phát hiện có không ít đệ tử xuất hiện ở trước mặt của hắn, đi tới đi lui, một hồi biến mất, một hồi lại xuất hiện.
Một lúc sau, hắn nhận được không ít linh cảm.
Hôm sau!
Tại đại điện của Tông môn.
Dưới sự lôi kéo của Lữ Khải Minh, một đám đệ tử đi tới, trên gương mặt của những đệ tử này tràn đầy ý cười, hiển nhiên bọn họ đang rất hưng phấn.
Bọn họ đã được chọn.
Đối với một số đệ tử mà nói, bọn hắn cảm thấy mình đúng là thông minh mà. Hôm qua bọn họ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Lữ sư huynh, đúng là có tác dụng mà.
- Tất cả nghiêm túc, chờ sư huynh đến.
Lữ Khải Minh mở miệng nói, tất cả đệ tử được hắn lựa chọn đều rất khá, đều đáng tin.
Các đệ tử của Vô Địch phong nghe hắn nói như vậy, thì lập tức đều đứng thẳng người, chờ sư huynh đến.
Lâm Phàm đi ra từ trong đại điện. Tối hôm qua, hắn suy nghĩ cả nguyên đêm, sau khi giết chết vô số tế bào não, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra.
- Tham kiến sư huynh.
Khi Lâm Phàm xuất hiện, tất cả các đệ tử đồng thanh hô lên.
- Ừm.
Lâm Phàm giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái, sau đó đi lên phía trên đại điện.
Lữ Khải Minh vội vã chạy tới:
- Sư huynh, đã chọn được người xong hết rồi, tổng cộng có 30 người, tu vi đều là Địa Cương cảnh, cao nhất thì là Địa Cương tầng bốn.
- Không tệ, như vậy là được rồi.
Lâm Phàm gật đầu.
Giờ phút này, từ phương xa có một ánh cầu vồng đang bay tới.
- Tham kiến Lâm sư huynh.
Nhạc Hồi Thiên tới.
- Nhạc sư đệ tới rồi, vậy thì hãy đứng ở đây đi, đợi lát nữa ta sẽ giới thiệu kỹ một chút.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhất định phải phát biểu thật hay, phải để cho các đệ tử cảm thấy vinh dự khi là một thành viên của bộ phận mới thành lập này, rồi nguyện ý trung thành với nó.
Lúc này, tất cả các đệ tử đều nhìn về phía Lâm Phàm, chờ đợi Lâm Phàm phát biểu.
- Các vị sư đệ, hôm nay, ta có một chuyện quan trọng cần phải tuyên bố với mọi người, mà chuyện này là thần thánh, là cao quý.
Các đệ tử nghe nói vậy, thì đều cảm thấy máu nóng sôi sùng sục, thậm chí còn lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
Thần thánh và cao quý a, sao bọn họ không hưng phấn cho được.
- Bản Phong chủ sắp thành lập một bộ phận tên là Chấp Pháp đường ở trong một tòa thành, mục đích chủ yếu, chính là giữ gìn sự an toàn của thành trì . . .
Suy nghĩ một đêm, cũng đã nghĩ rất nhiều, nhất định phải phát huy thật tốt, để cho các đệ tử hiểu rõ bọn họ sẽ đi làm cái gì.
Nhạc Hồi Thiên, đã sớm hiểu rõ, gật đầu.
Đối với một số đệ tử mà nói, khi bọn họ nghe thấy những lời này, thì đều ngẩn người ra hết. Đối với bọn họ, chuyện này mang tới chấn động quá lớn, chẳng qua khi nghe Lâm sư huynh nói, bọn họ lại cảm thấy máu nóng sôi sùng sục.
Thì ra mục đích của công việc này lại cao thượng đến như vậy.
Mà như Lâm sư huynh vừa mới nói, chuyện này quả thật là một chuyện quan trọng, áp lực đúng là rất lớn.
- Tình huống ta cũng đã nói hết cho các sư đệ nghe rồi. Các sư đệ có chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu như ở đây có vị sư đệ nào tạm thời không muốn rời xa tông môn, thì có thể nói ra.
Lâm Phàm nói.
- Sư huynh, chúng ta đồng ý.
Những đệ tử được chọn đồng thanh la lớn, sao bọn họ có thể từ bỏ được chứ.
Tuy chỉ mới nghe một lúc thôi nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được công việc này không hề tầm thường chút nào. Bọn họ đều cảm thấy mình đang mang một sứ mệnh to lớn trên vai. Nếu như có thể thật sự thành công, vậy thì bọn họ chính là lứa thành viên đầu tiên.
Lâm Phàm nhìn mấy vị sư đệ này bằng ánh mắt cực kỳ hài lòng, trong lòng cảm thán, không hổ là đệ tử của Vô Địch phong, khả năng giáo dục của mình đúng là rất xuất sắc a.
Tư tưởng đều vượt qua kiểm tra.
- Tốt, rất tốt, các sư đệ không hổ là đệ tử của Vô Địch phong, các sư đệ yên tâm, các sư đệ nhất định sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình.
- Mà tên chính thức của Chấp Pháp đường sẽ là Tông Môn Thành Trì Tổng Hợp Quản Lý Đường.
Khi các đệ tử nghe được cái tên này, thì đều ngẩn người ra hết, bọn họ đều cảm thấy sao cái tên này nó khó đọc thế, chẳng qua tạm thời vẫn có thể chấp nhận được.
- Nhạc sư đệ, tiến lên, cầm cái này rồi thề.
Lâm Phàm nói rồi lấy ra tờ giấy ghi lời tuyên ngôn mà hắn mất cả một đêm mới nghĩ ra được.
Nhạc Hồi Thiên đi tới, tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Phàm, hắn giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt lại, để ở bên cạnh thái dương.
Hắn đã quyết định, thì sẽ không hối hận.
Giờ khắc này, Nhạc Hồi Thiên đứng đối diện với Lâm Phàm, nói.
- Ta xin thệ: Ta tình nguyện trở thành một thành viên của Tông Môn Thành Trì Tổng Hợp Quản Lý Đường thuộc Viêm Hoa tông. Ta cam đoan trung với tông môn, trung với con dân, trung với tông quy, phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, giữ nghiêm kỷ luật, giữ gìn bí mật, chấp pháp theo lẽ phải, thanh chính liêm khiết, làm hết sức mình, không sợ hi sinh, toàn tâm toàn ý vì con dân phục vụ. Ta nguyện hiến thân cho sự nghiệp cao quý của Tông Môn Thành Trì Tổng Hợp Quản Lý Đường, ta sẽ vì lời thề của mình mà tiến hành phấn đấu, nếu như vi phạm, thiên địa có thể giết, hóa thành tro tàn.
Vừa dứt lời.
Lời thề đã thành.
Thiên địa chấn động, trong cõi u minh, thiên địa cảm ứng, hình thành vòng xoáy, đây là dấu hiệu của việc lời thề đã thành, nếu như sau này có vi phạm, thì Thiên Phạt sẽ giáng xuống.
Đột nhiên, Nhạc Hồi Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía hư không, mà khí tức của hắn cũng xảy ra thay đổi bất ngờ.
Dường như bởi vì xin thề, nân hắn cảm thây trong lòng mình có một ý nguyện cần phải hoàn thành, càng giống như là một loại trách nhiệm vậy.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy, tu vi của mình xuất hiện cảm giác sắp đột phá.
Lâm Phàm đang nghĩ, ở tại thế giới này, có sự tồn tại của lời thề, đúng là một tổ hợp hoàn mỹ mà.
Nếu như kiếp trước của hắn cũng có tình huống lời thề trở thành sự thật, vậy thì e rằng mỗi ngày đều sẽ có sét đánh mất.
Lốp bốp, giống hệt như là đốt pháo vậy.
Lần lượt từng đệ tử, xin thề, vòng xoáy phía trên hư không Vô Địch phong, càng lúc càng lớn.
Có một số đệ tử của tông môn đã cảm nhận được gì đó, nhìn về phía hư không bằng ánh mắt kinh hãi.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại có người lại dám thề với trờ, đây chính là ấy mạng ra cược đó.
Bây giờ, còn có cả đống người tiếp tục tiến lên thề, nếu như mà lỡ vi phạm, vậy thì xong đời là cái chắc.
Cho dù là Bán Thần, cũng không thể nào ngăn cản được Thiên Phạt.